Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 142: Anh đúng là kẻ điên cuồng theo đuôi

Ngày hôm sau đến công ty, Thiên Nhã phát hiện ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô có chút kỳ lạ, lại không ngừng thì thầm to nhỏ sau lưng, chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cô lại làm gì sai rồi sao?

Là một nhân vật “tai tiếng” luôn bị đồn thổi trong công ty, cô khắc biết những nơi có thể hóng được “tin đồn” về mình. Ví dụ như nhà vệ sinh. “Các cậu xem, La Thiên Nhã này quả nhiên có gian ý với Lạc Thần Dương.” “Tức chết mất thôi! Tại sao cả Chủ tịch và Phó Chủ tịch đều bị cô ta cướp mất chứ! Cô ta cũng không xinh đẹp tuyệt trần, tại sao cả Chủ tịch lẫn Phó Chủ tịch đều bị cô ta mê hoặc!” Một giọng Brũ vang lên. “Chậc chậc, cậu xem vợ chồng người ta ngọt ngào biết bao nhiêu, anh một miếng em một miếng cùng ăn kem cơ đấy.” “Cậu xem, Phó Chủ tịch còn lau miệng cho cô ta nữa.” “Thôi thôi, tính cách Phó Chủ tịch Lạc thế nào các cậu còn không rõ sao? Anh ta chính là một công tử đào hoa không hơn không kém, nói không chừng ngày mai chơi chán La Thiên Nhã rồi, lại quay sang có hứng thú với cậu đó.” “Cái thứ xấu xa nhà cậu! Tớ không thèm làm đồ chơi của anh ta, nhưng mà lần này trở về chẳng phải Phó Chủ tịch Lạc đã tu tâm đổi tính rồi sao? Đến tin đồn phong lưu cũng không có, đây chính là tin đồn hiếm hoi từ khi anh ta về đây.”

“Hừ, tật xấu khó bỏ, điều này chứng minh vận đào hoa của anh ta lại sắp quay lại rồi.” “Tớ nói rồi, hai người họ bình thường ở công ty không để ý chừng mực, bây giờ thì hay rồi, lên trang nhất luôn rồi, Phó Chủ tịch cũng to gan thật, người phụ nữ của Chủ tịch mà cũng dám chơi đùa, anh ta đã không làm gì thì thôi, một khi ra tay cũng thật khiến người ta kinh hãi.”

“Người phụ nữ của Chủ tịch? Ha ha, thật nực cười, cô ta đã bị Chủ tịch vứt bỏ rồi mà? Nói không chừng ngày mai Phó Chủ tịch lại không ngó ngàng nữa, vậy có khác gì thứ phụ nữ bị rũ bỏ đâu?”

Nghe vậy, các nhân viên nữ như được xả hận mà cười vang. Thiên Nhã ở trong nhà vệ sinh, thầm chửi rủa họ.

Từ lúc nào mà cô đã lên trang nhất rồi? Trang nhất Trang nhất? Cô lên trang nhất rồi! Cô chấn động đến toát mồ hôi lạnh, dồn sức đẩy cửa ra. Nhóm đồng nghiệp nữ kia đang bàn tán vui vẻ đột nhiên phát hiện nhân vật chính mà họ nhắc đến vốn đã ngồi bên trong nghe hết, nụ cười cứng đờ trên các khuôn mặt được trát phấn, mỗi người một biểu cảm khác nhau. Thiên Nhã nào thèm để ý gương mặt họ kinh ngạc thế nào, vừa lao ra khỏi nhà vệ sinh cô liền lên mạng tìm kiếm bài báo ngày hôm nay.

Ảnh của cô nằm chễm chệ trên trang nhất của tờ báo giải trí thành phố A! Đó là những bức ảnh hôm qua cô cùng Lạc Thần Dương ngồi ăn kem với nhau, có bức anh ta vươn tay lau hộ có vết kem trên môi, có bức cô cầm khăn giấy giúp anh ta lau miệng, cũng có bức hai người hôn môi!

Trời ơi! Đây là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm!

Trong văn phòng của Phó Chủ tịch, Thiên Nhã đập mạnh tờ báo trước mặt Lạc Thần Dương. “Anh xem! Đều tại anh! Anh nói xem nên làm sao bây giờ!”

Lạc Thần Dương cầm tờ báo lên liếc một cái, dường như chẳng bất ngờ gì, cười đáp: “Em xem, hai chúng ta nồng thắm biết bao.”

Thiên Nhã tức đến nỗi muốn cầm văn kiện đập anh ta một trận: “Nói cái gì vậy! Anh nghĩ cách xem nên giải thích thể nào đi chứ!”

Lạc Thần Dương tỏ ra khó hiểu: “Giải thích? Giải thích cái gì?”

Thiên Nhã tức giận nói: “Giải thích rõ ràng cho cả thế giới biết, mối quan hệ của chúng ta.”

Lạc Thần Dương cười xấu xa: “Quan hệ của chúng ta là gì?” Thiên Nhã thật sự muốn xông đến bóp chết anh ta cho xong, nhưng nghĩ lại một lượt, cô nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ, anh cho người đăng tin?” Lạc Thần Dương nhún vai, làm điệu bộ vô tội: “Mặc dù anh ngại mấy tin tức phong trần đào hoa của mình, nhưng cũng không cần làm thế, sớm muộn gì em cũng là của anh.”

Thiên Nhã nghiến răng: “Anh nói vớ vẩn!” Xem ra anh ta không có ý định làm sáng tỏ, cô nói chuyện với anh ta cũng vô ích!

Cô đùng đùng tức giận đẩy cửa bước ra, trùng hợp đụng phải Lạc Thần Hi đang định đẩy của đi vào.

“Chủ... Chủ tịch.” Nhớ tới tối qua, Thiên Nhã bất giác cúi thấp đầu. Lạc Thần Hi coi như không nhìn thấy, đi lướt qua cô.

Thiên Nhã đột nhiên nhớ ra tờ báo vừa nãy cố đập lên bàn làm việc của Lạc Thần Dương! Cô thầm cắn lưỡi, chỉ nghe thấy tiếng Lạc Thần Dương: “Anh, anh đến thật đúng lúc, nhìn xem em có ăn ảnh không?”

Thiên Nhã muốn ngăn Lạc Thần Dương lại nhưng đã không kịp, cô đỡ trán, thôi vậy, lúc này không thể ở lại, coi như không thấy thì hơn.

“Thiên Nhã, làm ơn hãy nói cho tớ đây không phải sự thật đi!” Sau khi tan ca, Karen đứng đợi Thiên Nhã bên ngoài cao ốc Lạc Thần, dáng vẻ như đang khởi binh hỏi tội. Thiến Nhã đã vì chuyện này mà ủ rũ cả ngày, nhìn Karen bằng ánh mắt bất lực, thấy tờ báo trong tay cô bạn, cô tức giận giật lấy xé tan thành mấy mảnh. “Tớ nói không phải thì cậu có tin tớ không?” Tên nhà báo này cố ý lấy góc, khiến cô và Lạc Thần Dương trong thân mật giống y như một cặp tình nhân nồng thắm vậy.

“Tớ tin cậu, nhưng, anh họ nhìn thấy sẽ rất đau lòng.” Karen nhìn mảnh vụn trong tay Thiên Nhã, một Thiên Nhã luôn vui vẻ cũng bị làm cho phiền não tới mức vậy, cô nghĩ bên trong nhất định có nội tình.

Thiên Nhã bứt tóc: “A, cậu đừng nói nữa, tớ đang phiền chết đi được.”

Thiên Nhã kể lại toàn bộ sự việc với Karen, sau khi nghe xong, Karen đập bàn đứng dậy: “Có lẽ nào! Tên đó nhất định là cố ý!”

Thiên Nhã ủ rũ: “Anh ta vẫn luôn thích gây rắc rối cho tớ.”

Karen nhíu mày: “Chắc không phải vì anh họ thích cậu, cho nên anh ta...”

Thiên Nhã cắn môi, không nói gì. “Thật ư!?” Karen hỏi với điệu bộ khoa trương. “Tớ cũng không biết, có lẽ... cũng có chút chút.” “Hừ, tên đó chán sống rồi sao, xem ra tớ phải nghĩ cách xử lý hắn một trận.” “Cậu định làm gì? Ài, thêm một việc chi bằng bớt một việc.” Cô sợ Karen nhúng tay vào lại làm sự việc càng ngày càng phức tạp. Xem ra Karen vẫn chưa rõ cụ thể chuyện quá khứ giữa Kha Tử Thích và Lạc Thần Dương.

“Chuyện này cậu đừng quan tâm, tớ sẽ có cách giải quyết đúng mực.” Karen đột nhiên cười ma mãnh, xem ra là đã nghĩ ra cách gì để chỉnh đốn tên Lạc Thần Dương này. Thiên Nhã cảm thấy chút choáng váng: “Chị đại của tôi ơi, cậu đừng làm gì quá đáng.”

Karen nở nụ cười thánh thiện: “Yên tâm đi, tớ sẽ đối đãi thật khách sáo với bạn trai cậu.”

“Cậu còn dám giễu cợt tớ!”

“Ha ha, tớ không dám nữa.”

“Mà này, cậu có phát hiện ra chiếc xe đằng sau luôn đi theo chúng ta không?” Sau khi ăn cơm xong, Karen thoáng nhìn gương chiếu hậu, hỏi Thiên Nhã.

Thiên Nhã nhìn chiếc xe bám sau, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Hình như vậy, dạo này tớ cứ cảm giác có người theo dõi.”

“Không phải chứ? Cậu bị theo dõi? Không phải là người của tên Lạc Thần Dương chứ?”

Thiên Nhã nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như không phải.”

“Tớ nghĩ người theo sau chúng ta chắc là nhà báo, Lạc Thần Dương là một công tử đào hoa có tiếng tại thành phố A, cậu cùng anh ta có tin đồn tình ái, đồng nghĩa với việc trở thành tiêu điểm cho đám người đó bám theo, tớ đoán theo sau chúng ta không chỉ có một xe đầu.” Karen đảo mắt nhìn gương chiếu hậu, nói.

Thiên Nhã nghe vậy, đột nhiên như nhớ ra điều gì, cô lập tức gọi cho La Tiểu Bảo. Nhóc con nói hôm nay đi ăn với bạn học nên tôi không về nhà ăn cơm, nếu như theo dõi cô là phóng viên thì Tiểu Bảo sẽ rất dễ bị lộ thân phận!

“Tiểu Bảo hả? Con nghe lời ma mi, tối nay đến nhà ma mi Hoa Kỳ một đêm nhé?”

La Thiên Bảo nghe lời đồng ý, đến nguyên nhân cũng không hỏi, còn vui vẻ nói đã mấy ngày không gặp ma mi Hoa Kỳ rồi. Thiến Nhã tắt máy, thầm thở phào, xem ra nhóc con không có biết chuyện đó, nhưng cũng chẳng thể che giấu bao lâu, cô sợ nhà trường sẽ biết được chuyện liên quan đến cô, khiến La Thiên Bảo đi học bị dị nghị, cô chịu ấm ức thì không sao, nhưng cô không muốn Tiểu Bảo cũng... ài...

“Quỷ nhỏ vẫn chưa biết chuyện cậu lên trang nhất hôm nay sao?” Thiên Nhã lắc đầu cười khổ.

“Nếu cậu sợ làm liên lụy đến quỷ nhỏ, có thể để nó đến nhà tớ lánh tạm một thời gian, dù sao bây giờ tớ cũng chưa có việc làm, có rất nhiều thời gian, nhưng cậu phải nhắc nhở nó một chút, đừng để nó làm tớ tức chết.”

Ánh mắt Thiên Nhã đầy cảm kích, cô nói: “Tớ xem tình hình trước đã, cảm ơn cậu nhé.” Karen làm sao biết cô đâu chỉ lo sợ mỗi chuyện này, cô càng sợ nếu Tiểu Bảo bị chụp trộm sẽ bị lộ thân phận. “Vậy được, có chuyện gì cần giúp cậu cứ mở lời.” Thiên Nhã cảm kích, sự nhiệt tình nghĩa khí của Karen khiến cô càng cảm thấy người con gái một lòng hướng về Kha Tử Thích ở trước mặt đầy đích thị là hạnh phúc mà Kha Tử Thích nên giữ thật chặt.

Dự án mỏ dầu hợp tác với Tập đoàn MG đang đi vào giai đoạn then chốt. Tối nay Tập đoàn MG sẽ tổ chức một buổi tiệc chúc mừng khánh thành dự án tại khách sạn Tập đoàn Lạc Thần, mà nhân vật chính tất nhiên là Tập đoàn Lạc Thần và Tập đoàn Kha Thị.

“Chủ tịch, chuyện của cha tôi tiến triển đến đâu rồi?” Trong văn phòng của Chủ tịch, Thiên Nhã không nhịn được mà hỏi. Mấy ngày nay cô luôn muốn hỏi anh, mục đích cô đến Tập đoàn Lạc Thần làm việc là vì muốn nghe tin tức của cha, nhưng ngày này qua ngày khác vẫn chưa có tin gì về ông.

Rốt cuộc là anh có đi điều tra không vậy? Lạc Thần Hi đặt văn kiện trong tay xuống, ngước mắt nhìn Thiên Nhã, sau một lúc mới nói: “Em đang nghi ngờ tôi?” Thiên Nhã thầm nghĩ: Không phải rất rõ ràng sao? Lạc Thần Hi tỏ ra không vui, Thiên Nhã nhìn gương mặt anh tuấn trở nên u ám, thầm lè lưỡi, đáp: “Không có, tôi chỉ quan tâm chuyện cha mình.”

Anh bực dọc phầy tay: “Ra ngoài.” Thiên Nhã không định từ bỏ, muốn tiếp tục hỏi thì Trình Viễn Sơn tới. Thiên Nhã bưng tách cà phê lên, đang muốn ra ngoài nhưng bị Trình Viễn Sơn gọi lại. “Bạn tiệc tối nay của Chủ tịch Lạc không phải cô La chứ?” Ông ta nâng tách cà phê lên, uống một ngụm rồi hỏi. Lạc Thần Hi nhìn Thiên Nhã đang đứng bên cạnh. Cô đang không hiểu tại sao Trình Viễn Sơn lại hỏi vậy, trước ánh nhìn của Lạc Thần Hi, cô cúi đầu trốn tránh.

Lạc Thần Hi cười đáp: “Chủ tịch Trình đang đùa sao? Cô ấy chẳng qua chỉ là một trợ lý.”

Thiên Nhã như bị đâm vào tim, đau âm ỉ.

Trình Viễn Sơn bật cười: “Chủ tịch Lạc nói vậy là không đúng rồi, trong lòng tôi, cô La tuyệt đối không chỉ là một trợ lý.” Lạc Thần Hi nhướng mày, dường như có chút hứng thú: “Vậy sao?” Trình Viễn Sơn nhìn Thiên Nhã, nói: “Nếu như Chủ tịch Lạc không để ý, tối nay tôi xin được mời cô La làm bạn nhảy của tôi.”

Lạc Thần Hi lại thoáng nhìn Thiên Nhã, khóe môi cong lên, nở một nụ cười mang ý tứ sâu xa: “Tôi đương nhiên không để ý.”

“Không biết bạn trai cô La có để ý không?” Trình Viễn Sơn nhìn Thiên Nhã, ánh mắt đầy ám muội.

Thiên Nhã ngây người, bạn trai cô? Ý ông ta là Lạc Thần Dương? Trình Viễn Sơn lập tức như nhớ ra điều gì, hỏi: “Không biết bạn trai cô La rốt cuộc là Phó Chủ tịch Lạc, hay là Chủ tịch Kha vậy?”

Thiên Nhã bị thái độ mập mờ cùng câu hỏi này làm cho nóng mặt, có chút không biết nên chống đỡ câu hỏi của ông ta như thế nào. Trình Viễn Sơn thấy dáng vẻ khó xử của cô, cười hài lòng, nói: “Lẽ nào cô La vẫn chưa xác định rõ sao? Dạo gần đây tin đồn của cô với Phó Chủ tịch Lạc đang rất xôn xao đấy.” Thiên Nhã ngại ngùng cười: “À, đều là tin đồn thôi.” “Vậy cô La coi như đã đồng ý rồi?”

Thiên Nhã nhìn Lạc Thần Hi, anh đang nghịch chiếc nhẫn của mình, trên mỗi còn đậm ý cười.

Hừ, anh không nói cho tôi biết, tôi tự đi hỏi: “Chủ tịch Trình đã mời tôi, tôi đương nhiên đồng ý rồi.”

Lạc Thần Hi ngước mắt nhìn cô, khẽ nhíu mày. Thiên Nhã nhìn anh bằng ánh mắt đắc ý, hừ, tôi không nhất định phải dựa vào anh.Đọc nhanh tại Vietwriter.com