Thôn An Lập.
Trên linh đường một nhà.
Tiền giấy đốt bất tận, tràn ngập hương khói.
Sở Hạo mặc tăng bào, đầu nhẵn bóng, miệng lẩm bẩm như lão thần an nhàn.
Sở Hạo lẩm bẩm lẩm bẩm, bỗng nhiên bụng kêu “ùng ục” “ùng ục” vì bị táo bón, hắn lập tức không nhịn được, đứng dậy hỏi WC ở chỗ nào, nhanh chân bỏ chạy ra ngoài.
Ngồi xổm trên nhà xí, hắn đốt một điếu thuốc.
- Thật thoải mái.
Sau khi Sở Hạo bài tiết, hắn không nhịn được nói một câu.
Bỗng nhiên trong WC đóng kín, một giọng nói lạnh lẽo âm u vang lên:
- Xin chào.
Giọng nói âm u này vừa vang lên, Sở Hạo sợ tới mức khẽ run rẩy, điếu thuốc trong tay rơi xuống hố, hắn vô cùng sợ hãi.
Hắn nhìn ngó bốn phía, nơi này không có ai mà?
Tuy không tin trên đời này có quỷ, nhưng trong lòng hắn vẫn rất sợ hãi, chân đều run lên rồi.
- Anh… Anh còn dư giấy không?
Sở Hạo thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là bên WC khác, WC nam nữ chỉ cách nhau một mặt tường, nhà xí ở nông thôn là như vậy.
Sở Hạo:
- Cô nương, cô nói chuyện đừng đột ngột như vậy được không, làm tôi sợ muốn chết.
Giọng nói ở phía đối diện mang theo áy náy:
- Ngại quá, anh có thể… Có thể cho tôi một ít giấy không? Vừa rồi tôi đi vội quá, cho nên không mang theo giấy.
Sở Hạo nghe ra được là giọng phụ nữ, hắn cảm thấy giọng nói này rất dễ nghe, hắn nói:
- Có, tôi sẽ đưa cho cô.
- Cảm ơn.
Nhìn xem, còn là một cô nương rất lễ phép.
Sở Hạo lấy bọc giấy ra, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một giọng nói lạnh lùng mà nghiêm túc.
- Hệ thống trang bức bắt quỷ mở ra, ký chủ “Sở Hạo”, vô thần luận giả, cả đời sống nhạt nhẽo không có gì mới lạ, trang bức không giỏi lắm, là người tốt nhất mà hệ thống trang bức bắt quỷ lựa chọn.
- Bắt đầu vận chuyển hệ thống trang bức bắt quỷ…
Giọng nói lạnh lẽo lại dọa hắn nhảy dựng, tay run lên, giấy rơi xuống hố, hắn mở to hai mắt nhìn.
- Mẹ kiếp!
Sở Hạo nhìn giấy rơi xuống hố, không nhịn được chửi tục một câu, lần này thì hay rồi, mới rút ra một tờ mà thôi, bây giờ rơi hết xuống rồi.
- Làm sao vậy.
Cô gái ở bên kia cũng bị Sở Hạo làm cho hoảng sợ.
Sở Hạo xấu hổ:
- Giấy… Giấy rơi xuống hố rồi.
- A!! Vậy làm sao bây giờ?
Giọng nói ở phía đối diện tràn ngập lo lắng, cô ta đi vội quá nên không mang giấy, ngay cả điện thoại cũng không mang theo, nếu không cô ta đã gọi người tới đưa giấy rồi.
Sở Hạo bị giọng nói trong đầu làm cho không hiểu gì cả, nhưng hắn vẫn nói tiếp:
- Tôi còn hai tờ, nhưng không đủ mà! Hay là tôi dùng trước, rồi ra ngoài lấy cho cô.
- Không được, tôi dùng trước.
Cô gái lo lắng, cô ta không muốn để người ta nhìn thấy mình mất mặt.
Sở Hạo lập tức không vừa ý, giấy là của lão tử, sao có thể để cô ta sử dụng trước!
Nếu cô ta là mỹ nữ xinh đẹp, vậy thì không sao, nhưng nhỡ đâu cô ta là bà béo thắt lưng thô, vậy chẳng phải sẽ thiệt lớn sao?
Sở Hạo cảm thấy nhân phẩm của đối phương không được, dáng vẻ cũng sẽ không đẹp chỗ nào, cho nên hắn thản nhiên nói:
- 100 đồng một tờ.
Bên đối diện im lặng, nói:
- Được, anh đưa cho tôi.
Trong lòng Sở Hạo cảm thấy vui vẻ, liền ném một tờ giấy qua, cô gái đối diện lập tức thét chói tai:
- Này… Đây là giấy sao? Anh đang chơi tôi đấy à?
Một tờ giấy mỏng, dùng tờ giấy này lau cái rắm ấy, không phải dùng sẽ bị rách sao?
Sở Hạo ho khan, có chút chột dạ nói:
- Cô chưa từng dùng giấy đóng gói à? Một tờ giấy chia hai chồng lên, một tờ đưa cho cô, tôi chỉ còn một tờ khác thôi đó.
- Anh… Anh… Khốn nạn.
Có thể thấy cô gái ở phía đối diện tức giận tới mức nào, gần như sắp bùng nổ rồi.
Sở Hạo không để ý đến cô ta, lau xong thì rời đi, hắn cũng không tin đối phương sẽ dùng 100 tệ mua một tờ giấy.
Trở lại linh đường, hắn có chút kỳ lạ vì âm thanh vừa rồi, chẳng lẽ vì mình quá mệt mỏi, nên sinh ra ảo giác?
Nhưng hắn không nghĩ nhiều, bước vào trong linh đường.
- Đinh… Hệ thống trang bức bắt quỷ vận chuyển hoàn tất, ký chủ “Sở Hạo” đạt được đại lễ bao tân thủ cấp 1.
- Đinh… Đạt được thuộc tính nhân vật.
Trong đầu Sở Hạo lập tức xuất hiện thuộc tính nhân vật, rõ ràng giống như hình nổi, đây là khoa học kỹ thuật hư cấu trong truyền thuyết sao?
Ký chủ: Sở Hạo.
Tróc Quỷ Sư thực tập: Cấp 1 [Tăng đến cấp 9, đạt tới Tróc Quỷ Sư học đồ.]
Giá trị kinh nghiệm: 0000/1000.
Giá trị trang bức: 0.
Giá trị pháp lực: 0.
Nhắc nhở của hệ thống: 3 phút sau, quỷ hồn Lý Mai Thanh xuất hiện, mục tiêu là lấy hồn người thân, mong ký chủ chuẩn bị sẵn sàng trước.
Sở Hạo trừng to mắt, hắn hơi hoảng hốt, cảm giác không chân thực lắm, sau đó hắn vô cùng kích động và mừng như điên.
Là hệ thống bàn tay vàng thường thấy trong tiểu thuyết sao?
Vậy mà mình cũng có ngày như vậy!!
Hệ thống trang bức bắt quỷ sao?
Mẹ kiếp.
Thật sự có quỷ à?
Lúc Sở Hạo ngây người, từ phía hố xí, một cô gái thở hổn hển chạy tới, cô ta khoảng chừng 18 tuổi, dáng vẻ tươi ngon mọng nước, đôi mắt như hồ nước xanh, vô cùng đáng yêu.
Tuy cô ta mặc quần áo tang, nhưng có thể nhìn ra dáng người ở dưới quần áo tang này, ôi má ơi, thật sự khiến người ta mơ màng.
Cô gái cũng nhìn thấy Sở Hạo, lập tức kinh ngạc nói:
- Sở Hạo?
- Mộc Vũ Huân!
Sở Hạo nhìn thấy cô gái, chỉ trong chớp mắt hắn liền cảm thấy trời đất mù mịt, con mẹ nó không trùng hợp như vậy chứ?
Mộc Vũ Huân, nữ thần cao trung cấp bậc hoa hậu giảng đường, người theo đuổi cô ta có thể xếp thành một đường cao tốc, quan trọng nhất là, Sở Hạo và cô ta còn là bạn học cùng lớp.
Nhưng mà trùng hợp như vậy sao.
Mộc Vũ Huân vừa sợ vừa giận, chỉ vào mũi Sở Hạo mắng:
- Khốn nạn, người vừa ở trong WC là anh sao?
Mộc Vũ Huân thật sự tức điên rồi, tờ giấy vừa rồi quá mỏng, thiếu chút nữa cô ta đã xé rách nó, mông quá to, cho nên phải dùng thật cẩn thận, chưa bao giờ cô ta cảm thấy lúng túng như vậy, hiện giờ trở về còn mang giấy quay lại lau tiếp.
Cô ta đường đường là một nữ thần cấp hoa hậu giảng đường, loại chuyện xấu này, vậy mà liên quan tới tên khốn nạn này, nói không chừng Sở Hạo đi học tà thuyết mê hoặc người khác.
Sở Hạo khiếp sợ, vội vàng giơ tay giống nhà sư nói:
- Thí chủ, cô nhận nhầm người rồi, bần tăng tên Tịch Mịch.
Mộc Vũ Huân mặc quần áo tang, tức giận nói:
- Tịch Mịch em gái anh ấy, anh có hóa thành tro bản tiểu thư cũng nhận ra anh, anh vậy mà dám tới nhà bà đây lừa gạt.
Nói ra còn có một đoạn nghiệt duyên, Mộc Vũ Huân bị Sở Hạo lừa 50 đồng ở trường học.
Chút tiền ấy không đáng là gì, nhưng đáng giận nhất chính là Sở Hạo nói với cô ta là đào hoa tới, tình cờ gặp được ở ngã ba trường học trong ngày đẹp trời, lúc ấy cô ta đợi thật lâu, kết quả trời đổ mưa to, một chiếc xe ô tô lái nhanh qua, bắn đầy nước mưa trên đất lên, khiến toàn thân cô ta ướt đẫm.
Cái tên Sở Hạo này, hóa thành tro cô ta cũng nhận ra.
Sở Hạo rất đau khổ, gặp được vị hoa hậu giảng đường này, thật sự gặp phiền phức rồi.
Hai người tranh cãi khiến người ở trong linh đường chú ý, một người đàn ông trung niên đi ra, hỏi:
- Vũ Huân, có chuyện gì thế?
(Chưa xong còn tiếp.)