Nhưng mà, tối nay nên làm gì bây giờ, Sở Hạo quyết định về nhà xem phim tự mình giải quyết.
Một nam n nữ ăn cơm với nhau, Sở Hạo nhìn bàn ăn xa hoa, đôi mắt trợn trắng, hắn là một điểu ti*, đâu nếm được mỹ thực xa hoa như vậy!
*: Là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt, không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.
Không phải không muốn trang bức, mà lúc trước nghèo tới điên rồi.
Ăn uống tiệc tùng, còn được sắp xếp hát ở phòng VIP KTV, quả thực là phục vụ theo dây chuyền đây mà!
Kế tiếp, hình ảnh ở phòng VIP rất đẹp, quả thực không dám tưởng tượng.
Ngay cả chủ quán rượu, vẻ mặt cũng rất hâm mộ rời khỏi phòng.
Quý Băng Băng người mẫu nữ tóc ngắn, tiến lên ôm lấy tay Sở Hạo, không ngừng dán sát vào hắn, nói:
- Tiểu sư phụ, cậu biết hát không? Tôi mở một bài cho cậu nhé.
- Tôi... Tôi không biết.
- Vậy chúng ta uống rượu đi.
Quý Băng Băng chớp mắt, đôi mắt cô ta rất đẹp, to giống như mắt hồ ly.
- Được.
Chu Tử Tình cũng đi tới, ôm một cánh tay khác của Sở Hạo, bộ ngực đều dán sát vào, nói:
- Tôi cũng tới, tôi cũng tới.
Sở Hạo nhớ rõ cô ta, ở trên xe ồn ào muốn mát xa giúp hắn, nhìn mượt mà, ngực to, trơn bóng một mảng, khiến hắn suýt nữa chảy máu mũi.
- Hai con ong mật nhỏ, bay đến bụi hoa, bay đi! Bay đi!
Tổng giám đốc Nhạc và Lạc Yên không nói gì, Sở Hạo rất được hoan nghênh, đám người mẫu dán sát vào, thậm chí để hắn chiếm tiện nghi một chút cũng không sao cả.
Lạc Yên bật cười, nói:
- Tôi cũng tới.
Mọi người chơi rất hăng say, đúng lúc này, cửa bị người ta mở ra, một thanh niên say khướt đi tới, nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ, đôi mắt anh ta trợn trắng rồi.
Anh ta không chút khách sáo ngồi xuống, ôm lấy một người mẫu.
“Bốp!” Người mẫu kia tức giận, tát anh ta một cái, tức giận nói:
- Cậu làm gì đấy?
- Cô dám tát tôi.
Người thanh niên hơi say, ôm lấy mặt mình, phẫn nộ nói.
Người mẫu kia cũng rất phẫn nộ, nói:
- Tôi tát cậu đấy.
- Mẹ kiếp.
Thanh niên đứng dậy, một cái tát đánh ra.
Người mẫu thét chói tai, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Sắc mặt tổng giám đốc Nhạc âm u, nói:
- Cậu là ai?
Mọi người thấy đồng nghiệp bị đánh, cả đám đều phẫn nộ, đứng dậy chất vấn thanh niên kia.
Thanh niên bị tát một cái, lửa giận ngút trời nói:
- Mẹ kiếp, một đám tiện nhân, không phải chỉ sờ thôi sao? Ông đây có tiền, mau uống rượu với tôi.
Những lời này, khiến đám phụ nữ tức giận.
Vẫn là Quý Băng Băng khí phách, cô ta đi giày cao gót bước tới, giẫm mạnh lên chân người thanh niên.
Sở Hạo xấu hổ, cú giẫm này đau tới cỡ nào?
“A!”
Người thanh niên kêu thảm thiết, phẫn nộ chỉ Quý Băng Băng, biểu cảm hơi hung dữ, sau đó nhào lên muốn cho cô nàng này đẹp mặt.
Quý Băng Băng hoảng sợ, lúc này tổng giám đốc Nhạc ra tay, cô ta càng khí phách hơn, cầm lấy một chai rượu, đập mạnh vào đầu người thanh niên, con hàng này lập tức kêu thảm thiết.
Sở Hạo lại xấu hổ.
Đám... Đám phụ nữ này, không dễ chọc.
Người thanh niên ôm đầu đầy máu, tức giận nói:
- Cô... Các cô đợi đấy cho tôi.
Người thanh niên đi rồi, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
- Dạ Dạ, cô không sao chứ?
Quý Băng Băng nhìn cô gái bị tát, nói.
- Không... Không sao.
Dạ Dạ hơi ấm ức, trên gương mặt trắng noãn có dấu năm ngón tay.
Nhân viên đột nhiên bị bắt nạt, tổng giám đốc Nhạc nhìn ra ngoài đầy căm tức, tuy cô ta dùng chai rượu đánh đối phương, nhưng trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm.
Mấy người phụ nữ bàn bạc, chuẩn bị đi tìm người, khiến anh ta chịu nhận lỗi.
Lúc này, cửa lại mở ra, mấy người đàn ông như hung thần ác sát đi đến.
- Mã Văn cậu cũng quá mất mặt rồi, vậy mà bị phụ nữ tát.
Người đàn ông nhuộm tóc màu xanh biếc, vừa nhìn là biết kẻ có tiền thấy một đám phụ nữ trong phòng VIP, cộng thêm một tiểu nam sinh ngây ngô, trái lại không tức giận, trêu chọc Mã Văn.
Người Mã Văn đầy mùi rượu, tức giận nói:
- Đừng nói mát nữa, nhanh báo thù cho anh em đi.
Người thanh niên tóc dài đứng đầu nói:
- Nói đi, việc này tính thế nào?
Tổng giám đốc Nhạc tức giận nói:
- Tính thế nào cái gì? Cậu ta tới phòng VIP của chúng tôi tát người ta, bây giờ nhanh nói xin lỗi, nếu không tôi báo cảnh sát.
Việc làm của Mã Văn không đúng, nhưng mấy thanh niên trẻ này, cả đám đều rất ngang ngược, không sợ Nhạc San San báo cảnh sát.
- Mẹ kiếp con tiện nhân này, hôm nay ông đây giết chết mày.
Mã Văn tức điên lên, không thèm quan tâm gì nữa.
Sắc mặt tổng giám đốc Nhạc thay đổi, hôm nay gặp mấy tên vô lại rồi.
Lúc này, bảo vệ KTV đi vào, quản lý của KTV này cũng đi tới, vội vàng hỏi:
- Mã thiếu, sao lại thế này, vừa rồi chơi rất vui mà.
Quản lý nghe xong mọi chuyện, anh ta rất bất đắc dĩ, việc làm của Mã Văn không đúng, ai bảo anh ta tới phòng VIP chiếm tiện nghi của người ta, còn đánh người ta nữa.
Nhưng mà, anh ta không thể trêu vào Mã thiếu, vì thế nói:
- Vị phu nhân này, tôi thấy xin lỗi là xong mọi chuyện.
Lạc Yên tức giận nói:
- Xin lỗi cái gì! Là cậu ta xin lỗi chúng tôi mới đúng.
Mọi người vừa nhìn Lạc Yên, không nhịn được nuốt nước bọt, người phụ nữ này thật xinh đẹp, chân dài thẳng rất hiếm thấy.
Biểu cảm của Mã Văn hung dữ, vừa nhìn là biết phú nhị đại không sợ trời không sợ đất, anh ta hét:
- Tôi xin lỗi con mẹ cô.
- Cậu!
Lạc Yên tức không chịu được.
Tổng giám đốc Nhạc không phải người thường, cô ta nói:
- Báo cảnh sát, tìm cảnh sát nhân dân, trái lại tôi muốn xem, hôm nay ai có lý.
Mọi người sửng sốt, chỉ thấy cô ta cầm điện thoại, muốn báo cảnh sát.
Kết quả, thanh niên tóc dài lạnh lùng nói:
- Báo cảnh sát cũng được, chuyện hôm nay là bạn tôi không đúng, nhưng cô đánh cậu ấy chảy máu đầu, chuyện này nói thế nào đây.
Một đám phụ nữ, thật sự tức không chịu được.
Rõ ràng là đám người này tới bới móc, một đám say mê sắc đẹp, nhìn chằm chằm phụ nữ.
Sở Hạo cảm thấy, mình nên ra tay rồi, dù sao nhiều phụ nữ như vậy, chỉ có hắn là nam, vì thế đứng dậy nói:
- Đây là các người không đúng, nhanh xin lỗi người ta đi.
Không ngờ Mã Văn tức giận nói:
- Anh là cái thá gì!
Mẹ kiếp!
Ông đây tốt tính lắm rồi, vậy mà còn dám mắng mình?
Coi những lời Vương Thiên Sư nói chỉ là tùy tiện sao?
Sở Hạo nói:
- Anh là cái thá gì? Sao nhà anh lại dưỡng ra loại người như anh nhỉ, đời trước anh cầm tinh con chó à? Gặp người nào thì cắn người đó!
- Đinh... Ký chủ trang bức thành công, đạt 3 điểm giá trị trang bức.
Ngay cả thanh niên đều nghẹn họng, Mã Văn thì càng tức không chịu được, trừng Sở Hạo đầy hung dữ.
Nhạc San San sợ gây chuyện cho Sở Hạo, vì thế nói tiếp:
- Tiểu sư phụ Sở Hạo đừng nói nữa, để tôi giải quyết được rồi.
Nói xong, cô ta muốn báo cảnh sát.
- Kỹ nữ thối.
Mã Văn chắc uống rượu tới điên rồi, anh ta đằng đằng sát khí đá tới.
Sở Hạo lanh tay lẹ mắt, kéo Nhạc San San một cái, nếu không Mã Văn đã đá trúng ngực Nhạc San San rồi, biểu cảm của hắn càng ngày càng lạnh lẽo, Nhạc San San thì nhìn hắn đầy cảm kích.
Lúc này, Sở Hạo rất bình tĩnh nói:
- Nói đi, các anh muốn thế nào?
Mã Văn cười mỉa nói:
- Bảo bọn họ bồi mấy anh đây uống rượu, mọi việc dừng ở đây.
Đám thanh niên này gật đầu, nhìn chằm chằm đám phụ nữ với vẻ say mê, hóa ra đây mới là mục đích của bọn họ.
Sở Hạo nhìn về phía quản lý, nói:
- Các anh mặc kệ à?
Quản lý tiến thoái lưỡng nan, anh ta thật sự không thể trêu chọc Mã Văn, sớm biết đám thanh niên này rất ngang ngược, nhưng không ngờ lại ngang ngược tới vậy, quả thực là vênh váo lên trời.
Mã Văn ôm tay, cười mỉa nói:
- Chỉ bảo bọn họ bồi rượu, không phải lấy mạng bọn họ, mấy người báo cảnh sát cũng vô dụng, cùng lắm thì vào tù ngồi một lát, sau khi ra ngoài lại tìm bọn họ gây phiền phức.
Sắc mặt đám phụ nữ tái nhợt.
Sở Hạo cầm lấy chai rượu bên cạnh, ném ra một đường cong xinh đẹp, đập mạnh vào đầu Mã Văn.
“Bốp!!”
- Cho mặt mũi mà lên mặt, đùa gì đây!