Cực Quang Trong Mắt

Chương 4

Edit: Dun, đã beta

04

Tưởng Viêm từ trước đến nay không nghĩ tới một kẻ trượt tuyết giỏi như mình lại trượt đến bị thương chân.

Khu trượt tuyết ở Mont Brumars¹ khắp nơi một màu trắng xóa, xung quanh trùng điệp toàn núi. Tưởng Viêm mặc quần áo trượt tuyết, chân đạp lên ván trượt hai bản, co quắp ngồi dưới đất, xung quanh một mảnh đỏ tươi, máu thấm đỏ nền tuyết trắng. Máu từ cẳng chân chảy ra, Tưởng Viêm trước giờ không nghĩ cạnh ván trượt tuyết lại bén đến vậy, có thể cắt đứt hai lớp quần của cậu, thiếu chút nữa là xẻo đứt thịt cậu. Cũng không biết do mất máu nhiều quá hay do phản ứng chậm, Tưởng Viêm lại không thấy đau, chỉ là đầu có hơi choáng váng.

(1) 诺大 Nặc Đại: mình không tra được là địa danh nào ở Canada, ở dưới có nhắc đến Mont Brumars nên mình mạn phép để luôn. Bạn nào biết giúp mình với nha đa tạ đa tạ.

Mãi đến khi mọi người tụm năm tụm bảy lại nhìn, có người hô hoán, có người vội vã gọi nhân viên công tác. Nghe được có người muốn gọi xe cứu thương cho cậu, Tưởng Viêm mới vội vàng xốc lại tinh thần, vội vàng xua tay từ chối ý tốt này. Đùa hả, gọi một lần xe cứu thương 2000 đồng, không cần không cần.

May mà Thạch Lỗi cũng đang trượt gần đây, nhìn trên đỉnh núi có nhiều người bu lại bỗng thấy lạ, từ từ giảm tốc độ muốn đến xem sao, liền trông thấy Tưởng Viêm ngồi trong vũng máu, sợ đến mức phanh gấp lại, gỡ ván trượt ra lao tới: “Trời đất ơi anh Viêm, anh làm sao!!!”

Môi Tưởng Viêm cũng mất màu máu: “Đừng gấp, trước chờ nhân viên công tác, xuống núi nói sau.”

Chưa tới nửa phút nhân viên đã lái xe trượt tuyết ra hỗ trợ, vội vàng đưa Tưởng Viêm xuống núi. Dọc đường đi vết thương Tưởng Viêm vẫn chảy máu, nhìn vô cùng đáng sợ. Nhân viên công tác đưa cậu đến phòng khám của khu trượt tuyết, bên trong chỉ có một y tá. Y tá khả năng có hạn, chỉ khử trùng cho Tưởng Viêm, cầm băng gạc sít sao cầm máu miệng vết thương. Cũng không biết có phải bị ảnh hưởng tâm lý không, máu ngừng chảy Tưởng Viêm cũng tỉnh táo hơn nhiều, đầu không bị váng nữa. Y tá bảo bọn họ đến bệnh viện gần đó khâu vết thương.

Dọc đường đi, Thạch Lỗi không ngừng ngó qua ghế phó lái nhìn Tưởng Viêm, như sợ nếu không chú ý Tưởng Viêm sẽ thăng thiên vậy.

Lần thứ n cảm nhận được ánh nhìn lo lắng của Thạch Lỗi, Tưởng Viêm rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Thạch Tiểu Lỗi có thể lái xe đàng hoàng không? Anh sợ còn chưa đến bệnh viện đã bị xe tông chết đấy.”

“Xùy xùy xùy!” Thanh âm Thạch Lỗi cao hơn bình thường ba lần, “Có thể nói năng đàng hoàng chút không! Hôm nay xui quá rồi!”

“Haiz, xui thật.” Tưởng Viêm nhìn chân bị băng thành cái bánh tét, thở dài một hơi.

“Chân anh rốt cuộc bị sao vậy?”

“Chờ khâu xong nói cho cậu, giờ váng đầu quá.” Tưởng Viêm ỉu xìu.

“Được được, sắp đến rồi sắp đến rồi, dọa người quá!”

Xe lao nhanh trong gió, để lại trên đường tuyết hai vệt bánh xe.

Tính toán thì hay đấy, nhưng sự thật phũ phàng.

Tính toán là bốn giờ đến bệnh viện, năm giờ khâu xong chạy về nhà để Tưởng Viêm nằm nghỉ, dù sao khu trượt tuyết cách Montréal hơn một tiếng chạy xe, mà thực tế là, trước bọn họ còn có một đoàn bệnh nhân đang hấp hối, tất cả đều cần chữa trị gấp, y tá đưa cho bọn họ số thứ tự để ngồi chờ, thời gian dự tính ư? Hai giờ sáng.

Loại dự tính này là dự tính thần tiên gì vậy!!!!!

“Chân anh ấy đặc biệt nghiêm trọng! Chảy rất rất rất nhiều máu!!!” Thạch Lỗi sốt ruột giải thích với y tá, còn dùng tay vẽ một vòng tròn thật to.

Y tá tóc vàng nhìn cậu một cái, ngồi xổm xuống bởi băng vải dưới chân Tưởng Viêm ra, tỉ mỉ nhìn một chút lại quấn lại, đứng lên nói với Thạch Lỗi: “Máu ngừng chảy rồi, không cần quá lo lắng, mời ngài kiên nhẫn chờ.” Nói xong xoay người đi mất, tiếp tục xem bệnh nhân tiếp theo.

“…” Có lí lẽ có chứng cứ, Thạch Lỗi không nói gì được, ăn một cú phản dame, đành phẫn nộ ngồi xuống, ngoảnh đầu nói với Tưởng Viêm: “Anh Viêm anh nói xem, bọn họ khám bệnh mà xếp hàng còn hơn xếp hàng mua iphone. Ai có thể xếp trước chúng ta vậy?”

Vừa dứt lời, một đoàn người không rõ là bác sĩ hay y tá phụ giúp đẩy cáng cứu thương ngang qua trước họ, người trên cáng cả người đều là máu.

Tưởng Viêm mệt mỏi giơ cánh tay lên, chỉ chỉ hướng bọn họ rời đi, nói: “Đại khái là mấy người như vậy đó, anh không so được.”

Thạch Lỗi trợn mắt há mồm, nói: “Vậy thôi đừng so với họ nữa, mình còn tốt chán… Ây anh Viêm, chân anh cuối cùng bị sao vậy?”

“Có đứa nhỏ tự nhiên ngã trước mặt anh, anh nghĩ nhanh chóng tránh là được, ai ngờ phía sau còn có người lao lên, chắc mới chơi, loảng xoảng đụng vào anh, sau đó anh bị hất ngã, chân trái cọ sát với lưỡi máng trượt bên phải, cái máng bén quá, quần anh dày như vậy cũng bị cắt đứt.” Tưởng Viêm lúc này bỗng thấy sợ, lúc ấy mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp, căn bản không kịp phản ứng.

“Vậy cái người đụng anh đâu?!!!!”

“A, hắn đứng lên nói xin lỗi rồi đi mất, chủ yếu khi anh chảy máu chưa đến mức dọa người, mọi người không chú ý.”

“Em thật sự phục anh đó! Sao cứ vậy để hắn đi được!!!!” Thạch Lỗi phát cáu, gây ra chuyện lớn như vậy còn không quan tâm? Nghe mà tức.

Tưởng Viêm có hơi tủi thân, nói thế nào nhỉ, cậu cũng không muốn như vậy, nhưng việc đã đành, có trách ai cũng chậm rồi. Huống hồ quả thực là tự mình cứa chân mình, lúc mua vé vào cửa đã đồng ý ký tên tự chịu trách nhiệm, cậu còn có thể làm sao?

Nhìn ra Tưởng Viêm tâm tình không tốt, Thạch Lỗi hắng giọng, nhỏ giọng nói: “Em cũng sợ anh bị thương mà… May còn có y tá bên kia…”

Tưởng Viêm vỗ vỗ vai y, cười nói: “Biết cậu quan tâm anh rồi, còn phiền cậu chạy theo anh lâu như vậy. Anh Viêm của cậu chưa đến nỗi tàn phế đâu.”

Thạch Lỗi lấy lại tinh thần, không ngừng nói: “Không phiền không phiền, anh cũng đừng nói vậy, khách sao quá anh Viêm, em đi mua chút gì ăn, còn phải chờ đến sáng.” Dứt lời liền đứng dậy, lấy chìa khóa ra chân dài một bước đã đi khỏi.

Bệnh Viện ở Mont Brumars như cũ rộn ràng nhốn nháo, thiếu mất Thạch Lỗi nói chuyện, Tưởng Viêm một mình ngồi trong góc, giống như đang ngồi trong một cái lọ thủy tinh, cô đơn ùn ùn kéo tới, miệng vết thương ẩn ẩn đau. Cậu nghĩ nghĩ, mở cái bánh tét ra, sau đó mở wechat. Du học sinh bình thường luôn tốt khoe xấu che, loại việc này đương nhiên sẽ không cho ba mẹ biết rồi. Vậy nên…

【Tin nhắn】Hỏa hỏa hỏa hỏa: “(hình ảnh.jpg)”

【Tin nhắn】Hỏa hỏa hỏa hỏa: “Thầy Trần, em muốn xin nghỉ! Cuối tuần tiết của thầy em không đến dự được rồi (ủy khuất.jpg)”

【Tin nhắn】Trần Thạc: Bạn có một cuộc gọi từ Trần Thạc

Tưởng Viêm sửng sốt một chút, luống cuống tìm tai nghe, đang định nhấn nghe, bên kia đã cúp máy.

“…”

Thầy Trần vẫn là gọi lại lần nữa, vừa được kết nối liền vội vàng hỏi thăm: “Cậu làm sao vậy? Cậu đang ở đâu?”

Tưởng Viêm nghe thấy, khóe miệng cong lên, tâm tình thoáng cái tốt hơn rất nhiều: “Trượt tuyết bị thương, ở bệnh viện Mont Brumars nè, không có gì nghiêm trọng.”

“Vậy khi nào cậu về?” Trần Thạc vô cùng lo lắng.

“Hmm… Không biết nữa, y tá nói sáng mai mới đến lượt em.” Tưởng Viêm nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, gió thổi qua, tuyết đọng trên cây rơi xuống, không khí nổi lên một trận tuyết lăn tăn.

“Sáng sớm? Cậu còn chưa gặp bác sĩ sao? Cậu đang một mình à?”

“Bác sĩ bận lắm, em bị thương nhỏ thế này không được ưu tiên. Không sao đâu, Thạch Lỗi ở bên này với em, có gì cậu ta lái xe là được.” Tưởng Viêm cảm thụ sự quan tâm của Trần Thạc, trong lòng mừng thầm, giống như một con sóc nhỏ nhặt được quả hạch lớn, vụng trộm giấu đi tự mình gặm nhấm, không muốn chia sẻ với ai khác. Miệng cậu nói lời khách sáo, nội tâm lại ảo tưởng, nếu cậu nói không có ai ở đây với cậu, Trần Thạc liệu có đến đây không, chút ngọt ngào này treo trên đầu tim Tưởng Viêm, “Cám ơn thầy Trần đã quan tâm nha!”

“A, Thạch Lỗi à, vậy… vậy… chúc cậu mong khỏe lại…” Lời còn chưa dứt đã cúp máy.

Tưởng Viêm: “…”

Con sóc nhỏ gặm gặm quả hạch, gặm một hồi trúng phải con sâu, buồn ghê.

Đột nhiên bị cúp điện thoại như bị đóng sầm cửa trước mặt vậy, chung quy trong tưởng tượng phát ra một tiếng loảng xoảng, đinh tai nhức óc. Tưởng Viêm bẽ mặt, cảm thấy mình thật sự không ai yêu, phải cô độc một mình đến buổi tối lạnh lẽo. Mập mờ này do tự mình ảo tưởng mà! Anh ấy là bởi vì trò chơi nên mới hôn mình! Ảnh là bởi vì là một người lịch sự nên mới dịu dàng với mình! Ảnh ảnh ảnh ảnh ảnh! Căn bản không quan tâm mình chút nào! Quên đi chẳng thèm nhớ anh ấy nữa.

Vẫn là nghịch điện thoại đi, sẽ không buồn nữa.

Mở instagram, lướt lướt xuống, bỗng nhiên xuất hiện ảnh chụp thầy Trần, không nhìn ra chụp ở đâu. Trần Thạc chuyên chú nhìn máy tính, dường như không biết đang có người ở đối diện chụp anh. Ánh mặt trời đong đầy tấm ảnh, làm cho người anh như tỏa sáng.

Là một em gái da trắng cùng tổ project ở lớp thống kê chụp, caption: “omg!!! he’s the best!” Thời gian đăng: mười phút trước

“…”

Hơ hơ! Cái app rác rưởi gì đây! Xóa!

Thầy Trần không hổ là thầy Trần, thiếu nam thiếu nữ sát thủ, người làm thí nghiệm lương thiện. Tưởng Viêm cảm giác mình như một đầu tàu xe lửa phun khói, lỗ tai cũng phun khói. Cúp điện thoại của mình? Này chắc đang đi hẹn hò? Quán cà phê? Thư viện? Nhìn thì ngây thơ, thực tế thì đào hoa, thật lợi hại! Thanh xuân thứ hai còn chưa bắt đầu đã nhanh chóng nguội lạnh, tốc độ nguội lạnh gấp 800 lần. Tưởng Viêm nhất thời tức giận, hận không thể đem tất cả phỏng đoán này đổ lên người Trần Thạc, tỉnh táo lại một chút, chính mình làm gì có lập trường, Trần Thạc xem cậu là bạn bè, có bạn bè dịu dàng ưu tú như vậy, đừng có mà đòi hỏi nhiều.

【Tin nhắn】Trần Thạc: “Về nhà thì báo tôi biết, trời muộn lái xe cẩn thận.”

Tưởng Viêm liếc nhìn, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng không trả lời.

Trần Thạc ngồi trong văn phòng của giáo sư, tay trái đỡ trán, mặt trời dần lặn về tây, ánh sáng dần lui về phía chân trời. Mặt trăng dần xuất hiện. Vừa mới kết thúc buổi phụ đạo ngoài giờ, sinh viên không ngừng đến hỏi vấn đề ––– đây cũng là trách nhiệm công việc của TA.

Lúc nhận được wechat của Tưởng Viêm, Trần Thạc sợ hãi, anh vẫn luôn có nỗi sợ với trượt tuyết, bởi vì từng có người bạn qua đời vì trượt tuyết, gặp phải sự tình này, trong lòng Trần Thạc không khỏi hình thành bóng ma tâm lý. Trần Thạc lập tức muốn đến chỗ Tưởng Viêm, nhưng cậu nói đã có Thạch Lỗi ở đó, Thạch Lỗi ở cùng với cậu. Sao cậu không trả lời tin nhắn? Trần Thạc cảm thấy mình như bị đẩy ra khỏi cửa, xa cách ngàn dặm.

Cho dù đang ở nơi nào, ngẩng đầu lên chỉ cùng nhìn một ánh trăng.

Cho dù cùng là một ánh trăng non, trong lòng mỗi người lại xuất hiện trăm ngàn tư vị khác nhau.

Trần Thạc mơ hồ cảm thấy chỗ nào không đúng, nhưng cũng chỉ thu xếp tài liệu, đóng cửa rồi rời đi.

Trong phòng chỉ còn lưu lại ánh trăng.

Tác giả có lời muốn nói:

Loại hình vận động mạo hiểm này hy vọng mọi người chú ý an toàn!!! Đều là người thật việc thật đó…