Tại buổi tiệc mừng của tập đoàn Lạc Thần, khách mời rất đông, ăn uống linh đình, La Thiên Nhã ôm cánh tay của Kha Tử Thích chậm rãi bước vào từ cửa lớn. Cô mặc một chiếc váy dạ hội trễ vai màu trắng, chất liệu của váy khẽ phát sáng, chân váy hơi xòe ra một cách thanh nhã, xương quai xanh gợi cảm như ẩn như hiện, dưới váy là làn da trắng2ngần nhẵn mịn như tuyết, mái tóc dài ngang lưng để xõa tự nhiên phía sau đôi vai xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn đã trang điểm hơi ngại ngùng, nhưng vẫn mang đến cho người khác cảm giác xinh đẹp nết na, thu hút ánh nhìn của đối phương. Kha Tử Thích đang chào hỏi mọi người, khi thì bàn chuyện trong giới kinh doanh, khi thì bàn chuyện chính trị. Không ít người liếc nhìn8về phía La Thiên Nhã, La Thiên Nhã mỉm cười với từng người. Kha Tử Thích cảm nhận được sự căng thẳng của cô, nên luôn khoác tay cô, ân cần đưa rượu và đồ ăn cho cô, tại buổi tiệc chốc chốc lại có đủ loại ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị hướng về phía họ. La Thiên Nhã đang ngồi uống từng chút cocktail như chú chim nhỏ nép vào người Kha Tử Thích, xung6quanh bỗng truyền đến một đợt xôn xao, chỉ nghe thấy những người ngồi gần đó thầm thì, rằng Chủ tịch Lạc Thần Hi của tập đoàn Lạc Thần đã đến rồi. Khi nãy Thiên Nhã vừa uống cocktail, vốn tửu lượng kém nên cô đã có chút mơ màng, cô nhìn những vị khách mời muôn hình muôn vẻ, quan sát cách ăn mặc và trò chuyện của họ, ánh mắt chợt dừng lại ở3một đáng người nổi bật nọ, khi người ấy hiện ra ngày càng rõ ràng trước mắt cô, con người của cô tụ lại một điểm, từ từ thu nhỏ, rồi giãn to, chiếc hộp ký ức bỗng chốc bị mở ra. Máu huyết trong người như đông cứng thành một khối, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến rất nhiều thanh âm cùng với giọng nói dịu dàng tựa làn nước của Kha Tử Thích:5“Em không sao chứ? Có chỗ nào không khỏe không? Có phải đã uống quá nhiều rồi?“. Chính vào lúc cô và dáng người nổi bật ấy cùng nhìn vào mắt nhau, La Thiên Nhã nói bằng giọng hơi run: “X... xin lỗi anh, em có chút không khỏe, phải đi trước.” Cô tránh ánh mắt dò xét gương mặt mình của Lạc Thần Hi, đưa tay đỡ trán hơi cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ dưới đất để chui vào cho xong. Sao... sao có thể như vậy được? Làm thế nào lại gặp anh ta tại nơi này? Trong vài giây này, cảnh tượng kích tình của đêm đó lại không kìm được mà hiện ra trong đầu, việc này càng khiến cô xấu hổ hơn, lại thêm tác dụng của rượu, mặt của cô bỗng chốc như quả táo chín, đỏ bừng đến nỗi làm người khác muốn cắn một phát. “Anh đưa em về nhé.” Kha Tử Thích nhíu đôi mày anh tuấn, vô cùng lo lắng cho Thiên Nhã, lòng thầm trách bản thân không nên đưa cô đến những buổi tiệc xã giao thế này, còn để cho cô uống rượu, lấy làm thẹn mà dìu cô ra ngoài. Thiên Nhã để Kha Tử Thích dìu đi, hồn vía lên mây lê đôi chân mềm nhũn vì sợ hãi rời khỏi buổi tiệc, sốt ruột đến nỗi trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Đôi mắt nhìn chằm chằm hai người từ phía sau lộ vẻ hoài nghi, người phụ nữ nhìn thấy anh giống như nhìn thấy quỷ này, chết tiệt, sao lại khiến anh có cảm giác quen mắt, thậm chí, không thể rời mắt khỏi cô? Tuy người phụ nữ vốn không quen biết này có vài phần ưa nhìn, nhưng đâu đến nỗi khiến anh mất hồn thế này? Anh ra hiệu cho trợ lý bên cạnh qua đây, khẽ hé đôi môi mỏng dặn dò vào tai trợ lý, trong lòng bởi vì sự quen mặt và phản ứng lúng túng hoảng loạn của người phụ nữ đó mà gợn sóng. La Thiên Nhã ngồi trong xe của Kha Tử Thích, làn gió mát lướt qua đôi má đỏ của cô, đã tỉnh hẳn rượu sau cơn sợ hãi, vậy mà cảnh khi nãy vẫn còn dư âm. “Xin lỗi em.” Kha Tử Thích bỗng dịu dàng nói lời xin lỗi. La Thiên Nhã mỉm cười hiền hòa, biết anh cho rằng đó là lỗi của bản thân: “Không phải do anh, là em đột ngột không khỏe, nên là em xin lỗi mới phải.” Nói xong cả hai đều cười. “Trước đây không phải em nói muốn tìm công việc sao? Hay là đến làm ở công ty anh nhé.” La Tiểu Bảo sắp đi học rồi, nên Thiên Nhã muốn tìm một công việc để làm, suy cho cùng còn phải sống qua ngày. “Để em tìm thêm thử xem, nếu em có một anh sếp dễ ức hiếp như anh, có thể em sẽ lười biếng không nghiêm túc làm việc mất.” Thấy Thiên Nhã nói đùa để nhẹ nhàng từ chối, Kha Tử Thích cũng không gò ép nữa, chỉ cười cho qua. Cô gái ngốc, anh dễ ức hiếp, chẳng qua là bằng lòng để mình em ức hiếp mà thôi.