Cực Phẩm Thần Y

Chương 20

Chương 20

 

Đàm Ánh Nguyệt âm thầm kinh ngạc, không ngờ rằng Trần Gia Bảo không chỉ có võ công lợi hại mà còn rất am hiểu về y học, nhưng mà, bác sĩ Đông Y phải càng già mới càng giỏi, Trần Gia Bảo còn trẻ như vậy, chắc là đang nói khoác lác.

 

Lâm Thanh Hà càng tự hào hơn, anh Bảo của cô đúng là quá giỏi, bệnh gì anh cũng biết.

 

Trần Gia Bảo hơi nhíu mày suy nghĩ.

 

Hàn Đông Vy đứng ở bên cạnh, đột nhiên cô lại thấy hơi khẩn trương, giống như là đang chờ một ông lớn bà lớn nào đó, nhận ra mình có suy nghĩ như vậy, cô âm thầm cười nhạo mình một lúc.

 

“Cũng được, nhưng mà hiện giờ thì tôi không có thời gian.” Lông mày của Trần Gia Bảo giãn ra, nói.

 

Thái độ của Hàn Đông Vy rất khách sáo, cộng thêm vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô, Trần Gia Bảo cũng rất sẵn lòng  giúp đỡ cô, với lại chỉ là việc chữa bệnh lại càng đúng sở trường của anh.

 

Hàn Đông Vy thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hiện lên nụ cười càng bộc lộ được vẻ xinh đẹp động lòng, đáp lại: “Không sao cả, bây giờ không cần gấp, chỉ cần cậu Trần đồng ý là được.”

 

“Nếu đã vậy thì chúng tôi đi trước đây.”

 

Sau khi chào tạm biệt, bọn họ ngồi lên chiếc BMW X6, Lâm Thanh Hà vẫn chìm đắm trong sự hưng phấn vừa rồi, kích động nói: “Anh Bảo, anh thật sự quá giỏi, hai tên du côn đó thật đáng ghê tởm, anh cũng thấy được bộ dạng bị dọa đến nổi bật khóc của bọn họ đấy, đúng là quá hả dạ.”

 

Trần Gia Bảo cười cười, đáp lại: “Chỉ là hai tên bình thường thôi, không đáng để nói đến.”

 

Đàm Ánh Nguyệt vẫn còn hơi lo lắng, nói rằng: “Dì nghe bọn họ có nói đến anh Lâm, trước kia dì đã từng nghe thấy tên tuổi của Tưởng Đức Lâm, ông ta nổi tiếng khắp cả thành phố Hòa Binh, nghe nói người phạm lỗi với ông ta đều không ai có kết cục tốt đẹp, Gia Bảo, trong khoảng thời gian này cậu nhớ cẩn thận một chút.”

 

Ngay lập tức, Lâm Thanh Hà cũng lo lắng mà nói: “Đúng vậy đó, anh Bảo, mặc dù anh rất giỏi nhưng một người khó đánh lại hai, quả thật là nên cẩn thận một chút.”

 

“Được, cảm ơn mọi người đã quan tâm, anh hiểu rồi.” Trần Gia Bảo  mỉm cười nói.

 

Nói thật, đối với tên cầm đầu thành phố Hòa Bình – Tưởng Đức Lâm này, từ đầu đến cuối Trần Gia Bảo vẫn không để tâm cho lắm.

 

Nếu như thật sự Tưởng Đức Lâm có đủ can đảm đi tìm anh để gây sự, anh sẽ không ngần ngại đánh lại, nhưng anh không muốn khiến Lâm Thanh Hà lo lắng nên bên ngoài mới đồng ý.

 

Trở lại quán ăn, Trần Gia Bảo có hẹn là sẽ đến giúp. Buổi tối đến, Trần Gia Bảo ở lại nhà của Đàm Ánh Nguyệt, dù sao trước mắt thì Đàm Ánh Nguyệt vẫn đang độc thân, phòng trống trong nhà cũng nhiều, không cần lo là không có chỗ ngủ.

 

Bởi vì vẻ ngoài của Trần Gia Bảo thanh tú đẹp trai lại thêm việc Đàm Ánh Nguyệt rất săn sóc anh mà không ít nhân viên phục vụ nữ nhìn trộm Trầm Gia Bảo.

 

Lâm Thanh Hà còn là học sinh cấp ba nên vẫn phải đi học, cứ cách hai ngày lại chạy đến quán ăn một lần.

 

Tối hôm đó, bởi vì Đàm Ánh Nguyệt đi công tác nên chỉ có một mình anh ở nhà.

 

Như thường ngày, Trần Gia Bảo khoanh chân ngồi thiền, bấm tay niệm thần chú, điều chỉnh hơi thở luyện khí công.

 

Thời gian dần trôi qua, trên người anh mơ hồ xuất hiện luồng khí năm màu, dường như còn có sấm sét bao quanh người anh như ẩn như hiện, nếu như Đàm Ánh Nguyệt nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị chấn động tại chỗ.

 

Công pháp mà anh tu luyện có tên là “Tiên võ hợp công bí quyết”, sức mạnh vô cùng đáng sợ, tổng cộng chia thành chín tầng cảnh giới, bây giờ Trần Gia Bảo cũng chỉ mới tu luyện đến tầng cảnh giới thứ hai của tiên võ mà thôi.

 

Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Gia Bảo tỉnh lại từ trong tư thế nhập thiền định, tinh thần sảng khoái, ăn xong bữa sáng ngon lành rồi đi ra xem công việc ở quán ăn.