Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 112: Thì ra là vậy!

Trái lại, Hạ Vân Cẩm và Jenny Trình đều mang điệu bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, phủi tay, tao nhã đi ra ngoài

“Em ngốc tới vậy sao?” Lạc Thần Dương dìu Thiên Nhã rời khỏi nhà vệ sinh, hỏi với vẻ mặt bất đắc dĩ

Thiên Nhã kìm nén cơn giận, siết chặt nắm tay, sau hai giây, cô nhắm mắt lại, rồi đột ngột mở ra

“Giúp tôi trả thù, thế nào?” Hiếp người quá đáng, thật sự là hiếp người quá đáng! Đồ Hoa Kỳ đi tới, vô cùng kinh ngạc trước dáng vẻ nhếch nhác của Thiên Nhã: “Thiến Nhã, cậu sao vậy!” Cố vừa vội tới đây, Hàn Triết Vũ nói Thiên Nhã đã vào nhà vệ sinh rồi, nhưng rất lâu vẫn chưa thấy quay lại nến cổ đi xem2thử, mới biết bạn mình đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn

“Hoa Kỳ, cậu đừng lo, dùng bữa vui vẻ với Hàn Triết Vũ, hôm khác tớ sẽ giải thích với cậu.” Lạc Thần Dương đẩy mong đợi, anh ta chưa thấy La Thiên Nhã hung tợn tàn nhẫn bao giờ, dáng vẻ ấy rất ư là thú vị.

La Thiên Nhã kéo tay của Lạc Thần Dương bước nhanh về phía căn phòng kia.

Đổ Hoa Kỳ vẫn mang vẻ mặt mông lung: “Này! Thiên Nhã! Rốt cuộc cậu bị sao vậy!” Cô đuổi theo, trông Thiên Nhã sát khí bừng bừng thế kia, rốt cuộc là ai có bản lĩnh chọc giận cậu ấy như vậy? Hạ Vân Cẩm và Jenny Trình vừa hợp lại dạy dỗ người phụ nữ mà cả hai cực kỳ căm hận9một trận, mặt mày lúc này vui sướng hả hê, lập tức chuyển từ bạn sang thù, ngầm đấu đá qua lại, còn Lạc Thần Hi và Trình Viễn Sơn thì đang nhỏ giọng thảo luận gì đó với nhau.

Đột nhiên của phòng được mở ra, Lạc Thần Dương bị người bên ngoài đẩy đến nỗi loạng choạng ngã vào trong

Một luồng sát khí từ sau ập đến, Lạc Thần Hi quay mặt nhìn, thấy Thiên Nhã đang nghiến răng nghiến lợi, dường như rất tức giận, đầu tóc rối bù, quần áo nhăn nhúm

Anh khẽ nhíu mày, nét mặt không dao động, ánh mắt sâu xa khó dò

“Anh đê tiện! Anh vô sỉ!” Thiên Nhã đẩy Lạc Thần Dương đến mép bàn.

Trong phòng ngoài Lạc Thần Hi ra, những người khác đều đưa mắt nhìn nhau

Hạ6Vân Cẩm và Jenny Trình vừa tỏ ra ngờ vực vừa cười trên nỗi đau của người khác, lúc nãy trong nhà vệ sinh nếu không phải tại cái tên Lạc Thần Dương này đứng ra cứu thì chắc La Thiên Nhã đã bị họ lột da rút xương từ lâu rồi, xem ra người phụ nữ như La Thiên Nhã thật sự không biết tốt xấu, lại nói lời cay nghiệt với ân nhân cứu mạng của mình

Hừ, Lạc Thần Dương, cậu cũng có ngày nhận về kết cục thảm hại cơ đấy

Hạ Vân Cẩm chờ xem vở kịch hay này với vẻ mặt khinh thường, không ngờ một giây sau..

Thiên Nhã lao đến, tiện tay cầm một ly rượu vang trên bàn lên, định hắt vào mặt Lạc Thần Dương: “Khốn nạn này!” Lạc Thần0Dương thân thủ linh hoạt, né người, toàn bộ rượu vang liền bị hắt thẳng vào mặt Hạ Vân Cẩm - người một giây trước còn đang cười thẩm trong lòng.

Rồi cô lại nhanh như cắt cầm ly nước ép có màu sắc đẹp mắt trên bàn ăn lên, nhắm chuẩn mục tiêu mà hắt, dĩ nhiên, lần này Lạc Thần Dương vẫn nhanh nhẹn nhạy bén như trước đó, chợt né người, toàn bộ nước ép đáp thẳng vào mặt Jenny Trình cũng đang hả hê ngồi đối diện.

Lúc này hai người phụ nữ bị hắt đến ướt sũng mới phản ứng lại, nhưng đã muộn rồi

Lạc Thần Dương cong khoé môi cười gian, dường như đã bắt đầu hưng phấn.

Anh ta giơ tay lên, đột nhiên để lộ bộ mặt hung tợn, lao về phía7Thiên Nhã định đánh cổ.

Thiên Nhã tỏ ra “hoảng sợ”, liên tục lùi về sau vài bước rồi né tránh, cái tát của Lạc Thần Dương liền giáng mạnh vào mặt của Hạ Vân Cẩm,

“Con đàn bà này! Xem sau này cô còn dám vô cớ gây sự nữa không! Ông đây thích tán gái đấy, cô không quản được!” Anh ta vừa mắng vừa tiến sát lại Thiên Nhã, Thiên Nhã men theo mép bàn trốn đến chỗ Jenny Trình, một cú đấm vung mạnh vào mặt của Jenny Trình.

Thiên Nhã ngã xuống sàn, vẻ mặt sợ hãi

Trình Viễn Sơn đã xem đến nỗi mặt mày tái mét, đôi mắt xảo quyệt lộ ra sắc thái lạ kỳ, như muốn phát cáu nhưng lại không tiện

Lạc Thần Hi vẫn mang dáng vẻ xem kịch hay, xiếc khỉ thì đã xem nhiều rồi, nhưng xiếc khỉ khôi hài như thế này, vẫn là lần đầu anh được xem

Hiện tại mặt của Hạ Vân Cẩm và Jenny Trình lúc xanh lúc trắng, bọn họ tỏ ra phẫn nộ lại không dám tin, dáng vẻ như đã hoàn toàn rơi vào kinh hoàng

Thiên Nhã bò dậy từ sàn, thái độ càng thêm đanh đá, cô tiện tay bắt lấy một cái ly rỗng, định ném về phía Lạc Thần Dương

Một bàn tay lớn bỗng nắm chặt cổ tay của cô từ đằng sau, khiển tay cô không thể động đậy

Còn Hạ Vân Cẩm và Jenny Trình đã rụt người sang một bên

Thiên Nhã quay mặt nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lạc Thần Hi, lạnh lùng nói: “Thả ra.” Lạc Thần Dương cũng dừng lại, nhìn hai người

“Đừng giở thói ngang ngược tại chỗ của tôi, em không xứng.” Giọng điệu của anh còn lạnh hơn của cô, chẳng khác nào đang nói chuyện với một kẻ địch mà mình căm thù sâu sắc

Trái tim của Thiên Nhã như bị kim đâm mạnh, ánh mắt này của anh quen thuộc như thế, khiến cả người có giá lạnh

“Anh buông cậu ấy ra!” Đổ Hoa Kỳ xông vào trong, cô luôn đứng ngoài xem vở kịch này nên đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô không cho phép một ai bắt nạt Thiên Nhã, kể cả Lạc Thần Hi

Hàn Triết Vũ cũng chạy vào với vẻ mặt không rõ tình hình.

“Đúng, tôi giở thói ngang ngược đấy, anh định làm gì tôi?” Thiên Nhã cười lạnh một tiếng, giọng điệu khiêu khích, ánh mắt đầy châm biếm

Anh càng siết mạnh cổ tay của cô hơn, khiến nó đau nhói

“Anh, chuyện giữa vợ chồng bọn em...” Lạc Thần Hi ngước mắt liếc nhìn Lạc Thần Dương, ánh mắt ấy âm u lạnh lẽo đến nỗi đóng băng anh ta tại chỗ

“Em cảm thấy tôi nên làm gì em?” Giọng điệu của anh lạnh lùng đến đáng sợ

Thiên Nhã cắn răng, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào anh: “Thả ra.” Cô nhỏ giọng hét lên

Hạ Vân Cảm thấy vậy, mừng thầm trong lòng, hung hăng nói: “Chồng, anh phải lấy lại công bằng cho em, rõ ràng là cô ta cố ý!” Thiên Nhã thoáng trừng mắt với cô ta, sau đó lại nhìn Lạc Thần Hi, những lời của Lạc Thần Dương lại vang bên tai

Anh cứu cổ, cam tâm từ bỏ mạng sống, thậm chí không có lấy một giây do dự đã đứng ra bảo vệ cố

Cô chợt mềm lòng không ít, những lời của cha lại ập đến như gió lớn

Nỗi đau khổ và chần chừ trong mắt Thiên Nhã khiến Lạc Thần Hi chợt cảm thấy khó thở, anh nới lỏng tay, cô rút mạnh tay về

Cô bịt tai lại, ngồi xổm trên sàn

Không, cô không muốn nghe, cô không muốn nghe ai cả “Thiên Nhã!” Đồ Hoa Kỳ và Hàn Triết Vũ chạy đến đỡ cô

“Tên khốn nhà anh! Thiên Nhã đúng là mù rồi, mới...” “Hoa Kỳ! Bọn mình đi thôi!” Thiên Nhã quát lên ngắt lời của cô

Nghe một nửa câu nói ấy, nét mặt Lạc Thần Hi thoáng đổi sắc thái, sau đó lại hời hợt như trước

“Muốn bỏ đi như vậy sao!? Không dễ đến thế!” Jenny Trình tỏ ra không phục, Hạ Vân Cẩm cũng không chịu thua định ngăn cản

Nhưng hai người họ bị Lạc Thần Dương chắn đường: “Này, hai người định làm gì, lúc nãy đều là tôi sai, muốn trả thù tìm tôi là được.” Nhìn Đồ Hoa Kỳ và Hàn Triết Vũ dìu Thiên Nhã rời khỏi phòng, Hạ Vân Cẩm và Jenny Trình định đuổi theo nhưng đã không kịp rồi, mỗi người giẫm mạnh vào chân Lạc Thần Dương một cái với vẻ mặt tức tối

Tuy còn muốn trả cho Lạc Thần Dương một cái tát, nhưng suy cho cùng anh ta cũng là Phó Chủ tịch của Tập đoàn Lạc Thần, Hạ Vân Cẩm càng e ngại anh ta là em của Lạc Thần Hi và có “giao hảo riêng” nên không dám khinh suất làm xằng, vì vậy trò hề này cứ thế mà chấm dứt.

Trình Viễn Sơn hiển nhiên rất không vui trước việc con gái mình bị đánh, nhưng ngoài mặt vẫn đón nhận lời giải thích “đánh nhầm” của Lạc Thần Dương, dù gì cả hai cũng diễn xuất chân thật như vậy

Dường như Trình Viễn Sơn cũng nảy sinh hứng thú với “cuộc tình tay n” này, sự “tán thưởng” mà ông ta dành cho Thiên Nhã cũng không giảm đi, trái lại còn cảm thấy tiếc nuối vì Thiên Nhã không làm ở Tập đoàn Lạc Thần nữa.

Jenny Trình chu mối trách cha mình không giúp cô ta lấy lại công bằng, danh mặt giậm đế giày cao gót, thở hồng hộc bỏ đi

Lạc Thần Dương gửi lời xin lỗi “chân thành” rồi cũng chuồn đi, đuổi theo Thiên Nhã

Trong phòng chỉ còn lại Hạ Vân Cẩm sắc mặt vô cùng khó coi và Lạc Thần Hi như đang trầm tư.

“Anh xem! Người phụ nữ đó quá đáng đến nhường nào, rõ ràng là cô ta cố ý.” Hạ Vân Cẩm còn thử thêm dầu vào lửa, lúc nãy Lạc Thần Hi giúp cô ta ngăn cản Thiên Nhã, khiến cô ta mừng thầm trong lòng

Không ngờ Lạc Thần Hi chỉ lạnh nhạt thoáng quét mắt nhìn cô ta, sau đó đi thẳng ra ngoài

“Chồng!” Hạ Vân Cẩm nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình, nghiến răng nghiến lợi mắng nhỏ: “La Thiên Nhã, con ả thối tha, đừng để tao gặp lại mày!”

“Thiên Nhã, cậu thật tuyệt vời! Tớ ủng hộ cậu! Mãi mãi ủng hộ cậu!” Ngồi trên xe của Hàn Triết Vũ, Đồ Hoa Kỳ tỏ ra kính phục kêu lên với Thiên Nhã

Trong lòng Thiên Nhã vẫn còn sợ hãi, cô thở dài đáp: “Tớ thật sự không biết thì ra mình có thể diễn tốt như thế.” Tuy kỹ năng diễn xuất của cô không giỏi lắm, nhưng tích lũy lại thì cũng đủ dùng

Trong đầu cô chợt hiện lên ánh mắt của Lạc Thần Hi lúc siết chặt tay của cô để bảo vệ Hạ Vân Cẩm khi nãy, từng cơn kìm nén không kiểm soát được mà gặm nhấm tim cô

Trong khi Đồ Hoa Kỳ liên tục ngợi khen Thiên Nhã đến nỗi tưởng chừng như không có người như vậy tổn tại trên đời, Hàn Triết Vũ luôn nở nụ cười nhìn Đồ Hoa Kỳ, Thiên Nhã thì cười khổ, cô chỉ là bị ức hiếp, đến đường cùng, phải phản kháng mà thôi.

“Lạc Thần Hi đó không ra dáng đàn ông gì cả! Nhìn anh ta kia, Thiên Nhã, cậu nên dứt tình thì hơn.” Đồ Hoa Kỳ nói một cách căm giận lại bất bình

“Anh ấy cũng chỉ làm những việc mình nên làm thôi.” Một người đàn ông làm tròn trách nhiệm bảo vệ vợ mình, lẽ nào là sai?

Anh không sai, nhưng sao lòng cô vẫn khó chịu đến thế, cảm giác như từng cơn đau đớn đang quấy phá bên trong.

“Anh.” Ngoài cửa lớn khách sạn Lạc Thần, Lạc Thần Dương gọi Lạc Thần Hi.

Lạc Thần Hi dừng bước, nhìn anh ta như cười như không: “Sao thế? Không tiếp tục cuộc chiến hỗn loạn của cậu à?”

Lạc Thần Dương nở nụ cười tự giễu: “Một chút mánh khóe đó của em, chẳng phải anh đã nhìn thấu rồi sao, em chỉ thay ai kia trút giận thôi.”

Lạc Thần Hi như vừa nghe chuyện nực cười nhất thế kỷ: “Xem ra em trai yêu quý của tôi đã hóa thân thành chiến sĩ bảo vệ chính nghĩa, bỏ mặc những cám dỗ ong bướm kia, quay ngược lại thích làm hộ hoa sứ giả rồi.” Lời nói đầy phê bình, anh chế nhạo không chút nể nang.

Nhưng Lạc Thần Dương chỉ xem như gió thoảng, hoàn toàn không để tâm đến sự châm biếm ấy, trái lại còn mang dáng vẻ đắc ý vì được nịnh hót: “Vậy rốt cuộc anh có thích em làm hộ hoa sứ giả không?” Đôi mắt anh ta hiện ý cười ám muội, mang theo vài phần khiêu khích.

Lạc Thần Hi cười lạnh: “Cậu muốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng khiến Tập đoàn Lạc Thần thua lỗ là được.” Thái độ của anh như muốn bảo “tùy cậu”

Lạc Thần Dương cười lớn: “Anh thật biết nói đùa, sợ rằng đây cũng chỉ là lời nói đùa không hơn không kém.” Ánh mắt của anh ta bỗng trở nên nghiêm túc, như nhìn thấu tâm tư của Lạc Thần Hi

“Tôi đã đùa với cậu bao giờ? Tự thu xếp ổn thỏa đi.” Lạc Thần Hi thoáng nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, không muốn đôi co với anh ta, quay người rời đi

“Anh, là anh nói đó! Đừng trách em giành mất người anh yêu đấy.” Lạc Thần Dương ở phía sau hét lớn, giọng điệu đầy khiêu khích

Lạc Thần Hi dừng bước, quay đầu lại: “Cậu muốn làm sao thì tùy.” “Tiếc rằng, anh cũng đã xả thân cứu người đẹp rồi, nhưng vẫn không cách nào xoay chuyển con tim người ta, chậc chậc.” Lạc Thần Dương thở dài.

Nét mặt của Lạc Thần Hi chợt ngây ra, nhiệt độ trong mắt càng giảm đi: “Ý gì?” Lạc Thần Dương tỏ vẻ áy náy: “Cũng không có gì, em chỉ là sơ ý kể lại hành động anh hùng của anh cho ai kia nghe, nhưng dường như ai kia không hề cảm kích chút nào.” Ánh mắt của Lạc Thần Hi bỗng chốc lạnh như băng, anh đi vài bước qua đó, nắm lấy cổ áo của Lạc Thần Dương, xách anh ta lên: “Tôi đã từng cảnh cáo cậu, đừng quá lo chuyện bao đồng!” Lạc Thần Dương nở nụ cười đen tối, híp mắt nhìn anh: “Lần đầu em thấy anh dám làm mà không dám nhận đấy.” Lạc Thần Hi siết chặt nắm đấm, trong đầu hiện ra hình ảnh mình gặp Thiên Nhã ngoài cửa cao ốc vào chạng vạng hôm đó: Tôi không nợ anh! Tôi không nợ anh nữa! Anh cong khoé môi cười giễu, hừ, thì ra là vậy, thì ra là vậy!