Với tay đập liên tục vào cái điện thoại đang kêu báo thức inh ỏi, cô cố gắng căn đúng vào phần màu vàng ở chính giữa tưởng dễ mà vô cùng khó vào lúc sáng sớm như thế này. Đã chọn một điệu nhạc báo thức dễ thương hết sức có thể nhưng vào lúc này nó vẫn thật vô cùng đáng ghét. Nằm ì trên giường, trong đầu cô đầy ắp những suy nghĩ. Không phải tình yêu tình đương, hay chuyện gia đình gì cả, mà là vấn đề cơm áo gạo tiền.
Dọn ra sống riêng mới được hơn 5 tháng nhờ vào số tiền bản quyền từ bài hát đầu tiên cô tự sáng tác. Lúc đầu cô cứ nghĩ đó là một số tiền lớn có thể giúp cô sống tự do thoải mái trong ít nhất 2 năm. Nhưng tiền thuê nhà, tiền điện nước, ăn uống đã đành, cô còn phải đóng bảo hiểm và gửi tiền về nhà cho mẹ. À còn khoản tiền mua sắm linh tinh mới chết, chỉ cần lướt mấy app mua sắm một lúc là vô vàn những món đồ quần áo, túi xách, giày dép, rồi đến cả chăn ga gối, đồ ăn vặt, các loại mỹ phẩm, rồi vitamin đẹp da, thậm chí cả những đồ xoong nồi nhà bếp xinh xinh. Chúng sẽ ám cô hết giờ này qua ngày khác, lượn lờ trên đầu cô khi cô đang đánh răng, khi đang đảo đồ ăn trên bếp, nhất là lúc đang tắm, nghĩ về chúng còn nhiều hơn nghĩ đến nguời yêu (nếu có). Chúng nó đứa nào đứa nấy ra sức quyến rũ cô, kêu cô hãy tiến đến và chiếm lấy chúng. Khiến cô dù đã cố cắn răng, vận nội công các kiểu, nhưng trong đầu như thể có cái ghim, thật là bức bối khó chịu mà. Rồi thì do đã cho vào giỏ hàng rồi, nên hay ngứa tay ấn vào xem mình đã chọn những gì, ngứa mắt, ngứa khắp người đến khi không chịu được nữa nên đã ấn vào “mua hàng”. Hai cái chữ đó có ma lực ghê gớm, để khi cô ấn vào rồi thì cảm thấy vô cùng thoả mãn, sự sung sướng lan ra khắp cơ thể, nét mặt nom vô cùng thoải mái.
Cứ thế số tiền cô kiếm được đã vơi đi một phần ba. Dù vẫn đang tiếp tục sáng tác, nhưng nghe đi nghe lại cô vẫn không hài lòng, thậm chí nghe nhiều quá nên cứ nghĩ đã nghe ở đâu đó rồi. Khéo lại thành ra đạo nhạc cũng nên, phỉ phui cái mồm, nhỡ mà phải đền tiền bản quyền thì cô chỉ có nước đi bán thân trả nợ.
Nghĩ đến đây thấy chán quá, cô uể oải ngồi dậy, dù mới 26 tuổi nhưng do lười vận động, nên cô có thể cảm nhận cơ thể của một cô trung niên trên bốn chục là như thế nào, có khi cô còn tệ hơn. Vừa rửa mặt, cô vừa nghĩ mình nên tìm một công việc làm thêm. Chí ít là đỡ được khoản tiền nhà, lại còn có cơ hội ra ngoài co dãn gân cốt, nạp vitamin D miễn phí, và có khi lại tìm được cảm hứng sáng tác cũng nên. Vừa lau khô mặt vừa nhìn vào gương, trông có vẻ hào hứng và quyết tâm lắm. Tự ngắm mình một lúc, làn da trắng, dù mặt bánh bao không có chút dấu vết gì của V-line cả, nhưng cũng dễ thương đấy chứ. Nhìn từng nét thì không có gì đặc biệt, nhưng tổng thể cũng đâu đến nỗi nhỉ, thế mà đến giờ cô vẫn ế.
Dù có một vài cuộc gặp mặt đón đưa, nhưng cũng không đi đến đâu. Cô thấy nhạt. Có một người do bạn cô giới thiệu, cô thấy có vẻ ưng, thì hoá ra anh chàng dỗi người yêu nên hẹn bừa đi chơi với cô, nói dối với bạn cô là đã chia tay. Nghe bảo vài tháng sau anh ta làm đám cưới, nhìn mặt nom hạnh phúc lắm. Ừ thì thôi, cố sống tốt nhé, là vợ chồng rồi thì nếu có dỗi vợ cũng đừng có hẹn đi chơi với cô khác nhé. Lại lên báo lên mạng có vụ đánh ghen, tội nghiệp cô gái kia ra. Bị đánh đau đến mấy, những vết thương qua thời gian là lành, nhưng nếu bị lộ danh tính thì người đời dù có quên, người trong cuộc cũng khó mà hết được tủi nhục.
Lướt ra bếp, cô mở tủ lạnh xem có gì để ăn sáng không. Thì không, chẳng có gì ngoài ít rau củ còn thừa và mấy hộp sữa chua. Lúc còn ở nhà với bố mẹ ở thì dù nhiều đồ ăn nhưng cô lại thấy ngán, chẳng ăn gì mấy, mẹ cô hay tiếc nên lại ngồi ăn nốt. Thành ra cô lại phải hay đưa mẹ đi mua quần áo mới mà size thì cứ lớn dần. Bây giờ ở một mình thì không hiểu sao hay thấy đói, ở nhà chẳng làm gì mấy mà thấy tốn năng lượng ghê. Đắn đo suy nghĩ rồi lại đi ngâm mì, cứ thế thân hình dù không gầy nhưng lại cứ mệt mỏi đờ đẫn, thiếu dinh dưỡng. Đấy bảo sao, cơ thể thiếu sức sống như vậy thì làm sao mà có được một tinh thần sảng khoái. Tinh thần không sảng khoái, thì làm sao có thể sáng tác nên những ca khúc hay được. Vừa húp mì xùm xụp, ý nghĩ đi tìm việc làm thêm của cô càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Trời vẫn còn chưa sáng rõ, pha một cốc café sữa đá rõ to rồi vác laptop ra gần cửa sổ, chỗ cô hay ngồi làm việc. Cô lướt web tìm xem có công việc bán hàng nào nhàn hạ lương cao không. Vì cô còn muốn dành thời gian để viết lời, vừa trông cửa hàng vừa sáng tác há chẳng phải một công đôi việc sao. Nghĩ mình thật thông minh, cô vừa tự khen vừa tự xoa đầu vỗ vai. Cô cứ lướt, lướt mãi mà chẳng tìm được công việc nào ưng ý. Các quán café thì tuyển bưng bê với bar-tender, sẽ rất bận rộn, cô lại không có bằng pha chế, pha café sữa đá bằng gói mix sẵn thì cô biết. Các shop quần áo thì lương thấp mà hay phải để ý khách, rồi dọn đồ dọn kho các kiểu, nói chung là cũng rất bận.
Cô thở dài một tiếng rõ to rồi nhìn ra ngoài. Mới gần 6h sáng của một ngày mùa thu se lạnh hiếm hoi, khu tập thể cô sống thật đẹp và thơ mộng với những âm thanh nhẹ nhàng, dễ chịu. Khoảng sân rộng phía trước, đối lập hoàn toàn với cái view “bức tường xi măng nhà hàng xóm” ở nhà bố mẹ cô. Những tán cây đung đưa nhẹ nhàng, bầu trời cao , tiếng chim hót, tiếng các cụ ông cụ bà tập thể dục, tất cả hoà vào nhau như một bản nhạc không lời vô giá. Đó là lý do chính cô quyết định dọn đến đây, chấp nhận leo cầu thang bộ 5 tầng, chấp nhận việc nhà kiểu cũ hơi xập xệ. Nhưng chỉ cần đi 1 đoạn ra ngõ là có đầy những hàng quán, tạp hoá, hàng nước, chợ cóc lúc nào cũng tấp nập, đông vui. Mọi người nói cười, lướt qua nhau, có vài ông bác rủ nhau đi ăn sáng, vài ông thì đã đang uống trà rồi rít thuốc lào rất chuyên nghiệp. Mấy bà cô hỏi han nhau hôm nay định mua gì, nấu món gì, ngủ ngon không, mấy giờ đưa con đưa cháu đi học, rồi tranh thủ cập nhật nốt mấy chuyện hôm qua chưa kịp kể về thằng con thất nghiệp bỗng trúng số của một bà bạn bà hàng xóm gần nhà mười mấy năm mới gặp lại nào đó. Tất cả cứ sáng rực rỡ như một đoạn phim quay chậm, thật bình dị, nhưng cũng thật hạnh phúc. Cô thường vừa ngắm nhìn khung cảnh đó, vừa đi một mạch đến gần cuối ngõ chỗ có bà Hồng bán cháo sườn đã hơn 20 năm. Những hôm chán mì cô lại đi tìm cháo. Mà chỉ hàng cháo của bà mới làm cô thoả mãn, vì hạt gạo được xay nhuyễn rồi mới nấu,tạo nên một màu trắng đặc như bột trẻ em, không phải vẫn còn nhìn thấy hạt như nhiều quán khác. Bát cháo sườn ruốc 2 quẩy chỉ có giá 18k là món tủ của cô, mới chuyển đến mấy tháng nhưng bà đã quen mặt cô. Thấy cô ngồi là bà hỏi luôn:
- Đầy đủ 2 quẩy hả??
- Vâng ạ đúng 2 cái không hơn không kém bà ạ. Cô vừa cười vừa đáp.
Đã gần đến trưa,công cuộc tìm việc nhàn hạ lương cao của cô có vẻ, à không, mà phải là hoàn toàn không có khả năng. Cô cũng biết vậy, nhưng biết đâu đấy, có một đại gia nào đấy mở cửa hàng chỉ vì đam mê, mặc dù ít khách nhưng vẫn kinh doanh, tuyển cô chỉ để trông hàng, thỉnh thoảng dọn dẹp qua loa, rồi cuối tháng trả cho một mức lương cơ bản nhưng tiền thưởng lại gấp đôi vì lý do cho đi rồi sẽ được nhận lại. Đấy, cũng có lý đấy chứ. Nhưng vấn đề là những cửa hàng như vậy thường sẽ không đăng tuyển trên mạng mà chỉ dán một tờ giấy tuyển nhân viên ở trước cửa. Nghĩ đến đây cô liền lên kế hoạch đầu giờ chiều sẽ mang hồ sơ đi lượn lờ khu vực phố cổ, vừa tìm việc, vừa đi dạo ngắm phố phường luôn thể.
Trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng là phẳng phiu, quần bò xanh da trời bó nhẹ thoải mái, xịt một chút nước hoa gọi là, đi đôi Chuck Taylor trắng thấp cổ yêu thích, tóc thả nhẹ ngang vai. Cô tự tin cưỡi trên chiếc xe đạp điện đã đồng hành với cô hơn 4 năm nay. Cô không thích xe máy cho lắm, vừa đắt, dắt nặng lại tốn xăng, gây ô nhiễm môi trường, cái chính vẫn là do đắt. Sau 4 năm đại học là cô chuyển hẳn sang xe điện, nếu có điều kiện cô sẽ nâng cấp lên xe máy điện. Nhưng đó là chuyện của tương lai, giờ tiền sinh hoạt còn đang phải tính toán, huống chi là chuyện bỏ ra hai ba chục triệu mua một con xe.
Mặc dù không bị phạt nhưng cô vẫn đội mũ bảo hiểm, vừa chống nắng, chống bụi lại an toàn cho bản thân, tội gì không đội. Đường phố lúc này khá vắng người qua lại, phần do mới 2h chiều, phần vì mới qua dịch Covid. Đi đường như vậy thật là thích, thảnh thơi ngắm hai bên phố, gió mát hiu hiu thổi. Chỉ tiếc là không còn được ngửi mùi hoa sữa nhiều như ngày xưa. Đường Đinh Tiên Hoàng quả thật là một trong những con đường đẹp nhất Hà Nội. Đặc biệt là hình ảnh những tán cây cổ thụ cao toả bóng trên con đường tạo nên những bức tranh động thay đổi liên tục từ sáng sớm đến chiều tà. Tuyệt tác là thế mà không có camera man nào đặt máy quay kiểu fastmotion nhỉ. Vì không biết quang cảnh này còn giữ được đến bao giờ khi ngày càng có nhiều cây bị chặt bỏ. Thật đáng tiếc quá, cô nghĩ cây xanh trồng xen kẽ trên phố chính là một nét đẹp riêng của đất nước mình, một nét đẹp mềm mại chứ không cứng nhắc công nghiệp như nhiều nước phát triển.
Nghĩ lan man một hồi thì cô cũng đến nơi, gửi xe rồi đi bộ bắt đầu từ hàng Ngang hàng Đào. Định ghé vào một hàng nước mua một cốc nước ép bưởi vừa đi vừa uống nhưng lại thôi. Vì cô thấy cầm cốc nước đi vào cửa hàng xin việc thì không được lịch sự cho lắm. Mình có phải đang đi chơi đâu cơ chứ, rồi cô thấy mình thật trẻ con và thầm tự cười khinh chính mình. Lang thang một hồi đã khá mệt, cô thấy mình khá thiếu suy nghĩ khi quyết định tìm việc vào thời gian này. Vừa dịch xong hàng quán nào cũng ế ẩm, những người chủ tự trông coi quán xuyến luôn, chứ làm gì có khách mấy mà thuê nhân viên. Nhiều hàng còn tạm đóng cửa, khách du lịch cũng lác đác, quang cảnh thật là đìu hiu. Cô bắt đầu cảm thấy chán nản, tính định quay về, còn nghĩ trên đường về sẽ mua một bát bún bò Huế nóng hổi về nhà ăn bữa tối. Thấy phấn chấn đôi chút, cô quay người toan bước đi, thì bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía cuối con phố nhỏ, phía trước có một cây bằng lăng tím, một cửa hàng bán đồng hồ có dán một miếng giấy trắng trước cửa. Tiến lại gần hơn, cô vui mừng khôn siết vì nó có ghi tìm người. Không phải tìm nhân viên hay tìm người bán hàng, mà chỉ vỏn vẹn 2 chữ “Tìm người”. Thế là không bõ công mình hôm nay rồi, không cần biết tìm ai, làm gì, cứ vào cái đã- cô vui vẻ nghĩ thầm.
Cửa hàng nhỏ mà bầy thật nhiều những thể loại đồng hồ, từ đeo tay, đồng hồ quả quýt, treo tường đến những đồng hồ cây để sàn cũng có. Tất cả có vẻ đều là đồ cũ, nhưng chúng đều rất đẹp và trông có vẻ gì đó cổ kính, đáng giá. Và đều được lau chùi rất sạch sẽ nên cái nào cái nấy cứ sáng bóng. Giống như là một căn phòng chứa bộ sưu tập của một người nghiện đồng hồ hơn là một cửa hàng. Nghe thấy có tiếng mở cửa, từ phía trong có một ông lão đi ra. Dáng người thấp thấp, hơi có bụng, râu dài bạc phơ nhưng tóc lại đen nhánh, lại còn vuốt keo bóng loáng chải ngược ra phía sau. Một là do ko nhuộm được râu nên chỉ nhuộm tóc, hai là do ông thích như vậy, cũng chẳng biết nữa, nói chung là nhìn hơi kỳ. Ông mặc quần kaki thụng sáng màu, áo sơ mi màu be cộc tay đã cũ, đi một đôi giày da màu đen có vẻ đã bôn ba cùng ông suốt nhiều năm trời. Tổng thể nhìn ông rất giản dị và có vẻ tốt bụng, trừ bộ tóc ra. Ông nở 1 nụ cười hiền hậu rồi hỏi:
- Chào cháu. Cháu vào mua đồng hồ à? Tặng cho bố hay là người yêu?
- Ơ dạ không ạ. Cháu đến xin việc ạ. Cô cười cười đáp.
Ông tỏ vẻ ngạc nhiên, vì từ trước đến nay chỉ có đàn ông con trai vào đây xin việc, không tầm tuổi ông thì cũng phải tầm 30,40 tuổi trở lên. Đây lại là một cô gái trẻ chỉ tầm tuổi cháu ông. Tuy vậy nhưng ông vẫn niềm nở:
- Mời cháu ngồi. Cháu uống nước đi.
Ông vừa nói tay vừa rót trà vào chén của cô. Ấm trà nóng vừa được pha, như thể biết trước cô sắp đến vậy.
- Sao một cô gái trẻ như cháu lại đến chỗ nhàm chán này xin việc vậy? Cháu có đang làm gì khác hay đang theo học gì không?. Ông vừa hỏi vừa tự rót trà cho mình.
Ồ không nhàm chán chút nào, ngược lại còn đúng chuẩn với tiêu chí nhàn hạ cô đề ra. Cô vừa nghĩ vừa trả lời ông:
- Dạ, vì mới chỉ có một bài hát được phát hành, nên nếu ai hỏi cháu vẫn không dám nhận mình là nhạc sĩ. Cháu đang cần tìm một công việc bán thời gian để có thể vừa làm vừa sáng tác, kiếm thêm thu nhâp ạ. Cô thành thật.
Ông bỗng cười lớn:
- Hahahaha. Một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy. Huống hồ cháu đã sáng tác được cả 1 bài hát, thế thì cháu đúng là nhạc sĩ rồi. Ai hỏi thì cứ tự tin mà trả lời cháu nhé hahaha. Ông nửa đùa nửa thật, nét mặt cười tỏ vẻ rất thích thú.
Cô thì vẫn thấy tự ti lắm, mặc dù bài hát khá là nổi tiếng, được một ca sĩ tài năng thể hiện. Nhưng từ đó đến nay cô vẫn chưa sáng tác thêm được bài nào. Khả năng chơi guitar với organ cũng chỉ ở mức tạm chấp nhận. Đệm hát mấy bài đơn giản thì ok cho qua chứ bảo độc tấu thì cô chịu chết. Vì thế lúc mới chuyển đến khu tập thể, hàng xóm hỏi cô làm nghề gì thì cô chỉ trả lời là đang học sáng tác. Chứ bảo là nhạc sĩ, thì lại hỏi là có bài nào nổi tiếng không. Cả nổi lẫn không nổi tổng kết hết lại chỉ có mỗi 1 bài, nói thế thì ngượng chết, mấy bà ý lại được dịp cười ha hả rồi bàn ra tán vào như chuyện anh gì đó thất nghiệp mới trúng số.
- Dạ vâng ạ. Cô trả lời lấy lệ rồi đưa cho ông bản hồ sơ của mình. Ông lấy cặp kính từ túi áo trước ngực rồi đọc chăm chú.
- Ừm, Nguyễn Nguyễn Linh, tên cháu thật đặc biệt. Ồ, cháu đúng bằng tuổi đứa cháu của ta này, sinh năm 1994 tuổi Tuất. Ông bỗng bấm bấm ngón tay rồi nói tiếp:
- Ừm, hai mệnh hoả gặp nhau, hay cãi nhau nhưng lại cũng rất khăng khít, tình nghĩa, nếu nữ giới chịu nhường nhịn đôi chút thì nam giới ắt hẳn sẽ thành tài.
Linh ngạc nhiên. Không hiểu ông đang tìm nhân viên hay đang tìm cháu dâu. À thì ra 2 chữ “tìm người” được viết ngoài kia có nhiều ý nghĩa đến vậy. Cô cười thầm, nghĩ ông thật dễ thương. Ông gật đầu rồi hỏi cô:
- Bao giờ cháu có thể bắt đầu đi làm?
- Dạ…cháu có thể đi làm từ ngày mai. Cô ngạc nhiên vì ông không hỏi gì thêm mà nhận cô luôn.
- Nhưng…còn giờ làm, còn…mức lương thế nào hả ông? Cháu chỉ làm được buổi sáng đến chiều, vì cháu còn…công việc khác nữa ạ. Cô ấp úng.
Thực ra, cô còn một công việc đang dang dở khác nữa. Công việc mà có đánh chết cô cũng không khai ra. Đó chính là nhà văn viết truyện người lớn. Cô có thể sáng tác và viết lời ở cửa hàng, nhưng viết truyện thì tuyệt đối phải về nhà khoá trái cửa cô mới có thể yên tâm làm được. Cô đã gửi bản thảo 2 chương đầu cho quản trị viên 1 trang web truyện và được phê duyệt. Vậy nên cô đang rất hào hứng viết tiếp, ý tưởng cứ tuôn trào trong đầu cô. Người ta bảo kẻ ngoài cuộc thường nhìn mọi việc rõ ràng hơn. Thật đúng với trường hợp của cô, forever alone nhưng viết truyện tình yêu tình đương, rồi cả chuyện chăn gối cứ như chuyên gia đầu ngành, kinh nghiệm dày dặn lắm. Cứ chiều tối đến là cô có thể viết liên tiếp cho đến khi hai vai mỏi nhừ mới chịu đi ngủ.
- Cháu yên tâm, ông chỉ cần người phụ giúp ông trông hàng và lau dọn vào buổi sáng. Đầu giờ chiều là cháu có thể về rồi, ta thì vẫn luôn ở đây, có cháu trông giúp thì sáng ta có thể đi ăn sáng, uống trà và tản bộ một chút với mấy ông bạn rồi. Ông cười hiền.
- Còn lương thì, ta không thể trả cho cháu nhiều như những chỗ khác, nhưng cũng sẽ không để cho cháu thiệt đâu. Ừm…20k/tiếng, ngày làm 5 tiếng từ 8h sáng đến 2h chiều, nghỉ chủ nhật hàng tuần. Cháu thấy thế nào?
Cô ngẫm nghĩ 1 lúc. Một ngày 100k, một tháng làm 26 ngày nên lương sẽ là 2 triệu 600k. Ồ quá được đi ấy chứ, công việc lại khá nhàn hạ. Cô nghĩ có khi ông trả cho mình hơi nhiều. Nhưng đúng với tiêu chí của mình rồi còn gì, mặc dù không có thưởng nhưng lương cơ bản lại khá cao. Thôi có gì mình sẽ giúp ông thêm để đỡ áy náy vậy. Linh bèn nhận lời:
- Dạ, cháu sẽ bắt đầu đi làm từ ngày mai ạ. Cô dõng dạc trả lời. Ông vui vẻ nói:
- Được, vậy để ta giới thiệu qua cửa hàng của ta một chút đã. Cũng không có gì đặc biệt đâu. Chỉ có hai cái đồng hồ cây này là cháu cẩn thận giúp ta nhé. Cái nâu nhạt này là đồng hồ gỗ mun kiểu cổ của Đức có giá gần 70 triệu.Và cái nâu đậm này làm từ gỗ gụ, mặt đồng hồ mạ vàng có giá gần 90 triệu. Nếu có ăn cướp thì cháu sống chết cũng phải giữ lại hai cái này cho ta nhé.
Ông vừa đùa vừa cười cười nhìn phản ứng của cô . Thấy mặt cô tái mét ông càng cười khoái chí. Lúc đầu cô đoán mấy cái to nhất chắc cũng chỉ mười mấy triệu là cùng, không ngờ chúng lại đắt như vậy, lại còn mạ vàng. Bảo sao lương cao, chưa nói đến bị cướp, nếu lỡ làm xước thôi chắc cô lại phải đi bán thân lấy tiền đền. Ôi cái số cô sao mà khổ đến vậy, toàn làm phải những công việc nguy hiểm. Cô ước mình chưa nhận lời ông, để có thể quay trở về căn phòng tập thể yên bình, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, cố gắng sống tiết kiệm qua ngày.
Thấy Linh đang hoang mang, ông bèn chốt hạ:
- E hèm, vậy ngày mai đúng 8h sáng hẹn gặp lại cháu nhé. Rất vui được làm việc với cháu.
- Dạ…dạ…a cháu vẫn chưa biết tên của ông ạ. Cô chợt nhớ ra.
- Cháu cứ gọi ta là ông Năm.
Ông nhoẻn miệng cười đáp. Nụ cười thoạt nhìn rất hiền từ, nhưng nhìn kỹ thì có chút tinh nghịch. Ánh mắt trìu mến nhìn cô, có thoáng chút gì đó buồn buồn. Cô không hiểu sao chỉ từ ngoại hình của một người đã có nhiều điểm đối nghịch như vậy, thì không biết tính cách của ông như thế nào. Có vẻ thời còn trẻ ông đã khiến nhiều trái tim thiếu nữ phải hoang mang, rung động, thổn thức, tò mò về mình. Linh cười thật tươi chào tạm biệt ông rồi mở cửa bước ra ngoài, trời đã sẩm tối. Ngước lên nhìn bảng hiệu, cửa hàng đồng hồ “Gốc táo dại”, cô lại phải ngạc nhiên một lần nữa.
Trên đường về cứ suy nghĩ xem đồng hồ với gốc cây táo dại có gì liên quan đến nhau mà quên cả mua bữa tối. Là do năm xưa ông được vợ tặng một chiếc đồng hồ chôn dưới gốc cây vào ngày sinh nhật, bèn nảy ý định mở cả một cửa hàng tặng lại bà. Hay là vào một ngày không được đẹp trời cho lắm, ông hẹn bạn gái ra gốc cây để tỏ tình, nhưng rồi bị đá luôn tại đó. Cô nàng từ chối ông để đi theo một tay buôn đồng hồ nổi tiếng đẹp trai, đào hoa nhất vùng. Uất ức quá, ông về nhà quyết tâm mở một cửa hàng đồng hồ to nhất xóm để trả thù, cũng là để xem bàn dân thiên hạ có ai lác mắt không. Chẳng biết lý do là gì, nhưng tưởng tượng hình ảnh ông Năm hồi trẻ hai tay chống nạnh, khuôn mặt tỏ vẻ nghêng ngang đứng trước cửa hàng, vẫn với mái tóc đen chải bóng loáng ra phía sau khiến Linh phì cười.
Hôm nay cô không có hứng viết truyện, ôm luôn bụng đói đi ngủ. Mới gần 9h, là khung giờ ăn chơi sôi động nhất trong ngày của mọi người, nhưng lại là giờ đi ngủ của Linh. Có khi cô không phải 26 mà là 62 tuổi rồi, ngủ sớm, dậy sớm, không la cà đàn đúm bạn bè, không rượu bia hay đi bar nhảy nhót gì cả. Cô tự nghĩ mình thật tẻ nhạt, nhưng câu chuyện phiếm của cô cũng chỉ là quanh quẩn ở nhà đàn hát, gõ chữ, nấu ăn, dọn dẹp. Sau khi quyết định là mình nhạt thật, cô dần chìm vào giấc ngủ. Thầm mong ngày đầu tiên đi làm sẽ thật vui vẻ, không có bất trắc gì.