Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 144: Tư Vị Lần Đầu Nếm Trải

Sở dĩ Chu Nhạ rời đi trước khi đại hội võ lâm cử hành, nguyên nhân chủ yếu là vì Lam Hòa.

Hai người ra khỏi cửa thành, chậm rãi chạy về hướng Hàng Châu. Lạc Tiểu Y ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa, đội mũ sa vươn đầu ra ngoài màn xe nhìn ngắm phong cảnh chung quanh.

Thấy hai ngày gần đây nàng liên tục hưng phấn như thế, Chu Nhạ cảm thấy thật kỳ quái, không khỏi giục ngựa tới gần nàng, cười hỏi: “Có gì đáng xem sao?”

Lạc Tiểu Y giở lớp lụa mỏng lên, vui vẻ cười nói: “Hì hì, cảnh sắc khắp nơi cũng không khác nhau nhiều lắm. Nhưng đây là lần đầu tiên người ta ngồi xe ngựa đi xa nhà. Trước kia sư phó bắt Tiểu Y đi bộ.” Nói tới đây, nàng chu miệng lên, đảo mắt lại vui vẻ hừ hừ: “Hoá ra làm nữ nhi cũng có chỗ tốt.”

Chu Nhạ mỉm cười, từ khi hắn ra đi cùng Lạc Tiểu Y, tâm tình vẫn rất tốt, ngay cả khuôn mặt lạnh như băng cũng nở nụ cười.

Chu Nhạ quơ quơ roi ngựa, chỉ vào phía trước nói: “Sắp tới chúng ta sẽ qua sông.”

Lạc Tiểu Y vui vẻ gật đầu.

Chỉ chốc lát, một bến tàu rộng lớn liền xuất hiện trong tầm nhìn của hai người. Trên bến tàu kia có hai ba con thuyền đang đậu. Một dòng sông lớn bề rộng chừng mấy ngàn thước vắt ngang qua đó. Giữa sông, là nhiểu chiếc thuyền li ti như những chấm nhỏ.

Chu Nhạ nhảy xuống ngựa, bước nhanh về hướng bến tàu. Chỉ có duy nhất một con thuyền lớn có thể chở cả xe ngựa cách bọn họ chừng hai trăm thước.

Lạc Tiểu Y vén rèm xe lên, thả người nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Chu Nhạ.

Cùng chờ thuyền với bọn họ chỉ có hai hương dân ở gần đó. Chỉ chốc lát, mọi người cùng nhau lên thuyền lớn, thuyền chạy rất nhanh. Lạc Tiểu Y hưng phấn ngồi ở mũi thuyền, cầm roi khi có khi không quất xuống nước. Kích khởi từng chuỗi bọt nước.

Thuyền lớn chạy cực nhanh, chỉ chốc đã đuổi kịp một chiếc thuyền nhỏ phía trước. Chân Lạc Tiểu Y gõ nhẹ vào đầu thuyền, đôi mắt to trong veo như nước ở dưới mũ sa nhìn quanh mọi nơi.

Đúng lúc này, khi nàng đang nhìn quanh thì ánh mắt khựng lại, cả người cứng đơ tại chỗ. Dưới mũ sa, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch không dám tin.

Trên chiếc thuyền nhỏ đối diện, cũng có ba bốn người ngồi. Một người trong đó như cây ngọc đón gió, áo lam tung bay. Trên gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết, mang theo nụ cười dịu dàng, đang vô cùng thân thiết nói chuyện với một thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh hắn.

Chàng thanh niên áo lam kia, chính là Lam Hòa mà Lạc Tiểu Y cứ mãi nhung nhớ trên đường đi !

Mím môi thật chặt, bàn tay nhỏ bé đặt ở bên người Lạc Tiểu Y chậm rãi nắm thành nắm tay. Nàng lại nhìn cô gái bên cạnh Lam Hòa. Cô gái kia ước chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thon thả yểu điệu, khoác một tấm áo choàng màu trắng. Cô gái kia vô cùng mỹ lệ, không chỉ mỹ lệ, toàn thân nàng từ trên xuống dưới, có một loại khí chất phú quý mà chỉ những tiểu thư nhà cao cửa rộng mới có.

Hai người đứng chung một chỗ như vậ, dù ai nhìn thấy, cảm nhận đầu tiên cũng là trời đất tác hợp.

Ngơ ngác nhìn hai người, thẳng đến khi thuyền lớn chậm rãi chạy qua mặt đối phương, Lạc Tiểu Y còn quay đầu lại nhìn. Có lẽ là ánh nhìn chăm chú của nàng khiến đối phương cảm giác được. Bỗng dưng, cô gái kia ngẩng đầu lên nhìn về phía Lạc Tiểu Y. Đương nhiên, mũ sa khiến nàng ta không thấy được gì. Cô gái nhìn mấy lần, quay đầu dịu dàng như nước nói một câu gì đó với Lam Hòa. Sau đó, Lam Hòa cũng quay đầu nhìn qua bên này.

Nhìn thấy Lam Hòa quay đầu, Lạc Tiểu Y cắn môi dưới thật mạnh, không nhúc nhích nhìn thẳng hắn. Nhưng Lạc Tiểu Y ngồi trên mũi thuyền, lại mang mũ sa, Lam Hòa chỉ liếc mắt, sau khi mỉm cười nhíu mày, lại cúi đầu nói chuyện vơi cô gái kia, vừa nói, hắn vừa dịu dàng nắm tay cô gái, hai người tươi cười tự nhiên nhìn về hướng khác của hồ nước.

Thuyền lớn nhanh chóng vượt qua, chỉ chốc lát đã đá thuyền nhỏ ra thật xa phía sau. Thẳng đến khi hai bóng người gắn bó trên thuyền càng ngày càng mơ hồ, Lạc Tiểu Y mới xoay đầu lại. Lúc này, nàng mới phát hiện trong bất tri bất giác, nước mắt đã rơi đầy mặt.

Thẳng qua một hồi lâu sau, nàng mới quay đầu nhìn về phía Chu Nhạ. Chu Nhạ phía sau đang ngồi trong khoang thuyền, trong tay cầm một quyển sách, chăm chú đọc.

Lạc Tiểu Y quay đầu lại, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt thật mạnh. Trong lòng nàng thầm nghĩ: ta khổ sở cái gì? Tại sao ta phải khổ sở?

Cảm giác được lồng ngực truyền đến từng đợt buồn đau, Lạc Tiểu Y vừa tức giận, vừa buồn bực không chịu nổi. Nàng cầm lấy roi ngựa, quất xuống mặt nước thật mạnh. Lập tức, bọt nước văng khắp nơi, bắn tung toe lên người nàng.

Mấy du khách nghe tiếng vang đầu quay đầu lại nhìn, nhất thời tiếng cười khẽ truyền vào tai Lạc Tiểu Y.

Lạc Tiểu Y kinh ngạc nhìn bờ sông càng ngày càng gần, cảm giác nước mắt mình lại không chịu nghe lời chảy xuống.

“Sư phụ, vì sao con lại đau lòng như thế? Sư phụ, thì ra làm con gái không vui chút nào.” Lạc Tiểu Y thầm nghĩ , bỗng nhiên, nàng lại quay đầu, nhìn về phía thuyền nhỏ đằng xa. Trong lòng sinh ra sự căm hận khó có thể kiềm chế với Lam Hòa và cô gái kia.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bên cạnh Lam Hòa có phụ nữ, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy hắn dịu dàng, ngọt ngào với nữ nhân khác. Nhưng trước đây, nàng còn muốn bày trò đùa dai, nghĩ cách trêu chọc đối phương. Mà lúc này, nàng chỉ cảm thấy đau đớn và buồn bã.

Roi ngựa trong tay khi có khi không quất lên mặt nước, phát ra những tiếng tiếng vang ào ào. Bỗng nhiên Lạc Tiểu Y rối loạn: đây là yêu thích sao? Bởi vì ta thích công tử gia, cho nên không muốn nhìn thấy nữ nhân khác ở bên cạnh hắn?

Càng nghĩ, ngực càng buồn đau không chịu nổi, Lạc Tiểu Y cố nén cơn xúc động muốn khóc, thở một tiếng thật dài. Tiếng thở dài vừa dừng lại, tiếng cười của Chu Nhạ liền từ phía sau truyền đến: “Tiểu nha đầu, thì ra nàng cũng biết cũng thở dài à, có chuyện gì khiến nàng giận sao?”

Lạc Tiểu Y chậm rãi quay đầu lại, thấy Chu Nhạ cầm sách, đứng phía sau nàng. Hắn đưa mắt ngắm nhìn cảnh sắc trời nước một màu, biểu tình trên mặt giống như trút được gánh nặng: “Tiểu Y, sóng nước ngập trời, trời nước một màu, cảnh sắc như vậy ta đã nhìn thấy vô số lần, cũng chỉ có lần này mới cảm giác được chỗ tuyệt vời trong đó.”

Lạc Tiểu Y ngơ ngác nhìn vẻ mặt thoải mái, thanh thản của hắn, hai mắt đỏ hồng ngây người. Nàng thầm nghĩ: tại sao ta không phát hiện ra, so với lần đầu gặp gỡ, hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều? Con heo băng hiện tại, đã không bao giờ khiến cho người ta cảm giác được hắn là sát thủ.

Chu Nhạ thản nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh Lạc Tiểu Y, hai mắt của hắn còn đang nhìn chung quanh. Đôi môi mỏng khẽ nhếch kia, bỗng nhiên làm cho Lạc Tiểu Y cảm thấy ấm áp.

Lạc Tiểu Y vội vàng xoay đầu lại, mở to mắt để cho làn gió trên sông thổi đi dấu vết thương tâm trên mặt. Không biết tại sao, nàng không muốn để Chu Nhạ biết, mình vừa mới chảy nước mắt.

Chỉ vào bờ bên kia, Chu Nhạ nhẹ giọng nói: “Qua con sông này, lại đi vài chục dặm đường, sẽ vượt qua một con sông lớn khác. Sắc trời không còn sớm, buổi tối qua sông không an toàn. Chúng ta tìm chỗ qua đêm.”

Lạc Tiểu Y ừ một tiếng, không tự chủ được quay đầu liếc mắt nhìn Chu Nhạ một cái, sau đó, ngước mắt nhìn ngắm những con thuyền trôi nổi trên sông. Thầm nghĩ: vậy buổi tối hôm nay, sẽ gặp mặt đám người Lam Hòa sao?

Nghĩ đến Lam Hòa, trong lòng nàng lại dâng trào cảm giác buồn đau. Lúc nàng đang buồn đau không chịu nổi, tay bỗng ấm áp, cúi đầu nhìn, Chu Nhạ đã dùng bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ của nàng thật chặt.