Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 103: Lưu manh đã hoàn lương

Lạc Lăng từ đằng sau giành lấy cơm và đồ ăn trong tay cô ta, nói: “Để con nói chuyện với cha.” Sau đó cậu gõ cửa đi vào

Nhìn cánh cửa bị Lạc Lăng đóng lại một cách dứt khoát, Hạ Vân Cẩm khoanh tay hừ lạnh một tiếng: “Thằng nhóc thổi tha, không biết lớn nhỏ.” Lạc Lăng, tạo trái lại muốn xem thử mày có bản lĩnh gì, trẻ con như mày thì hiểu cái rằm gì chứ, tao chỉ mong sao mày vào trong chọc giận cha mày, để anh ấy thay tao giáo huấn mày một trận.

Lạc Lăng đóng cửa phòng, nhìn thấy Lạc Thần Hi đang ngồi trước cửa sổ sát đất, cậu khẽ thở dài một tiếng, nói: “Cha ơi, lúc nên ăn cơm thì hãy ăn cơm đi nhé, nhất định đừng để đói, sức khỏe là quan trọng nhất đó2ạ.”

Cậu bé đi đến trước mặt Lạc Thần Hi, chủ động sà vào lòng anh

Lạc Thần Hi đang trầm tư gì đó, nhìn thấy con trai “dạy bảo” mình với vẻ mặt như ông cụ non, anh cong môi nở nụ cười đầy cưng chiều: “Nhóc con, quay ngược lại dạy bảo cha rồi.” Anh bế con trai ngồi lên đùi mình, nói bằng giọng hơi khàn

Lạc Lặng nhìn vào đôi mắt đầy tơ máu của anh, trong lòng vừa buồn vừa vui, vui vì cha thật sự rất quan tâm đến ma mi, buồn vì hiện tại ma mi hoàn toàn xem cha là người xấu, không những phái người truy sát mẹ, mà còn hại ông ngoại mất tích.

“Cha ơi, cha mau ăn nhân lúc còn nóng, cẩn thận dạ dày bị đói, cha căn bản còn trẻ con hơn người ta nữa, còn không biết9chăm sóc bản thân bằng con.” Lạc Lăng tiếp tục “dạy bảo“.

Lạc Thần Hi nở nụ cười bất đắc dĩ, nhìn gương mặt nhỏ đáng yêu đang không ngừng càm ràm của Lạc Lăng, ánh mắt bỗng có đôi chút u ám, khuôn mặt của Thiên Nhã và Lạc Lăng chồng lên nhau, anh kinh ngạc nhận ra, con trai của mình lại trông giống Thiên Nhã đến vậy.

“Cha ơi?” Lạc Lăng gọi anh đang nhìn mình đến ngẩn ra

Lạc Thần Hi định thần lại, véo nhẹ má của cậu: “Được, cha nghe con.” Lạc Lặng nhìn Lạc Thần Hi tao nhã dùng bữa, đột nhiên nói một cách chân thành sâu xa: “Cha, nếu cha thích Thiên Nhã, con không để bụng.” Cậu cúi đầu, vờ làm vẻ mặt nặng nề.

Lạc Thần Hi đặt đũa xuống, biểu cảm trở nên phức tạp, đôi mày anh tuấn khẽ6nhíu lại: “Lăng Lăng, cha không hiểu ý con.” “Trong lòng cha hiểu, cha nên dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình, chỉ có ở bên người mình yêu, mới được hạnh phúc, con có thể thông cảm, nên càng không trách cha.” Lạc Lăng nghiêm túc đáp

Lạc Thần Hi bị lời của con trai chọc cho buồn cười: “Nhóc con này.” Anh khoanh tay, chờ con trai tiếp tục nói thêm những lời khiến mình kinh ngạc

“Vì vậy cha đừng nhốt mình trong phòng suốt nữa, giải thích rõ ràng với dì ấy đi ạ, có lẽ dì ấy sẽ tin cha, con tin chỉ cần cha chịu làm, mọi vấn đề khó khăn đều sẽ được giải quyết dễ dàng.” Lạc Lăng cổ vũ

Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm con trai, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Con à, thế giới của người lớn rất0phức tạp, trẻ con đừng quản quá nhiều chuyện như vậy.” Lạc Lăng nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Cha, yêu và không yêu chỉ là vài từ đơn giản, có gì phức tạp, yêu thì hành động, cha hiểu mà.” Cậu vỗ vai của Lạc Thần Hi, nói xong câu cuối cùng này rồi đi ra ngoài

Hạ Vân Cẩm trông chừng ở ngoài cửa, định nghe lén hai cha con nói chuyện

Lạc Lăng vừa bước ra, nhìn thấy cô ta đang dính lấy cánh cửa cố nghe lén, cậu khoanh tay, tỏ vẻ mỉa mai nhìn Hạ Vân Cẩm, cố ý nói lớn: “Ma mi! Hành vi nghe lén người khác nói chuyện này không có đạo đức chút nào đâu!”

Hạ Vân Cẩm giật mình lập tức che miệng của con trai, nhẹ giọng nói với vẻ mặt hung hăng độc ác: “Thằng nhóc thổi tha! Con7nói linh tinh cái gì đấy! Im miệng cho mẹ!”

Lạc Lăng hất tay cô ta ra, vẻ mặt khinh thường.

Hạ Vân Cẩm kéo Lạc Lăng đến một góc hành lang, sau đó nặn ra một nụ cười giả tạo, hỏi: “Nào, con trai ngoan, nói ma mi biết, lúc nãy con đã nói gì với cha vậy? Cha có nhắc đến ai không?”

Lạc Lăng khoanh tay, lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Ai?” Cậu giả ngốc

Sắc mặt Hạ Vân Cẩm tối sầm, sau đó lại nặn thêm một nụ cười giả tạo: “Chính là cái người đó ấy.” Lạc Lăng vẫn mang nét mặt không hay biết gì

“La Thiên Nhã ấy!” Cô ta không nhịn được mà nói

Lạc Lăng tỏ vẻ “hiểu ra”, như đang suy nghĩ, nhớ lại đoạn hồi ức vào phòng lúc nãy: “Hình như là có.” “Anh ấy nói gì về người phụ nữ đó?” Hạ Vân Cẩm ngồi xổm xuống giữ chặt hai bên vai của Lạc Lăng, vẻ mặt căng thẳng

Lạc Lăng nhìn dáng vẻ nôn nóng của cô ta, nở một nụ cười ngây thơ hồn nhiên, đáp: “Không nói được.” Sau đó cậu quay người về thẳng phòng của mình

Hạ Vân Cẩm bị cậu chọc tức điên, nhưng vì Lạc Thần Hi đang ở nhà nên không dám nổi giận với cậu, chỉ đành giậm chân cho qua

Thằng nhóc thổi tha! Khiển người khác ghét như cha mẹ ruột của mày vậy! A! Năm đó cô ta không nên mang đứa ma vương hại đời này về nhà! Con nhà ai mà không ngoan hơn nó chứ? Ít nhất chúng nó sẽ không chống đối cô ta! Thật là vong ân phụ nghĩa!

Trong quán bar.

Lạc Thần Hi ngồi ở quầy bar, một mình phiền muộn uống rượu

Sau lưng bỗng có người đặt tay lên vai anh, là Lạc Thần Dương

“Anh, uống rượu cũng không gọi em, quá không có tình anh em rồi.” Lạc Thần Dương nói với vẻ mặt bông đùa.

Lạc Thần Hi thoáng nhìn anh ta, không quan tâm, tiếp tục ngửa đầu uống rượu

Lạc Thần Dương ngồi lên ghế bar cạnh anh, gọi một ly cocktail rồi uống một cách tao nhã

“Vụ án điều tra thế nào?” Lạc Thần Hi nhìn phía trước, bỗng hỏi

Lạc Thần Dương nhếch môi cười, đáp: “Coi kia, anh vẫn rất quan tâm đến Thiên Nhã.” Lạc Thần Hi cười lạnh: “Tôi quan tâm mình có phải hung thủ giết người hay không.” Lạc Thần Dương nhướng mày: “Thì ra anh cũng biết quan tâm mình có phải một hung thủ giết người hay không hả? Thành thật mà nói, nhiều năm qua, anh đánh bại biết bao đối thủ trên thương trường, lẽ nào những người bởi vì công ty bị ép đóng cửa mà dẫn đến gia đình tan nát chia lìa không liên quan đến anh sao?” Lạc Thần Hi cầm rượu lên uống một ngụm, mặc kệ lời châm chọc của Lạc Thần Dương, hướng mắt về ca sĩ của quán đang say sưa hát bản tình ca tiếng Anh giai điệu êm ái trên sân khấu.

“Ồ, Lạc Thần Hi thật sự đã thay đổi rồi, trở nên có tình cảm rồi.” Lạc Thần Dương nhìn vào đôi mắt ngày thường không dễ bị người khác nhìn thấu của anh, vậy mà lúc này lại mang theo đôi chút đau buồn, khiến anh ta thốt lên trong kinh ngạc

Lạc Thần Hi lườm anh ta một cái: “Nếu cậu không muốn bị khiêng ra khỏi nơi này, thì đừng gây sự với tôi nữa.” Anh cảnh cáo.

Lạc Thần Dương sờ mũi, tỏ vẻ buồn cười: “Chậc chậc, anh coi anh kia, thật sự là không nên khen, vừa khen thì lại hiện nguyên hình.”

Lạc Thần Hi đặt chai rượu xuống, trông như sắp chuẩn bị vung nắm đấm cho anh ta đẹp mặt

Lạc Thần Dương lập tức xin tha, nói: “Đừng như vậy mà, ngồi xuống nào, ngồi xuống nào, tối nay chúng ta không say không về.” Sau lưng bỗng có một người phụ nữ gợi cảm với thân hình bốc lửa bước đến, vừa ôm được gương mặt của Lạc Thần Dương thì hôn lên ngay, nói với vẻ nũng nịu: “Lâu lắm rồi người ta không gặp anh, đồ xấu xa, sao lâu như thế không đến tìm người ta.” Nụ cười tùy tiện phóng đãng trước sau như một của Lạc Thần Dương lại hiện ra trên mặt: “Ôi chao, cục cưng, lâu rồi không gặp, người ta cũng nhớ em chết đi được.” Anh ta hôn hai cái lên má của người phụ nữ

Cơ thể người phụ nữ càng áp sát hơn: “Vậy chúng ta ra ngoài dạo nhé?” Cô ta ra hiệu với nét mặt ám muội

Lạc Thần Dương cười khan vài tiếng, bỗng cảm thấy chẳng có hứng thú gì nên từ chối: “Bây giờ thì không được, em xem, anh đang cùng anh của anh uống rượu giải sầu.” Anh vỗ vai Lạc Thần Hi đang ở bên cạnh nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, cười nói.

Người phụ nữ bị từ chối tỏ vẻ không vui, nhưng khi nhìn thấy anh chàng cực kỳ điển trai như Lạc Thần Hi, nụ cười xinh đẹp ngay lập tức quay về, cô ta lại dựa người vào Lạc Thần Hi: “Chào anh, có muốn người ta bầu bạn với anh

không?”

Gương mặt anh tuấn của Lạc Thần Hi tối sầm, ánh mắt âm u đến đáng sợ

Người phụ nữ thấy mình câu dẫn thất bại, bèn mất hứng mà bỏ đi

Lạc Thần Dương nhìn bóng lưng lẳng lơ của cô ta, thở dài: “Xem kia, kiểu phụ nữ gì vậy, ** khác gì gái bao đâu.” Lạc Thần Hi cười lạnh: “Gái bao đi cùng lưu manh, chẳng phải rất hợp sao?” Anh nói một cách ám chỉ

Lạc Thần Dương chống nạnh: “Ha ha, đây mới thật sự là Lạc Thần Hi này, không tồi.” Anh ta châm biếm ngược lại, một Lạc Thần Hi lúc nào cũng ngang ngược chiếm thế thượng phong, mới là anh trai mà anh ta biết.

Lạc Thần Hi và cười: “Bỏ tay của cậu ra.” Anh ra hiệu về phía bàn tay đang đặt trên vai mình của Lạc Thần Dương

Lạc Thần Dương lấy tay ra, ngồi vào chỗ mình, tiếp tục thưởng thức Cocktail

“Vậy Lạc Thần Dương thật sự thì sao?” Lạc Thần Hi chợt hỏi

“Em vẫn luôn là em.” Lạc Thần Dương đáp

“Một tên lưu manh đi cùng gái bao, chẳng phải đó mới nên là cậu sao?” Lạc Thần Hi không hề khách sáo nói

“Lưu manh đi cùng gái bao à? Ông trời biết, có lẽ khi lưu manh phải lòng một người, thì sẽ hoàn lương.” Lạc Thần Dương nói như đang suy tư

Lạc Thần Hi đột nhiên đặt rượu trong tay xuống, nắm lấy cổ áo của Lạc Thần Dương: “Cậu, yêu ai cũng được, cô ấy thì không!” Lạc Thần Dương tỏ vẻ khiêu khích, cười châm biếm: “Hình như hiện tại người anh nên đứng trước mặt tuyên bố chủ quyền không phải là em, mà người đàn ông ở bên cạnh cô ấy chăm sóc từng li từng tí kia, đó mới là kẻ địch đáng gờm nhất của anh, anh làm thế thì có là gì? Giở thói lưu manh ư? Ngang ngược ư? Được, có trời biết gần đây em muốn đánh nhau đến chừng nào!” Lồng ngực Lạc Thần Hi phập phồng, anh cắn răng, ánh mắt u ám lại đáng sợ, hai người đàn ông cứ thể nhìn thẳng vào nhau, mùi thuốc súng nồng đậm.

Một lúc lâu sau, Lạc Thần Hi thả anh ta ra, bực dọc quay người bỏ đi.

“Chỉ biết ở đây mượn rượu giải sầu thì có ích gì, đừng đợi vợ chồng người ta kết hôn sinh con rồi, anh mới vác dao đi chém người.” Lạc Thần Dương không sợ chết ở sau lưng châm biếm.

Lưng của Lạc Thần Hi cứng đờ một lúc, sau đó anh đi bước lớn ra khỏi quán bar

Lạc Thần Dương nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, lẩm bẩm trong bất lực: “Đáng tiếc, trái tim của người ta không có em, nếu không thì...” Anh ta hừ lạnh, tiếp tục vùi đầu uống rượu.

Cơn mưa đầu năm đến một cách bất chợt, có chút phù hợp với tâm trạng

Thiên Nhã ngồi trước ban công, nhìn mưa rơi rả rích, trong tâm trí liên tục hiện ra bóng dáng của người đó, hiện ra khuôn mặt của cha, sau cùng khuôn mặt của cả hai chồng lên nhau, khiến tâm tư của cô hỗn loạn.