Lúc cô nghiêng mặt qua theo phản xạ, thì nguy hiểm đã ập đến, chỉ còn thiếu một bước..
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, anh vươn tay giữ lấy cô, kéo cô trở về từ ranh giới của cái chết
Cô sà vào vòng tay rộng lớn của anh, biểu cảm ngưng đọng, vẫn chưa kịp định thần lại trong cơn kinh hãi
“Em muốn chết đến thế sao!” Bên tai là tiếng mắng giận dữ của anh, cô sực tỉnh sau một cảnh kinh hồn bạt vía, “Cổ mù à? Hay không thiết sống nữa!” Tài xế của chiếc xe ấy ngó đầu ra lớn giọng mắng
Lạc Thần Hi đáp trả bằng một ánh mắt sắc bén, gã tài xế vừa nhìn Lạc Thần Hi đã biết là một nhân vật lớn không dễ2chọc nên ngay lập tức im bặt, khởi động xe rời khỏi
Thiên Nhã ở trong vòng tay ấm nóng của anh, cảm thấy cảnh này hơi quen thuộc, dường như đã từng xảy ra, nhưng cô không sao nhở nổi
Cô từ từ đẩy anh ra, cúi mắt, trong đầu là một khoảng hỗn độn
Thiên Nhã vốn quyết tâm muốn để anh chỉ còn là dấu chấm hết trong cuộc đời mình, nhưng vì sao, họ cứ luồn dây dưa mập mờ như vậy
Chuyện giữa họ không những chẳng thể chấm dứt, mà còn ngày càng rối rắm
“Cảm ơn.” Cô cúi đầu nói
“Lần sau sẽ không may mắn được như thế đâu.” Anh đáp một cách hời hợt
“Nếu không phải tại anh.” Thiên Nhã ngẩng đầu định phản bác thì bắt gặp đôi mắt của anh,9đột nhiên không nói nên lời
Cô khẽ thở dài một hơi: “Coi vậy đi, tôi phải về đây.”
“Ừm.” Anh bỗng ngoan như một đứa trẻ.
“Em sẽ hối hận vì những gì mình đã nói.” Câu nói ấy vang vọng bên tai, biểu cảm tàn bạo khi anh thốt ra hiện lên trước mắt cô, tạo thành sự đối lập với biểu cảm lúc này của anh
Lạc Thần Hi luôn kiêu ngạo ngang ngược chỉ tay năm ngón, vì sao lại mang dáng vẻ cô độc thế này? Thiên Nhã ngồi lên taxi, nhìn bóng lưng rời đi trong ủ rũ của anh qua gương chiếu hậu, bỗng chốc thấy hối hận
Có lẽ mày nên nghe anh giải thích một lần, chỉ một lần thôi, nghe anh nói những lời muốn nói
La Thiên Nhã, nể tình6anh lại cứu này một mạng
“Tài xế, dừng xe!” Cô hét lên
Thiên Nhã xuống taxi, chạy về nơi cũ, nhưng bóng lưng của anh đã mất hút rồi
Anh đang ở đâu? Đang ở đâu? Cô bước đi trên đôi chân trần đuổi theo một đoạn, lúc đang nhìn ra bốn phía, bỗng có bàn tay lớn vỗ lên vai cô từ đằng sau
“Lạc...” Cô quay người, suýt nữa đã thốt ra tên anh
Nhưng in vào tầm Thiên Nhã mắt lại là gương mặt vừa lo lắng vừa nghi hoặc của Kha Tử Thích
“Ơ, Tử Thích.” Thiên Nhã cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình, che giấu cảm xúc trên mặt
“Em đang tìm ai hả?” Kha Tử Thích hỏi.
“Em tìm..
tìm taxi.” Thiên Nhã đáp với vẻ lúng túng.
“Bụng em còn đau không?” Giọng điệu anh0lo lắng.
“À, không đau nữa.” Thiên Nhã ôm bụng mình theo phản xạ, có trời biết trước nay nó rất nghe lời, không chống đối chủ nhân, tối nay quay ngược lại dở chứng không ngoan rồi.
“Chân em bị sao vậy?” Đôi mầy anh tuấn khẽ nhíu lại, anh hỏi cô
Bàn chân trần khẽ nhúc nhích, cổ bối rối đáp: “Gót giày gây rồi.” Kha Tử Thích nở một nụ cười đẩy cưng chiều: “Cô ngốc này.” Sau đó anh bể cô theo kiểu công chúa
“A, anh làm gì vậy?” Thiên Nhã nằm trong lòng anh, lo lắng hỏi
“Đương nhiên là đưa em về, chẳng lẽ em muốn để thể này đi bộ về?” Kha Tử Thích đáp với giọng dĩ nhiên
“Không cần đâu, tiệc tối của anh vẫn chưa kết thúc mà, ngày trọng7đại như hôm nay sao anh có thể vắng mặt chứ?” Quan trọng là Karen vẫn còn ở đó
“Thiếu em, vắng mặt cũng không sao.” Kha Tử Thích nói một cách dứt khoát.
Thiên Nhã cúi thấp đầu, mặt chợt nóng lên, trong lòng vừa e thẹn vừa áy náy, vậy Karen phải làm thế nào?
“Còn Karen thì sao?” Cô hỏi.
Đôi mắt Kha Tử Thích thoáng đổi sắc thái: “Con bé biết tự về.”
“Anh họ! Anh họ!” Lúc Karen đuổi theo ra ngoài, xe của Kha Tử Thích đã đi xa rồi
Vẻ mặt cô thất vọng, đứng giữa gió lạnh nhìn chiếc xe ấy mất hút khỏi tầm mắt
“Vì sao chứ? Anh luôn không nhìn thấy em, em thật sự làm anh chán ghét như vậy sao?” Karen ngồi xổm xuống, lấy đầu gối làm điểm tựa.
Ngày hôm sau, khi Thiên Nhã còn đang ngủ nướng trên giường thì điện thoại không hề nể nang mà reo lên
“Thiên Nhã, cậu mau đọc báo đi!” Đầu dây bên kia là giọng nói hết sức phấn khởi của Karen
“Hả? Báo làm sao?” Cô là một dân thành thị bé nhỏ vô tri hiếm khi quan tâm đến những việc hệ trọng của đất nước
“Nhật báo Thành phố A đấy! Cậu mau đọc đi!” Giọng nói bên kia càng hào hứng hơn
Thiên Nhã lười nhác bò dậy, mở máy tính ra, tìm kiếm tin tức mới hôm nay.
Hình ảnh khiêu vũ chung tối qua của Kha Tử Thích và Karen thình lình hiện ra trước mắt, đi kèm các từ như “cặp đôi trời sinh”, “trai tài gái sắc”
Bàn tay của Thiên Nhã chợt cứng đờ: “Đây là...” “Có phải tớ không đủ ăn ảnh không, thật là, mấy phóng viên đó nên chụp tớ xinh đẹp hơn một chút.” Karen than vãn ở đầu dây bên kia
“Tử Thích đã biết chưa?” Cô hỏi cấu này đầu tiên, từ trước đến nay Kha Tử Thích là một người khiêm tốn, có rất ít tin nổi bật về anh, nhiều năm qua, cuộc sống của anh luôn xoay quanh cô nên nói đúng hơn là không có lấy một tin
“Anh họ hả, chắc là anh ấy biết mà, hi hi, tớ phải đi tìm anh ấy, xem thử anh ấy phản ứng thế nào.” Giọng Karen đẩy mong đợi
“Khoan đã!” Thiên Nhã cản lại theo phản xạ, trực giác mách bảo cô rằng anh sẽ không vui.
“Vì sao?” Karen hỏi trong khó hiểu.
“À...” Thiến Nhã nhất thời không biết nên giải thích ra sao.
“Ôi chao, dù sao tớ không đợi được nữa, tớ phải đi tìm anh ấy đây, nếu anh ấy thấy không sao, vậy thì chứng minh anh họ không từ chối tớ, hiện tại cả thế giới đầu nghĩ tớ là đối tượng của anh ấy, cậu nghĩ xem, ngày kỷ niệm thành lập công ty và bạn nhảy của anh ấy vốn dĩ chính là chủ đề nóng, Thiên Nhã, cảm ơn cậu đã giúp tớ thực hiện được bước đầu tiên.”
Thiên Nhã cười khan hai tiếng: “Đây là kế hoạch của cậu đúng không?” Cô hoài nghi
“Hihi, đó là bí mật không thể nói, người ta chỉ là dùng một chút mánh khóe, Thiên Nhã, cậu nhất định đừng giận đó.” Karen nói bằng giọng áy náy
“À, không sao.” Mấy ai giữ được điềm tĩnh trong tình yêu, thật ra cô có thể thông cảm, nhưng còn Kha Tử Thích..
“Yên tâm đi, tớ sẽ không nói cho anh họ biết cậu đã giúp tớ đâu.” Karen nói một cách đảm bảo
Thiên Nhã đỡ trán, chỉ sợ Kha Tử Thích sẽ điều tra ra
Vào lúc này chuông cửa bỗng vang lên.
“Tớ ngừng nhé, có người tìm tớ.” Nói xong Thiên Nhã tắt máy, chạy đi mở cửa
Kha Tử Thích mang theo bữa sáng, đứng bên ngoài cửa
Nụ cười của Thiên Nhã khựng lại một lúc, trong lòng có dự cảm không lành
“Tiểu Bảo đi học rồi?” Kha Tử Thích bước vào, hỏi
“Ừm.” Gần đây Tiểu Bảo khăng khăng tự đi học một mình, không cần cô đưa, cô cũng chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh
“Em mới dậy hả? Mau đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đi, giờ giấc sinh hoạt của em đều đảo lộn rồi kìa.” Kha Tử Thích đặt bữa sáng lên bàn ăn, xoa mái tóc rối như tổ chim của cô, dịu dàng nói
Thiên Nhã nở nụ cười lúng túng mang theo lười nhác: “Phải ha, em cũng sắp nhàn rỗi sinh tật rồi.” Cả hai cùng nhau ăn sáng.
Thiên Nhã đang suy nghĩ xem có nên nhắc tin tức trang nhất hay không, có tật nên giật mình, cô cứ luôn sợ anh biết chuyện cổ và Karen hợp tác với nhau tính kế anh
Thật ra cô cũng không hề làm gì cả, cô chỉ là giả vờ đau bụng thôi..
vậy mà lại thành ra tính kế rồi.
“Em muốn tìm công việc thế nào?” Anh bỗng ngẩng đầu hỏi
Trước câu hỏi lái sang chủ đề khác này của anh, Thiên Nhã ngạc nhiên hết hai giây mới phản ứng lại, cô thấy như trút được gánh nặng, đáp: “Em không biết nữa, cứ tìm đã.” Hu hu, nghe như vậy, cảm giác như cuộc đời của cô..
* thật sự chẳng có mục tiêu gì cả.
Ngoài La Tiểu Bảo ra, mọi thứ cô đều tùy duyên.
“Đến công ty anh đi, đúng lúc có vài vị trí đang thiếu người, em xem thử mình muốn làm gì, anh sắp xếp cho em.” Đây là lần thứ hai anh mời cô đến công ty của mình làm việc khi trở về thành phố A, giọng điệu của anh không ép buộc, mà là đang hỏi ý kiến cô
Thiên Nhã cúi thấp đầu, hự, sao lại nhắc đến chuyện đó chứ
“Em sợ khả năng của mình không đủ.” Cô ngập ngừng, suy nghĩ cả buổi mới nghĩ ra được lý do nhảm này
Kha Tử Thích nở nụ cười bất đắc dĩ: “Cô ngốc, còn chưa biết làm ở vị trí nào mà em đã kết luận khả năng mình không tới rồi?” Nụ cười của Thiên Nhã hơi lúng túng: “Xin lỗi anh, em...” Kha Tử Thích ngắt lời cô: “Thế này đi, em tự tìm trước, nếu không tìm được công việc tốt, thì phải đến chỗ anh điểm danh đó.” Anh nghĩ cách thay cố
Thiên Nhã gật đầu: “Ừm, được.” Dường như cô không còn lý do nào để từ chối nữa rồi.
“À..
chuyện tin tức..
anh đã biết chưa?” Cô hỏi dò.
Đôi mắt Kha Tử Thích thoáng đổi sắc thái, làm Thiên Nhã thầm giật mình
“Có vẻ như em ít khi ra ngoài nhưng lại quan tâm những tin tức tầm phào kia.” Kha Tử Thích nói bâng quơ
Thiên Nhã bỗng cảm thấy bản thân thật ngốc, tin ấy vừa mới ra lò, còn cô vừa bò dậy khỏi giường, vậy mà...
“Dấu có, em thức dậy thấy buồn chán, cho nên...” Cô tỏ ra khó xử
“Không sao, em biết không phải là được rồi.” Kha Tử Thích thu vẻ bối rối của cô vào tầm mắt, đáp
Mặt Thiên Nhã bất giác đỏ lên, ánh mắt của anh dường như có thể nhìn thấu sự chột dạ này, cô chợt cảm thấy bầu không khí rất đỗi ngại ngùng
“Chỉ cần em biết rằng, anh sẽ luôn bên em, bất kể là ai, cũng không cách nào đẩy anh ra, là đủ rồi.” Anh chăm chú nhìn cô, giọng điệu chan chứa tình cảm
Vậy nếu người muốn đẩy anh ra là em thì sao? Thiên Nhã thầm hỏi
Em xin lỗi, Tử Thích, em..
em..
Kha Tử Thích luôn nhìn cô, như muốn hiểu được thông tin từ đôi mắt cô, hoặc có thể do cô ngộ nhận
Anh cúi mắt, im lặng một lúc: “Được rồi, anh đi làm đây, tối nay tan ca cùng nhau đón Tiểu Bảo, rồi chúng ta ăn một bữa thật ngon nhé.” Sau khi tiễn Kha Tử Thích đi, Thiên Nhã nhũn người trên sofa, sao cô lại có cảm giác, Kha Tử Thích đã biết được sự thật rồi? Nhưng anh không nói lời nào, tại sao? Tại sao chứ? Anh đã bị tổn thương? Liệu anh có buồn không? Cô đã đẩy anh ra, đẩy anh về phía người phụ nữ khác, làm như vậy, lẽ nào là sai? Ông trời ơi, xin hãy chỉ cho cô nên giải quyết chuyện này thế nào, có phải cô thật sự không nên xen vào, để cuối cùng chẳng thể vẹn cả đôi đường?