Cửa Xoay Tròn

Chương 9: - Tại cô đẹp quá, nên tôi không biết phải làm gì

Cả đêm không ngủ, vành mắt đen thui, sáu giờ sáng liền bò dậy làm điểm tâm. Vo gạo, hạt kê vàng, yến mạch, hạt bắp, cắt bí đỏ, chuẩn bị làm canh bí đỏ.

Ngô Tranh thích uống canh bí đỏ.

Lần đầu nàng uống canh này khi cãi nhau với mẹ. Hôm sau khi rời giường, nàng còn thề không thèm nói chuyện và để ý đến người lớn không thèm nói lý kia, mẹ thì cười hì hì bưng ra một chén cháo màu cam. Uống vào, ngọt đến tận trong tim, cũng không thấy ngán. Hài lòng lấy thêm một chén nữa, cũng quên luôn giận hờn với mẹ.

Trải qua mùa hè nóng nực, mùa thu ăn bí đỏ là tốt nhất. Với Ngô Tranh, canh bí đỏ là thứ để tỏ lòng xin lỗi. Đầu thu ăn canh bí đỏ cũng rất tốt cho dạ dày, nhớ tới Kỷ Niệm suốt ngày uống rượu thì còn gì tốt hơn.

Rửa sạch bí đỏ, bỏ tất cả nguyên liệu vào nồi, thêm ít đường phèn, sau đó bật lửa, ngồi bên cạnh thẩn thờ.

Công việc này không có gì tốt, đãi ngộ cũng không tốt, hoặc nói đơn giản là chẳng có đãi ngộ gì hết. Hầu hạ một khối băng và một tiểu quỷ, chỉ hai ngày thôi cũng đủ sức cùng lực kiệt, thậm chí còn bị giam trong cái lồng xa hoa này. Ngô Tranh tự hỏi mình, không phải mày rất thích tự do sao? Tại sao lại sợ mất đi công việc này.

Đang ngẩn người, tay bị nắm lấy, nhìn qua thì ra là Nhất Thần.

Cô bé nhìn dáng vẻ nàng có chút lo lắng, "Chị đừng có sợ. Chúng ta chung một đội, em sẽ bảo vệ chị."

Ngô Tranh thấy ấm áp, cô bé này, chỉ một ngày đã bị mình thu phục.

Lúc đem thức ăn lên, Kỷ Niệm thấy hai người đang ngồi trên bàn ăn cười ngốc, vờ như không thấy, liền đi ra rửa rồi thay giày.

Ngô Tranh đẩy Nhất Thần, cô bé lập tức chạy ra ngoài, ngước mặt lên, nụ cười thật lớn, kéo cánh tay của Kỷ Niệm. "Cô mau đến ăn sáng đi, chị ấy đã nấu cả tiếng đấy. Là canh bí đỏ, ngon lắm."

Cuối cùng mặt Kỷ Niệm cũng không thay đổi, ngồi xuống uống một chén canh, hai người đang khẩn trương nhìn ánh mắt kia, cô đưa Ngô Tranh cái chén nói, "Thêm một chén nữa đi."

Lúc ra khỏi cửa, Kỷ Niệm dừng lại, liếc nhìn hai người hầu ở bên cạnh, rồi lấy cái chìa khóa để lên tủ giày, cũng không nói chuyện, rồi bước đi.

"Chị, ôi chao là chìa khóa!" Lúc Kỷ Niệm rời khỏi, Nhất Thần cầm lấy chìa khóa mà vui vẻ.

"Ừ." Mừng rỡ qua đi, cả người Ngô Tranh đều mệt mỏi.

Có thể làm chim sổ lồng thì rất tốt, nhưng được nhìn người đẹp vẫn tốt hơn.

Đi trên đường ở Luân Đôn, nàng nắm tay Nhất Thần sợ cô bé chạy mất, trong lòng thì đang suy nghĩ ý đồ của Kỷ Niệm.

Cuối cùng cũng nghĩ ra kết quả, hình như là, sợ Nhất Thần ở trong nhà thì gây ra nhiều phiền phức hơn.

Sáng sớm bị Nhất Thần kéo đi ăn sáng, nét mặc bực bội nhưng không từ chối, trực tiếp ngồi xuống. Ngoại trừ muốn làm một người cô tốt trước mặt cháu gái, phần lớn lý do có phải là sợ Nhất Thần làm phiền không?

Nhớ tới cảnh điên cuồng mua sắm đồ cho Nhất Thần ngày hôm trước, có phải sợ bị Nhất Thần kéo đi dạo phố, nên cố tình mua sẵn không?

Hoặc là cô ta muốn đuổi cháu ruột của mình đi, nhưng cũng sợ phiền phức.

Nghĩ như thế, Ngô Tranh nhịn không được cười lên, nếu như vậy, ở góc độ nào cũng thật là đáng yêu.

Tâm tình tốt hơn, ngồi tàu điện ngầm đưa Nhất Thần tới công viên St James. Công viên James ở bên cạnh cung điện Buckingham, không có tường vây quanh, có rất nhiều loài chim sống dưới nước nổi tiếng, là công viên đẹp nhất hoàng gia.

Cô bé không thích ngồi tàu điện, nhưng thấy Ngô Tranh không vui, thì ngoan ngoãn nghe lời.

Lần này xem ra tâm tình càng tốt hơn, chuyện tối qua chắc đã lấy lòng được cô bé.

Trên đường mua bánh mì và trái cây, đi vào công viên. Nhất Thần chạy vào sân đuổi theo chú sóc nhỏ, Ngô Tranh cầm cafe trong tay, ngồi ngã ra trên ghế dài, nhìn Nhất Thần vừa chạy vừa la: "Sóc con, đến đây đến đây, tao có trái cây nè."

Nàng cười, cuộc sống nhàn nhã đã trở về, mỗi một tế bào đều rất dễ chịu.

Giờ cơm trưa, nàng dẫn Nhất Thần tới phòng trưng bày quốc gia, cô bé vừa vào cửa liền ném tất cả tiền xu vào trong thùng quyên góp, còn chưa thỏa mãn, muốn đổi tiền để tiếp tục ném.

Ngô Tranh lôi cô bé vào thang máy lên lầu hai, ngắm từng bức tranh. Nhất Thần lại thấy hứng thú, chăm chú hỏi hết đông tới tây. Ngô Tranh nổi lên ý chỉ bồi dưỡng trẻ thơ, biết cái gì nói hết cái đó, nội dung của bức tranh, bối cảnh, khái quát tác giả một lần cho Nhất Thần nghe.

Giơ tay lên xem thời gian, đã năm giờ chiều, hai người đi vòng vòng trong phòng triển lãm tranh cả buổi trưa.

Tranh thủ thời gian đón xe về nhà.

Không biết Kỷ Niệm có về không, nhưng cũng phải phòng hờ, cơm tối cũng phải chuẩn bị.

Khi bận rộn trước mặt Nhất Thần, cô bé cũng muốn giúp một tay.

"Em ra ngoài chờ đi." Ngô Tranh thấy vậy liền nói.

"Không ra." Bướng bỉnh hất cằm lên.

"Nấu cơm có gì đâu mà xem." Ngô Tranh rửa rau, rồi đổ nước vào nồi. Bông cải ngâm nước một chút ăn sẽ rất ngon.

"Em chưa bao giờ xem làm sao biết có đáng xem hay không. Không muốn nghe chị giải thích đâu."

À, lần đầu sao, nói vậy nàng đúng là rất may mắn, có thể để cho tiểu công chúa xuống phòng bếp giúp đỡ.

Ngô Tranh lau tay khô, từ trên giá lấy một cái tạp dề đem xuống, đưa cho Nhất Thần mặc vào. "Thế, chị dạy em chiên trứng được không?"

"Được, được! Còn có thể cho cô ăn thử!" Không có ma Kỷ Niệm nhập vào, cô bé cười lên, giống như là ánh nắng dịu dàng, như là thiên thần đáng yêu.

Chỉ tiếc sau khi hai người nấu cơm xong, đợi rồi lại đợi, nhưng cũng không thấy Kỷ Niệm trở về.

Nhất Thần đợi không được liền đi ngủ. Ngô Tranh thì vừa tắm xong, như thường ngày ra phòng khách cầm máy tính, chọn mấy bức ảnh hôm nay chụp, rồi viết bài, sau đó gửi qua cho tổng biên tập.

Mở MNS ra, báo cáo cuộc sống hiện tại cho Hiểu Lạc ở bên kia biết.

Lúc Kỷ Niệm trở về, nhìn đồng hồ trên tay, cũng là mười một giờ.

Xem ra cô ấy làm việc và nghỉ ngơi, tất cả mọi thứ đều có quy luật.

Ngô Tranh đi qua nghênh đón, "Cô về rồi."

"Ừ."

"Cô ăn chưa."

"Ăn rồi." Kỷ Niệm thay giày xong, đeo túi sách chuẩn bị lên lầu. Lúc đi ngang qua, Ngô Tranh lại ngửi được mùi rượu.

Thật là mỗi ngày đều thích uống rượu.

"Kỷ Niệm." Cũng giống như hôm qua, Ngô Tranh lấy hết dũng khí để gọi.

"Sao." Người đẹp quay đầu lại, hôm nay hình như uống nhiều hơn, gương mặt ửng đỏ, có một loại quyến rũ.

Ngô Tranh nhìn dáng vẻ của người đẹp đang say rượu, mặt liền nóng lên, cúi đầu xuống nói nhanh: "Hôm nay Nhất Thần có làm đồ ăn, chờ cô cả đêm."

"Ờ." Sau đó không nói gì, lảo đảo đi lên lầu.

Ngô Tranh nhìn Kỷ Niệm, nhiều lần muốn chạy tới đỡ, cuối cùng không dám. Chỉ là đi phòng bếp ép nước chanh, làm một ly nước chanh mật ong.

Lên lầu ba, thì thấy Kỷ Niệm chưa thay quần áo, trên tay còn cầm túi sách nằm trên giường.

Ngô Tranh đi tới ngồi chồm hổm, tỉ mỉ nhìn gương mặt xinh đẹp kia, ngón tay lén lút lướt nhẹ qua hàng lông mày như lá liễu. Đôi mắt trầm lặng, sống mũi thẳng tắp, đôi môi cong nhẹ.

Thế giới đột nhiên yên tĩnh lại, dưới ánh trăng chỉ có người con gái xinh đẹp này.

Thật là đẹp, cô từ trong tranh bước ra sao? Ngô Tranh thầm cảm khái, trong lòng tự cười mình mê gái. Từ lúc nào, mình lại mê gái vậy chứ?

Gọi cô dậy, nhìn cô nhắm mắt mà uống hết ly nước chanh mật ong, rồi nằm xuống giường, sau đó mới yên tâm rời đi.

Nằm trên giường, Ngô Tranh mất ngủ, mắt mở to nhìn lên trần nhà nhớ tới Kỷ Niệm, từ từ nhắm đôi mắt lại, trong đầu toàn là gương mặt của Kỷ Niệm.

Ngồi dậy xốc chăn ra bật đèn lên, ngồi lên bàn cầm bút chì vẽ.

Vẽ từ đâu đây, hay là đôi mắt đẹp nhỉ? Tuy rằng ánh mắt ấy không quá lạnh lùng, nhưng lại rất hờ hững với những việc không liên quan đến mình, nhưng lại có sức câu hồn người khác. Nụ cười thì càng khỏi nói, đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.

Sau đó thì sao, là đôi môi hoàn mỹ, hay là sống mũi thẳng thắp như được vót ra?

Ngô Tranh bất giác mỉm cười, tay nắm bút, sột soạt đưa tới lui trên giấy.