Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 117: Cuộc tranh giành lãng mạn

Vào lúc mặt cô biến sắc, phía trước bỗng có một chiếc taxi chạy đến, La Tiểu Bảo ngồi bên trong nháy mắt: “Ma mi, con về nhà trước đây, mẹ về nhanh nha.” Cậu thoáng nhìn Kha Tử Thích, dặn dò một cách sâu xa, tuy cậu không phản đối Thiên Nhã phá hỏng chuyện tốt của Karen, nhưng với tình địch lớn nhất của cha là chú Tử Thích này, cậu vẫn không yên tâm, nếu chú Tử Thích thật sự trở thành cha cậu, vậy cha Thần Hi phải làm sao?

Kha Tử Thích không hiểu tâm tư của La Tiểu Bảo, nhìn cậu bằng ánh mắt vừa cưng chiều vừa cảm kích, rồi khởi động xe lái đi như bay.

Trong xe, hai người không nói gì

Kha Tử Thích nhìn phía trước, như đang lái xe rất nghiêm túc, lại như đang2suy tư, còn Thiên Nhã vừa áy náy vừa xấu hổ, căn bản không biết nên nói gì

Lòng cổ hỗn loạn, hình như chuyện ngày càng phức tạp rồi

Ài, sớm biết thế này, ban đầu cô đã chẳng làm, cô vốn không nên tham gia giúp Karen, bây giờ quả nhiên đã gặp báo ứng, không thể vẹn cả đôi đường

Xe chạy chậm dần, không khí bên trong dường như đã trở nên bí bách

“Tử Thích, em xin lỗi.” Thiên Nhã cúi mắt, nói xin lỗi.

Nhìn góc nghiêng bình thản của Kha Tử Thích, không biết anh đang vui hay giận, nhưng khoé môi luôn hơi cong lên dường như có thể cảm nhận được tâm trạng anh rất tốt

Thiên Nhã biết chắc chắn là cô bị ảo giác, cô giúp Karen tính kể anh, ép anh đón nhận Karen trước mặt mọi người,9đổi lại là cô, chắc chắn sẽ rất giận, huống hồ cô biết rõ tình cảm Tử Thích dành cho cô...

“Cảm ơn em.” Kha Tử Thích im lặng một lúc, bỗng nói.

Thiên Nhã thật sự không dám tin vào tai mình, mặc dù Kha Tử Thích chưa từng nổi giận với cô, nhưng khi có suy nghĩ xem có nên làm chuyện này, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ tổn thương và tức giận của anh

Thấy Thiên Nhã khó hiểu, anh nói tiếp: “Cảm ơn em đã cứu anh ra.” Dứt lời, Kha Tử Thích phanh xe, dừng lại bên đường, anh quay mặt lại chăm chú nhìn Thiên Nhã, ánh mắt có dịu dàng, có cảm động, có vui vẻ, còn có bất lực

Mặt Thiên Nhã chợt nóng lên, trong lòng đã hiểu đại khái, cô lí nhí: “Đó là vì em6đã biết anh không thích Karen, thậm chí, ghét cậu ấy.” Nếu Karen nghe được lời này, cậu ấy sẽ buồn nhường nào? Người mà mình thích không thích mình, lại còn chán ghét mình..

Nhưng cũng không phải chán ghét Karen, Tử Thích từng nói, cậu ấy giống một người, thông qua ánh mắt lúc nãy Tử Thích đi về phía Karen, Thiên Nhã nghĩ có lẽ cô đã biết người đó là ai.

Trong cuộc đời của Kha Tử Thích, chắc chỉ có người đó gây ra sự đau khổ và nỗi ám ảnh trong lòng anh

Anh giống như ánh nắng, chiếu rọi và sưởi ấm cho người khác, nhưng bản thân anh lại không thể gạt bỏ bóng tối trong tim mình

Karen là một cô gái tốt, có lẽ anh nên đón nhận cậu ấy, nhưng không phải lúc này

Chỉ có thể nói,0Karen đã dùng sai cách, cậu ấy đã quá nôn nóng

Mà Thiên Nhã không hi vọng nhìn thấy Kha Tử Thích ở cạnh một người anh không thích, nói cách khác là sợ hãi

Ánh mắt của Kha Tử Thích u ám, thất vọng nhưng cũng nhẹ nhõm, chí ít, Thiên Nhã vẫn đứng ra kéo anh đi, chí ít, Thiên Nhã không phải không hề suy nghĩ đã đẩy anh cho người phụ nữ khác, dù người đó anh không thích

Nhìn biểu cảm lúc thì hụt hẫng thất vọng, lúc thì vui vẻ yên tâm ấy, Thiên Nhã không đoán được suy nghĩ của Kha Tử Thích

Cô hoàn toàn không ngờ Kha Tử Thích yêu mình đến bằng lòng hạ thấp bản thân, đến không cầu mong đòi hỏi điều gì, thậm chí chỉ cần có đồng ý, chỉ cần khiến cho cảm giác7áy náy trong lòng cô mà anh cảm thấy khó hiểu có thể biến mất, anh sẽ nghe theo Thiên Nhã, thử ở bên một người phụ nữ khác, nhưng đây chỉ là dự định xấu nhất.

Tình cảm đầy dịu dàng ấy của anh, đương nhiên càng làm Thiên Nhã áy náy hơn: “Sau này em sẽ không làm vậy nữa, em...”

Kha Tử Thích vươn hai ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi cô, ngăn cô nói tiếp: “Anh không trách em, nhưng nếu em thật sự muốn tốt cho anh, sau này tốt nhất đừng...” Đôi mắt anh thoáng buồn

“Anh đã biết từ sớm rồi?” Thiên Nhã hỏi trong nghi hoặc, Kha Tử Thích không phải ngốc, anh thông minh như Lạc Thần Hi, nhưng lại nhân hậu và khiêm tốn hơn anh ấy, dù vậy với sự tinh tường và khả năng phán đoán, sao anh có thể không nhìn thấu kế hoạch nhỏ của cô và Karen chứ.

Nghĩ đến đây, Thiên Nhã như người vừa lén lút làm xong chuyện mờ ám nên không ngừng nơm nớp lo sợ, nhận ra người ta đã biết rõ từ sớm rồi, chỉ là không vạch trần cô, vậy mà cô còn đắc chí tiếp tục kế hoạch của mình.

Cô chột dạ đến đỏ mặt nóng tại: “Tử Thích, em...”

“Nhưng em vẫn chọn dẫn anh đi.” Lúc nói câu này nét mặt Kha Tử Thích có chút tinh nghịch, nhìn hơi giống chàng trai tính trẻ con ấm áp

Cô không trơ mắt nhìn anh đón nhận Karen, để anh tiếp tục khó xử, mà là không quan tâm mọi thứ dẫn anh đi, điều này đã bù đắp cho những đau khổ, buồn bã, thất vọng mà quyết định trước đây của cô mang lại cho anh

“Em...” Thiên Nhã nghe anh nói vậy, vẻ mặt rõ ràng đã trở nên ngại ngùng, cô cúi mắt, nhất thời không biết nên nói gì, cô sợ Kha Tử Thích hiểu lầm, càng sợ anh tổn thương

“Anh biết.” Dường như Kha Tử Thích đoán được cô đang mâu thuẫn điều gì, anh không hề hiểu lầm, không phải vì cô kéo anh ra ngoài thì đã chứng minh trong lòng cô có anh, anh hiểu rõ, tuy sự “hiểu rõ” này khiến lòng anh chua chát, anh thậm chí muốn lơ nó đi, để ngây thơ cho rằng bởi vì Thiên Nhã yêu anh, cho nên mới..

“Cô ngốc, đừng nghĩ nữa, cứ để chuyện này kết thúc tại đây, đừng ai nhắc đến nữa.” Kha Tử Thích xoa đầu cô đầy cưng chiều, ai ủi

Thiên Nhã phì cười thành tiếng, nghe giọng điệu của anh, giống như người bị tính kế không phải anh, mà là cô vậy

“Em cười là tốt rồi, cười nhiều hơn một chút, lúc em không cười thật sự...” Thiên Nhã lườm anh: “Thật sự thế nào hả?”

“Thật sự rất đẹp.” Kha Tử Thích cười đáp, ánh mắt nhìn Thiên Nhã hơi ngơ ngẩn.

“Nhưng mà Karen..

và cả cha mẹ của cậu ấy...” Lần này Karen chỉ chấp nhận thành công chứ không chấp nhận thất bại, cậu ấy đặc biệt với cha mẹ từ Canada về đây, có thể nói đây chính là một buổi tiệc đính hôn”, mà cha mẹ của Karen hiển nhiên cũng rất vui lòng từ thân thích trở thành thông gia với nhà Kha Tử Thích, nhưng cô lại đột nhiên xuất hiện, thẳng thừng dắt anh đi.

Nghĩ đến đây, Thiên Nhã không nhịn được mà che mặt kêu “tiêu rồi“.

“Không sao, tính cách Karen như cô gái nhỏ, chắc là qua một thời gian sẽ quên thôi, còn cha mẹ của con bé, họ là những người thấu tình đạt lý.” Kha Tử Thích nhìn điệu bộ như họa lớn sắp ập đến của Thiên Nhã, an ủi cô

“Nhưng chắc chắn Karen rất hận em.” Cô cảm thấy có lỗi với Kha Tử Thích, hiện tại càng cảm thấy có lỗi với Karen hơn

“Sớm biết như vậy, ban đầu cần gì phải làm.” Kha Tử Thích lại trêu cô với dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác

“Đó, em còn tưởng anh không giận, rõ ràng là giận rồi, còn cười trên nỗi đau của người khác nữa.” Tuy ngoài miệng Thiên Nhã nói thế, nhưng vẫn thật sự thấy mừng vì Kha Tử Thích cho có sự trả thù nho nhỏ này, so với việc đó, cô sợ anh không làm gì cả hơn, khiến cô mông lung mờ mịt, hừ, Lạc Thần Hi chính là một người như vậy, mừng giận thất thường, chọc cho người khác khiến họ không ưa.

Nghĩ đến đây, Thiên Nhã ngạc nhiên không hiểu vì sao mình lại nhớ đến Lạc Thần Hi, còn so sánh Kha Tử Thích với anh nữa, ải, xem ra tâm trí cô vẫn toàn là anh, không xua được.

Vẻ mặt thoáng bất đắc dĩ, Thiên Nhã vô thức khẽ thở dài thành tiếng.

Kha Tử Thích khởi động lại xe: “Mấy ngày gần đây em khoan gặp Karen đã, con bé đó trước nay dở dở ương ương, anh sợ trong lúc tức giận nó sẽ không khiêm nhường với em.” Anh rất hiểu tính cách ngang tàng của cô em họ này, tuy Karen xuất thân trong môi trường cực tốt, nhưng lại như người đó, vô cùng cố chấp.

“Ừm, em cũng không mong cậu ấy sẽ tha thứ cho mình, chỉ cần đừng hận em cả đời là được rồi.” Thiên Nhã làm tự thể khấn vái trời Phật.

Kha Tử Thích cười: “Không đâu, em yên tâm.” Karen không phải là người thù dai.

Anh nghĩ chắc con bé sẽ không nói rằng: Kha Tử Thích, em hận anh cả đời

Trên đường cả hai không nói gì nữa, Kha Tử Thích đưa Thiên Nha về nhà, sau đó lái xe rời khỏi.

Thiên Nhã lên cơ thể mệt mỏi về tới nhà, nửa nằm trên sofa, nhớ lại cảnh “cướp người” khi nãy, cong khoé môi nở nụ cười châm biếm mình, La Thiên Nhã, không ngờ mày cũng biết học cách “lãng mạn” đấy, người ngoài nhìn vào chắc tưởng mày yêu mãnh liệt say đắm lắm.

Ngày hôm sau, câu đầu tiên Đồ Hoa Kỳ nói trong điện thoại là kêu lớn: “La Thiên Nhã! Cuối cùng cậu đã có triển vọng rồi! Lại cướp người vào thời điểm quan trọng ấy! Tớ sùng bái cậu lắm đó

Thiên Nhã cảm thấy choáng váng, hự, không phải chứ, nhanh như thế thì đã truyền đi xôn xao rồi ư? Cô hồi tưởng lại một chút, tối qua khách khứa không ít, bị truyền ra ngoài cũng không gì lạ

“Lúc La Tiểu Bảo kể tớ nghe, tớ còn không tin, cảm thấy đó không thể nào là tác phong của cậu, hơn nữa cậu vẫn luôn không cảm nắng chàng đẹp trai họ Kha mà?”

Nghe đến đây, Thiên Nhã thầm thở phào, trong đầu hiện ra gương mặt u ám của Lạc Thần Hi, may mà không gặp lại nữa.

Thiên Nhã chợt đứng hình, sao lại nghĩ đến anh nữa rồi!

La Thiên Nhã, đồ không có triển vọng này, chuyện gì cũng nghĩ đến anh, thì mày chết chắc rồi!

“Không phải như thể đầu, à..

sau này từ từ kể với cậu thì hơn.” Bây giờ cô phải gặp một người trước đã, người phụ nữ đã bị “giành mất” người đàn ông mà mình yêu, hơn nữa người giành còn là đồng minh“.

Trong điện thoại Thiên Nhã nghe ra Karen đang nén cơn giận, cô không ngờ cậu ấy lại nhận lời gặp mặt dễ dàng như vậy, những địa điểm lại là cậu ấy chọn - nhà hàng Tây của khách sạn Lạc Thần.

Nhắc đến khách sạn Lạc Thần thì da đầu của Thiên Nhã lại ngửa ran, có trời biết lần trước cô như người điên ăn miếng trả miếng, dạy dỗ Hạ Vân Cẩm và Jenny Trình, lúc ra ngoài đã từng nghĩ tốt nhất ra là cả đời đừng đặt chân đến đây, bởi vì suy cho cùng cũng là “địa bàn” của người ta..

Giờ cô quay lại chẳng khác nào tự sa vào lưới

Nhưng cô vẫn không chùn bước mà tự sa vào lưới rồi, bởi vì cô phải nói rõ với Karen, và xin lỗi nữa

Khi đến nhà hàng Tây, Karen đã ngồi ở đó rồi, chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Karen ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa, như chú gà bại trận, càng giống một cô gái nhỏ thất tình hơn, ánh mắt đã tối đi rất nhiều

Thiên Nhã ngồi xuống, thấy đôi mắt cô bạn sưng đỏ, trên bàn còn có một chiếc kính râm

Lòng cô yên tâm hơn, chí ít Karen không đeo kính râm, khoanh tay, cao ngạo liếc nhìn cô, khiến cô không nhìn rõ ánh mắt của cậu ấy là đang phẫn nộ hay căm hận

Cậu ấy để cô nhìn thấy sự yếu đuối của mình

Karen lạnh lùng nhìn Thiên Nhã, bằng ánh mắt tuyệt tình, tức giận, căm hờn, và cả thất vọng

Thiên Nhã cúi đầu, nhưng sau đó, cô ngẩng lên nhìn thẳng vào cô gái tổn thương vì yêu

Suy cho cùng Karen cũng là một cô gái, cậu ấy không giống Hạ Vân Cẩm và Jenny Trình, cho dù cậu ấy dùng mọi cách để có được Kha Tử Thích, thì những mưu kế nhỏ ấy không làm hại đến Thiên Nhã, thậm chí trông giống sự ngạc nhiên vui mừng hơn, với điều kiện là Kha Tử Thích cũng thích cậu ấy.

“Xin lỗi, tớ...”

“Bốp!”

Thiên Nhã vừa định xin lỗi, Karen đứng dậy, tát mạnh có một cái, nước mắt ấm ức tràn khỏi viền mắt.

“Đồ phụ nữ giả tạo! Nếu cô không muốn giúp tôi thì thôi, tại sao phải cho tôi hi vọng rồi lại khiến tôi thất vọng!” Nước mắt Karen rơi xuống, cô ta nghiến răng nghiến lợi hét lên.

Lúc này mọi người trong nhà hàng Tây đều tò mò nhìn qua, một nhân viên phục vụ nào đó có lẽ nhận ra Thiên Nhã, nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn một kẻ tâm thần, người phụ nữ này lần nào đến cũng gây sự? Thiên Nhã chỉ cảm thấy mặt nóng rát, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, làm sai, xin lỗi, chịu đòn cũng coi như có thể bù đắp chút rồi.

Nhưng cô vừa chuyển mắt, nhìn thấy người đứng ngoài cửa nhà hàng, sắc mặt anh u ám

Khi Thiên Nhã và anh nhìn nhau, đôi mắt ấy mang theo ý cười châm biếm như có như không.