Cửa Xoay Tròn

Chương 72: - Em là của riêng chị

Kỷ Niệm liều mạng cắn răng, để không khóc nữa. Cô đi tới nắm tay Ngô Tranh, đang múc được một ít muối đổ vào bát, Ngô Tranh quay đầu, nhẹ nhàng cười.

Kỷ Niệm cố gắng không nhìn những ngón tay đang run của Ngô Tranh, cố gắng xem như chẳng có gì xảy ra. Đây chỉ là một buổi sáng bình thường, cô đi làm, Ngô Tranh mỉm cười làm điểm tâm cho cô.

Cô cho dầu vào chảo, mở lửa, cố gắng cười nói: "Vậy có đủ dầu chưa?"

Ngô Tranh cười gật đầu, dùng đũa đánh đều đặn trứng gà ở trong chén.

Kỷ Niệm lại dời thớt qua một bên, cầm cây dao thái nàng chưa từng chạm qua: "Hành phải cắt thế nào?"

"Ừm... Chị để tay như vậy được rồi." Ngô Tranh nói, ngừng một lát lại thêm một câu, "Chị không thích ăn hành, bỏ ít thôi cho có vị là được."

Kỷ Niệm gật đầu, tay trái cầm hành, tay phải cầm dao, cắt. Bình thường xem Ngô Tranh thái rau rất dễ, đến khi làm, sao cô cắt mãi không xong?

Ngô Tranh vì sao cười, vẫn là cười, tại sao Ngô Tranh lại không khóc?

Cô tình nguyện ôm Ngô Tranh khóc thật lâu, đem những đau thương trôi theo nước mắt. Thì có phải sẽ lại vui vẻ, không một chút tâm sự nào không Ngô Tranh?

Kỷ Niệm cúi đầu, cắn chặc môi, nước mắt cứ thế chảy ra, từng giọt lớn nhỏ rơi lên thớt.

Cô sợ hãi, cô rất sợ hãi! Cô có thể làm cho Tôn Vân Viễn bị trừng phạt, cô có thể làm cho tất cả mọi người phải trả giá đắt, thế nhưng cô không hề làm vậy, Ngô Tranh đã bị tổn thương, cho dù cô có bao nhiêu quyền lực cũng không thể xóa đi!

Cô nên làm sao để cho hai người trở về như lúc đầu? Nếu như có thể trở về, trở lại lúc Ngô Tranh không buồn không lo, cô cũng sẽ không quan tâm đến những trách nhiệm kia. Cô cũng sẽ không do dự, cô muốn dẫn Ngô Tranh rời khỏi cái thế giới dơ bẩn này. Đi rất xa, không cần trở về.

"Không phải cắt như vậy đâu." Ngô Tranh cười nhìn động tác của Kỷ niệm. Đi tới, tay áp lên bàn tay cô, nhẹ nhàng cầm tay trái cô, mềm mại nói: "Dùng đốt thứ hai của ngón tay chèn dao, như vậy mới không cắt vào tay. Nhẹ nhàng thôi, đây không phải xương, không cần chặt mạnh vậy."

Cơ thể ấm áp của Ngô Tranh dính vào Kỷ Niệm, nhiệt độ ấp áp xuyên qua.

Kỷ Niệm đột nhiên ném dao, đột nhiên liều lĩnh ôm đầu Ngô Tranh, hung hăng hôn lên môi em ấy. Cơ thể Ngô Tranh run rẩy, nhưng những ngọn cây đang phất phơ trước gió thu, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại. Sau đó không nhúc nhích, chỉ là đứng im, mặc cho Kỷ Niệm xâm chiếm môi nàng.

Kỷ Niệm cuối cùng đã hiểu bất luận cô làm gì, làm thế nào, thì Ngô Tranh vẫn như cái cọc gỗ không có tình cảm. Động tác của cô chậm dần, chậm dần, cuối cùng ngừng hẳn, cô có chút tuyệt vọng buông ra.

Nhìn Ngô Tranh bình tĩnh mỉm cười, Kỷ Niệm lảo đảo lùi một bước, lưng dán thật chặt vào cửa gỗ ở trên, trong mũi có chút cay lên.

Cô nên làm cái gì? Hiện tại tình hình như vậy, cô nên làm cái gì?

Rất lâu sau đó, Ngô Tranh dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, bỗng nhiên tiến tới. Chủ động ôm cổ Kỷ Niệm, không suy nghĩ gì, nhẹ nhàng hôn lướt qua môi Kỷ Niệm.

Đây coi như là cái gì? Là Ngô Tranh đang ra tín hiệu cho phép cô phải không?

Kỷ Niệm không thèm kiềm chế, bước tới, hôn lần nữa. cô ôm lấy Ngô Tranh, kéo đến giường, ngã xuống. Cô gần như điên cuồng kéo quần áo Ngô Tranh và mình, nụ hôn hừng hực như lửa. Tiến công đốt nóng bụng dưới của Ngô Tranh, cũng thấy Ngô Tranh cực kỳ ngoan ngoãn tách hai chân. Lúc này, Kỷ Niệm giống như bị giội một gáo nước lạnh, mọi hỏa dục đều tắt đi.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Ngô Tranh, cô thấy cô gái bé nhỏ đang đóng chặt suy nghĩ nghiêng đầu, với nét mặt thống khổ. Lông mi như cánh bướm không ngừng run rẩy, cơ thể thẳng đơ, cơ thịt đều căng cứng, như con thú nhỏ sập bẫy đang đợi mần thịt.

Rốt cuộc Kỷ Niệm cũng không hôn nữa.

Ngô Tranh từ ngoài đến trong đều chống cự cô, cũng đang vì cô mà chịu nhịn, hoặc nói là chịu đựng.

Ngô Tranh như vậy cô làm sao đụng vào, làm sao cô có thể đụng vào?

Cô nên làm sao, mới để Ngô Tranh cảm nhận nhiệt độ và mùi vị của cô lần nữa?

Kỷ Niệm nằm xuống, nhíu mày, cô vòng tay qua cổ Ngô Tranh, lẳng lặng ôm vào lòng, kéo chăn lên che lại cơ thể trần truồng của hai người.

Kỷ Niệm nhẫn nhịn cảm giác trái tim bị xé nát, giọng nói vững vàng, thì thầm từng chữ bên tai Ngô Tranh: "Ngủ đi, ngủ rồi, mọi chuyện sẽ tốt......"

Nghe thấy Ngô Tranh thở đều, Kỷ Niệm nhẹ nhàng rút tay, xuống giường, nhìn Ngô Tranh. Mất đi sự khống chế suy nghĩ, Ngô Tranh cau mày, nét mặt thống khổ. Kỷ Niệm vừa mới rời đi, nàng đã co quắp lại, đầu như muốn chôn vào ngực.

Kỷ Niệm lại đau lòng, cô đắp chăn cho Ngô Tranh, rón rén đi vào phòng vệ sinh. Đầu tiên là cô gọi điện cho Hiểu Lạc, không muốn để em ấy lo lắng. Thoáng qua vài câu chuyện tối qua, vẫn chưa biết Ngô Tranh đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nói chuyện gặp mặt ở sân bay. Rồi lại gọi điện cho Ninh Tường với Thương Như Quân, mấy người bạn. Nói với họ, những hoạt động của cô và Tôn Vân Viễn, đều hủy cả đi. Biết Kỷ Niệm đang rất tức giận, đều biết không khuyên được, chỉ im lặng rất lâu rồi thở dài. Kỷ Niệm gọi cho cố vấn luật sư, bạn bè, người hợp tác với Tôn Vân Viễn, từng người từng người một. Cô chỉ hận là vì không chịu ra tay trước, bây giờ đã hại đến người cô yêu nhất.

Cuối cùng mới điện thoại cho Kỷ Bác, Kỷ Bác không gặp được Kỷ Niệm, nghe Lâm Ức nói Kỷ Niệm không tới, tâm trạng không thoải mái.

Kỷ Niệm trong lòng buồn bực, nhưng vẫn cố gắng kiềm giọng để dỗ dành. Lão già này, khi làm việc thì rất dữ dằn, nhưng lúc bình thường cũng giống như những người già khác, có khi lại như đứa bé. Đột nhiên lại nghe được giọng khuyên bảo của Kỷ Thuần: "Ông, Niệm Niệm một mình phải nhanh chóng tiếp quản công ty như vậy, ông cũng phải giải thích cho con bé hiểu."

Bất thình lình Kỷ Niệm nhớ đến. Cô suy nghĩ, Ngô Tranh tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ tan việc, chạy đi ra ngoài mà không trở về nhà.

Ngô Tranh đi du lịch nhiều năm như vậy, cũng không dễ dàng bị người ta lừa. Có thể dễ dàng lừa em ấy như vậy, chắc là có quan hệ với mình. Mà đêm qua, có một đoạn thời gian ngắn, cô không có mang theo điện thoại.

Cô vội vã cúp điện thoại, gọi cho Lâm Ức: "Đem tất cả ghi âm điện thoại hôm qua gửi cho tôi."

Kỷ Niệm dựa vào bức tường lạnh lẽo trong phòng tắm, cầm điện thoại, mà như đang đứng trên một hòn đảo nhỏ sắp chìm. Cô đang cầu khẩn, đừng là Kỷ Thuần, cô không muốn chuyện này có liên quan gì đến Kỷ gia. Đừng làm cô phải phá hủy tia tình cảm cuối cùng, cô dành cho gia đình này.

Rất nhanh, điện thoại di động có tin nhắn. Kỷ Niệm run rẩy mở, cô nhanh chóng sắp xếp tin tức trong lúc cô không có mặt, thình lình có một tin tức liên quan tới Ngô Tranh.

Trong nháy mắt, mọi sức lực cuối cùng đều bị rút sạch. Kỷ Niệm chán nản trượt dài theo tường ngồi xuống đất. Cảm giác tuyệt vọng tràn đầy xâm chiếm.

Cô có còn xứng đáng với Ngô Tranh không? Tại sao lại là người thân của cô hại Ngô Tranh? Người thân của cô lại tàn nhẫn như vậy sao? Biết rằng cô sẽ biết, nhưng vẫn trắng trợn đến vậy.

Sau một giây tuyệt vọng, trong lòng cô có quyết định dứt khoát.

Kỷ Niệm cuối cùng cũng quyết định, từ khi cô gặp lại Ngô Tranh, cô luôn do dự, có muốn rời khỏi cái nhà lạnh lẽo đó không? Nơi chỉ đem lại cho cô sự đau khổ.

Cô luôn cho rằng, cô mang họ Kỷ, được Kỷ Bác nuôi cô lớn lên, cô vì Kỷ gia nên góp chút sức lực, cô nên đền ơn Kỷ Bác đã yêu thương cô.

Thế nhưng tất cả trách nhiệm, tất cả lý trí, trong ngày hôm nay đều bị nụ cười chịu đựng của Ngô Tranh mà phá hủy. Cô không muốn tiếp tục ở cái nhà này, cô muốn Ngô Tranh hạnh phúc, cô muốn dẫn Ngô Tranh rời đi, mãi mãi không quay về. Cái gì trách nhiệm, cái gì tình thân, đại nghiệp trăm năm của Kỷ thị, đều bỏ đi!

Ngô Tranh, em đứng ở bên cạnh chị lại gian nan đau khổ như vậy, chi bằng chúng ta tiết kiệm sức lực đi, để cho chị mãi mãi ở bên cạnh em.

Cái gì Kỷ thị, cái gì Kỷ gia, sau này cùng với cô không có bất cứ quan hệ nào.

Cô cũng không muốn tiếp tục làm Kỷ Niệm của Kỷ gia nữa. Sau này, cô chỉ cần một mình Ngô Tranh ở bên cạnh là đủ.

Điện thoại bổng vang lên, nhìn là Ninh Tường. Kỷ Niệm vô lực nhận, Ninh Tường nói: "Ngày hôm qua người đưa Ngô Tranh về đồn, mình đã bắt dùm cậu rồi."

Chỉ một câu nói này, ngọn lửa trong lòng Kỷ Niệm liền cháy lên, cô ra khỏi phòng tắm, nhìn qua Ngô Tranh đang ngủ say.

Rón ra rón rén ra cửa, đóng nhẹ nhàng, sau đó lập tức xỏ giày chạy thẳng tới thang máy. Đi xuống lầu, lên xe, trên đầu mây đen dày đặc. Lúc này là giờ làm việc, nên đường không đông. Kỷ Niệm lái xe như điên, vượt qua từng chiếc xe, nhất thời trải dài cả con đường đều là tiếng chửi bới và tiếng kèn inh ỏi.

Lái xe đến sở cảnh sát, chỉ có hai mươi phút.

Kỷ Niệm như gió lốc tiến vào đồn, vừa mới vào phòng khách, đã thấy Ninh Tường ngồi chéo chân, đứng bên cạnh là cục trưởng đang cười tươi. Kỷ Niệm nghĩ, hôm qua chỉ là tên cảnh sát nhỏ, mà đối với cô còn hò hét. Nhíu mày, thật là một thế giới dối trá.

Ninh Tường nhìn thấy Kỷ Niệm liền đứng dậy, ghé vào tai Kỷ Niệm nói nhỏ: "Việc đó vừa hỏi xong. Là có người sai khiến, nói là không chạm vào Ngô Tranh, chỉ đánh ngất xỉu rồi tạo hiện trường giả, chờ lúc cô ấy tỉnh lại thì đưa về đồn."

Không chạm? Kỷ Niệm ngẩn ngơ, nếu như đưa theo Ngô Tranh tới, nghe được thế này em ấy có dễ chịu hơn chút nào không? Nhưng cô lập tức nắm lấy câu then chốt này: "Giả? Cái gì giả?"

Ninh Tường dừng một chút, lông mày liền nhíu lên: "Lúc phát hiện ra, hình như không mặc quần áo..."

"Ngừng lại!" Trong lòng Kỷ Niệm giống như có bom đang nổ tung, cô kêu Ninh Tường dừng lại, cô không muốn nghe nữa!

Cô chắp tay sau lưng, trừng mắt với người đàn ông đang ngồi chồm hỗm trên đất. Người đàn ông kia bộ dạng ỉu xìu, cúi đầu. Cục trưởng đã đến cạnh, thao thao bất tuyệt giải thích chuyện ngày hôm qua.

Lung ta lung tung, một chữ Kỷ Niệm đều nghe không vô, trong đầu cứ như ong đang bay loạn. Cô nhìn mấy người đàn ông này, lại nghĩ tới người đàn ông đã nhìn qua cơ thể Ngô Tranh, chưa biết có chạm vào không. Cô hận không thể chặt tay hắn, móc mắt hắn! Cô muốn rời đi, cô sợ nếu cứ ở lại, thì sẽ làm ra hành động khác người.

Kỷ Niệm nhanh chóng xoay người lại, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này: "Một lát luật sư sẽ đến. Mình đi trước đây."

"Niệm Niệm!" Ninh Tường bỗng nhiên kéo cô lại, nhỏ giọng, nét mặt chần chờ: "Vân Viễn cũng không có làm lớn chuyện, cậu cũng buông tha cậu ta đi. Tốt xấu gì cũng là bạn nhiều năm."

Kỷ Niệm nghe nói như thế, nhìn Ninh Tường ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Làm Ngô Tranh tổn thương như vậy, mà còn gọi là chưa có gì? Muốn cô quên luôn Tôn Vân Viễn liên kết với Kỷ gia? Cô làm sao có thể. Nếu như có thể, cô hận không thể đánh người đàn ông đó xuống mười tám tầng địa ngục.

Nhìn thấy ánh mắt hung tàn căm hận của Kỷ Niệm, Ninh Tường nhíu mày. Vẫn nói tiếp: "Công ty phá sản, cổ đông không thể thu hồi 10% vốn. Thậm chí chính cậu và Kỷ thị cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Niệm Niệm, ngừng đi."

Kỷ Niệm tức giận, ngược lại cười lên: "Ha ha, tiền tài danh lợi, mình không cần! Về phần người khác, cũng không có quan hệ với mình? Còn có Kỷ thị? Kỷ thị mạnh mẽ như vậy, mạnh mẽ đến không làm gì được, làm sao có ảnh hưởng được! Khi Tôn Vân Viễn làm những chuyện này, thì phải biết nên có hậu quả gì, mình muốn mọi thứ của anh ta sẽ mất hết tất cả!"

Ninh Tường nhìn thấy Kỷ Niệm điên cuồng, không biết nói gì. Cũng hiểu, bất luận nói thế nào Kỷ Niệm cũng nghe không lọt. Nặng nề ca thán: "Cũng là do cậu ta quá yêu cậu."

Kỷ Niệm vẫy tay, mím môi thật chặt, không nói gì, căm giận rời đi.

Trở về nhà, Ngô Tranh vẫn còn đang nặng nề ngủ. Lòng Kỷ Niệm mềm ra, nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh. Nhưng nhìn thấy gò má Ngô Tranh đỏ một cách bất thường, cô theo bản năng đặt tay lên trán Ngô Tranh. Tất nhiên, nóng phỏng tay.

Kỷ Niệm có chút hoảng sợ, lục lọi trong nhà tìm thuốc, chợt nhớ hình như xưa nay Ngô Tranh không có bị bệnh, trong nhà không có thuốc sẵn.

Cô lấy túi, nhanh chóng chạy ra ngoài mua thuốc. Bởi vì đây là ngoại ô, nên rất lâu rồi không có một tiệm thuốc. Ngày xưa thấy đi đâu cũng là tiệm thuốc, bây giờ thì một cái cũng không có.

Sốt ruột làm Kỷ Niệm có cảm giác mơ hồ, tất cả mọi thứ chỉ là quang ảnh. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối đến thế, động một chút là muốn chảy nước mắt. Cô luôn tưởng mình là người rất kiên cường, vẫn cho là gặp phải chuyện gì cũng có thể bình tĩnh tự nhiên đối phó. Nhưng bây giờ sao cô lại sợ hãi như vậy, cảm thấy trái tim đang treo lơ lửng không một chỗ bám.

Cô mang giày cao gót đi suốt hai mươi phút, mới tìm được một tiệm thuốc. Mua rất nhiều thuốc hạ sốt, rồi phóng như bay về nhà.

Xe đứng trước cửa tiểu khu, Kỷ Niệm ngồi trong xe nhìn vào nhà. Rất xa nhưng vẫn thấy Ngô Tranh đang mặc đồ ngủ, mang dép lê, đang tựa ở lan can. Cả hai chạm mắt nhau, mỉm cười.

Kỷ Niệm nhắm mắt, thở nặng nề, cố gắng nhịn xuống đau lòng, không thèm để ý hình tượng chạy như bay. Giang hai tay, chăm chú ôm Ngô Tranh đang vô cùng yếu vào lòng, trách móc: "Em chạy loạn cái gì chứ, sao không ở nhà chờ chị."

Ngô Tranh cũng không có đẩy ra, chỉ nhẹ nhàng cười: "Thức dậy không thấy chị, nhớ chị, liền xuống đây chờ chị."

Kỷ Niệm cảm thấy mình nhịn không được lại khóc, tại sao hai ngày nay nước mắt của cô nhiều như vậy.

Nắm tay Ngô Tranh lên lầu, Ngô Tranh ngoan ngoãn nằm lại trên giường, ngón tay nắm chặt góc áo Kỷ Niệm. Khớp xương trắng bệch, như là dùng hết sức lực toàn thân.

Kỷ Niệm đặt tay mình lên tay Ngô Tranh, cười dịu dàng: "Ngoan, chị đi lấy nước."

Ngô Tranh gật đầu, tay vẫn không có buông ra, càng nắm càng chặt.

Kỷ Niệm chua xót, cúi đầu, tay kia cũng nắm lấy, chăm chú bao bọc ngón tay lạnh lẽo của Ngô Tranh. Hôn lên trán em ấy một cái: "Tranh, cho chị mười giây, chị sẽ về ngay, được không?"

Ngô Tranh nhìn tay mình, mất sức lắm mới buông được góc áo Kỷ Niệm, rồi lại lập tức nắm chặt.

Kỷ Niệm nhíu mày, làm như không thấy gì cả, nhanh chóng vọt vào nhà bếp lấy ly nước, rồi trở lại. Ngô Tranh vẫn nhìn cô, nửa tấc cũng không rời.

Ngô Tranh chưa từng biểu hiện quyến luyến như vậy, gần như tuyệt vọng quyết luyến, làm tim cô vỡ thành từng mảnh.

Kỷ Niệm đưa ly nước và thuốc cho Ngô Tranh, Ngô Tranh liền cầm lấy, nàng ngẩng cổ lên đem thuốc uống vào, xong rồi nằm xuống, nắm lấy tay Kỷ Niệm, rồi cười lên.

Ngón tay Kỷ Niệm nhẹ nhàng lướt qua gò má Ngô Tranh, hơi cười. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi Ngô Tranh: "Tranh, em đừng suy nghĩ nhiều. Chị đã gặp được người xấu kia rồi. Em vẫn là của riêng chị."

Ngô Tranh sửng sốt, mắt trợn to: "Hả?"

Kỷ Niệm không đành lòng thấy ánh mắt tuyệt vọng của Ngô Tranh, giống như một con thú bị sập bẫy. Duỗi bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mắt của em ấy, ngước đầu chăm chú nhắm mắt thở dài, rồi nhẹ nhàng nói: "Thật, chị không lừa em."

"Cái gì?" Ngô Tranh nhanh chóng kéo bàn tay Kỷ Niệm. Từ hôm qua tới giờ ánh mắt luôn hờ hững, bây giờ đã có chút tỉnh táo, đầy mặt điều là khát vọng muốn xác định chính xác.

Kỷ Niệm đau lòng, cô hít sâu, nén nước mắt. Chỉ cố mỉm cười hết sức: "Chị gặp được cái người hôm qua, nghe chính hắn kể lại. Nói là có người sai kiến, chỉ là đánh ngất xỉu, chuyện gì.......... cũng không làm."

Ngô Tranh nhìn Kỷ Niệm rất lâu không nói gì, nhìn tới nổi mắt đỏ lên, khóe miệng cũng co giật nhẹ.

Kỷ Niệm nhìn Ngô Tranh, nụ cười mở rộng, gật đầu mạnh: "Là thật, em phải tin chị."

Kỷ Niệm vừa dứt lời, nước mắt Ngô Tranh rơi như mưa, không thể kiềm chế. Ngô Tranh cúi đầu, dùng tay che mặt, lúc đầu chỉ là nức nở rồi từ từ lớn hơn, rốt cục là gào khóc như một đứa bé.

Kỷ Niệm đau lòng ôm chặt Ngô Tranh, Ngô Tranh cũng siết chặt cô, như là chú gấu đeo lên người Kỷ Niệm. Khóc rất lâu mới hỏi: "Em thật sự vẫn là của riêng chị sao?"

Kỷ Niệm yên lặng rơi nước mắt, mỉm cười: "Đúng vậy, em vẫn là của riêng chị." Nói vẫn chưa đủ, bổ sung: "Trong ngoài của em đều là của chị, vẫn luôn là của chị, mãi mãi vẫn là của chị."

Ngô Tranh chôn mặt lên bả vai Kỷ Niệm, không ngừng nghẹn ngào, toàn thân run rẩy. Kỷ Niệm vỗ lưng Ngô Tranh, như đang an ủi một đứa bé, nhẹ nhàng nói: "Nhanh ngủ đi, chờ em khỏe lại, chúng ta liền rời khỏi đây."

----------------------

Cũng hên cuối năm Ngô Tranh ko bị gì, theo như lời nó nói mà ko biết nên tin ko ^^, chương cuối cùng của năm 2018 (Chưa hoàn đâu nha). Ngày mai là năm mới rồi, chúc mọi người Năm Mới Vui Vẻ, được nhiều sức khỏe, tấn tài tấn lộc nhé. HAPPY NEW YEAR