“Anh phục vụ, làm ơn tìm kem trị bỏng mang qua đây.” Thiên Nhã dặn dò nhân viên phục vụ, vẫn nắm chặt bàn tay bị bỏng của Kha Tử Thích.
Lạc Thần Dương nhìn hành động thân mật và thái độ nói chuyện của hai người, còn có sắc mặt trở nên u ám của Lạc Thần Hi, trái lại đến lượt anh ta mang điệu bộ xem kịch hay
“Chủ tịch Kha, tôi thật sơ ý, sao mà ngay cả cà phê cũng không cầm chắc, thật là có lỗi.” Anh ta nói vậy, nhưng lại không thể hiện chút thái độ nào, rõ ràng chính là gây sự
Nhân viên phục vụ vội vàng mang kem trị bỏng đến, Thiên Nhã nhận lấy, nhẹ nhàng bôi cho Kha Tử Thích
Anh nhìn dáng vẻ Thiên Nhã lo lắng cho mình, trong lòng thấy ấm áp, có thể nhận được sự quan tâm của Thiên Nha, cho dù bị bỏng mỗi ngày, anh cũng bằng lòng.
Lạc Thần Dương nhìn ánh mắt dịu dàng của Kha Tử Thích dành cho Thiên Nhã, thở dài: “Chậc chậc, một cảnh tượng ấm áp biết bao, có phải tối nên cảm ơn ly cà phê này nhiều không, đã giúp chúng ta nhìn thấy một hình ảnh thú vị như vậy.” Anh ta cố tình nói lớn, chỉ lo Lạc Thần Hi đang nổi nóng không nghe thấy.
Lạc Thần Hi nhếch môi nở nụ cười lạnh: “Chủ tịch Kha có cần đến bệnh viện kiểm tra không? Làm anh bị thương tại Khách sạn Lạc Thần, vẫn thật sự làm người khác lo lắng.” Anh châm chọc, đặc biệt nhấn mạnh nửa câu sau, người mà anh nói đến không nghi ngờ gì chính là Thiên Nhã
Hạ Nhất Y thấy vậy, nói xen vào một câu như cố ý lại như vô tình giải đáp nghi hoặc” cho Lạc Thần Dương: “Có thể Phó Chủ tịch không biết, trợ lý La là bạn gái của Chủ tịch Kha.” Vẻ mặt Lạc Thần Dương như bừng tỉnh, xem ra vở kịch này còn hay ho hơn trong tưởng tượng của anh ta, cuối cùng đã tìm được thú vui tại Tập đoàn Lạc Thần rồi
“Cái gì? Cô trợ lý của anh là bạn gái của Chủ tịch Kha ư? Việc này thật là, làm người khác kinh ngạc nha.” Lạc Thần Dương mang vẻ mặt “không sao hiểu nổi”
Khoé môi Lạc Thần Hi cong lên như cười như không, nói: “Nói nhảm cũng nhiều rồi, Chủ tịch Kha, nếu tay của anh không sao, vậy thì bắt đầu cuộc họp đi.” Thiện Nhã nhận ra sự không vui của Lạc Thần Hi, cũng tự thấy biểu cảm lúc nãy của mình có chút khiến người khác hiểu lầm, gương mặt bất giác hơi nóng lên
Kha Tử Thích bình thản nói: “Chuyện nhỏ thôi, bắt đầu đi.” Anh không dự định nói chuyện phiếm với Lạc Thần Dương nữa
Lạc Thần Dương khoanh tay dựa lên lưng ghế, trên môi trước sau đều mang nụ cười phóng túng, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Kha Tử Thích, nhìn chằm chằm đến nỗi những người đang ngồi ở đó cũng cảm thấy bất thường
Còn Kha Tử Thích thì nghiêm túc trao đổi hạng mục, kế hoạch công trình với Lạc Thần Hi và những người phụ trách, dáng vẻ không hề bị mất tự nhiên.
Cho đến khi cuộc họp kết thúc, Lạc Thần Dương đập bàn đứng dậy, làm mọi người giật cả mình.
Anh ta bước đến giữa Kha Tử Thích và Lạc Thần Hi, khoác vai của hai người, nói: “Nào, hôm nay để tôi mời hai ông anh đi ăn một bữa ra trò, đồ ăn của khách sạn cũng ăn ngán rồi, tôi đưa mọi người đi nếm thử khách sạn cao cấp mới mở của thành phố A, mọi người không được từ chối đâu đấy, tôi sẽ giận đó.”
Lạc Thần Hi để lộ vẻ mặt châm biếm: “Tiệc Hồng Môn chăng? Song vẫn chưa có buổi tiệc Hồng Môn nào mà tôi không dám đến.” Anh thoảng đưa mắt ra hiệu với Kha Tử Thích như cố ý lại như vô tình, thằng nhóc này xích mích với Kha Tử Thích từ khi nào? Kha Tử Thích nhận được ánh mắt ra hiệu của anh, cười đáp: “Vậy tôi chỉ đành liều mình đi cùng rồi.” “Em đừng đến Cô không cần đến.” Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích cùng nhìn về phía Thiên Nhã, đồng thanh nói
Thiên Nhã đang khó xử không biết mình là trợ lý riêng của Lạc Thần Hi thì có cần đi theo không, trước đây anh ta ăn cơm hay gì đó đều muốn đưa cô đi, thấy hai người đàn ông đều đồng thanh bảo cố không cần đi theo, nên đang cảm thấy vui vẻ
Lúc này Lạc Thần Dương lại bước đến khoác vai của cô: “Trợ lý riêng của anh tôi, bạn gái của Chủ tịch Kha đương nhiên phải đi, nếu không đi tôi sẽ không tha cho cô, và hai người đâu.” Anh ta nói như ra hiệu với Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích
Đối mày anh tuấn của Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích nhíu lại cùng lúc, mỗi người giơ tay gỡ một bên tay của Lạc Thần Dương, nói: “Đi thôi.” Thiên Nhã đi sau lưng họ, vậy rốt cuộc tôi có cần đi theo hay không! Thiên Nhã quay người nhìn Hạ Nhất Y để xin ý kiến, Hạ Nhật Y thoáng quét mắt nhìn cô, sắc mặt khó coi, đi thẳng ra ngoài
Người phụ nữ này có sức hút gì chứ? Khiển Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích đều ghen tuông tranh đoạt vì cô ta, một Lạc Thần Dương như thể về đây, cũng đối xử đặc biệt với cô ta
Thiên Nhã chỉ đành miễn cưỡng ra ngoài theo
Kha Tử Thích và Lạc Thần Hi đều lái xe của mình
Kha Tử Thích mở cửa xe cho cô, mời cô ngồi vào trong
Thiên Nhã vừa định ngồi lên ghế lái phụ của Kha Tử Thích thì đã bị bàn tay lớn của Lạc Thần Hi bắt lấy: “Cô không biết hiện tại đang giờ làm việc sao?” Sau đó anh ra hiệu cho cô ngồi lên xe của mình, Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích nhìn nhau, hai người đàn ông đọ sức qua lại bằng ánh mắt
Lạc Thần Dương ở phía sau nhìn cảnh thú vị này, bật cười ầm lên: “Đừng giành nhau, Thiên Nhã, nào, qua ngồi xe anh, xe của anh mới mua đấy, toàn thế giới chỉ có năm mươi chiếc thôi, hôm nay em may mắn mới được ngồi nó.” Hai người đàn ông cùng quét mắt nhìn gương mặt của cô, trao đổi với cô bằng ánh mắt: Em không được ngồi xe của anh ta
Họ dọa Thiên Nhã sợ đến toát mồ hôi đầy trán, nhưng Lạc Thần Dương thật sự không sợ chết, dắt tay Thiên Nhã rồi đẩy cô lên xe của mình, hoàn toàn không lưu tâm đến ánh mắt cảnh cáo và uy hiếp của Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích.
Thiên Nhã thật sự như ngồi trên đống lửa, sớm biết cô đã không đi theo rồi
Một chiếc taxi chạy lướt qua, khiến cô rất muốn kêu lớn: Taxi! Xin đợi chút, tôi muốn đi! Làm thể thì sẽ không đắc tội với ai nữa
Nhưng mà cô không hiểu, cho dù cô không làm gì cả cũng sẽ luôn có người cố ý khơi lên sự không vui của Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích, đương nhiên người này chính là Lạc Thần Dương
Đây thật sự là buổi tiệc Hồng Môn, đối với Thiên Nhã thì là vậy
“Nào nào nào, mọi người cứ uống hết mình nhé, chút ít tiền rượu này Lạc Thần Dương tôi vẫn là trả nổi.” Lạc Thần Dương vừa nói vừa rót rượu vào ly rượu vang của Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích, sau cùng còn rót một nửa vào ly rượu của Thiên Nhã
Thiên Nhã có chút đứng ngồi không yên, bởi vì vẻ mặt của Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích từ nãy đến giờ đều bất thường, Lạc Thần Hi thì thôi không nói, ngay cả Kha Tử Thích trước nay tính khí tốt đến lạ cũng..
sắc mặt không tốt
lám.
Còn cô, đang bị hai người đàn ông mặt mày u ám này kẹp ở giữa
Ngay cả nuốt nước miếng cổ cũng sợ, đừng nói là uống rượu.
“Nào, Thiên Nhã, hai chúng mình cạn ly.” Lạc Thần Dương nâng ly rượu nói với Thiên Nhã
Thiên Nhã vừa định vươn tay cầm ly rượu, hai bàn tay lớn đã lần lượt nắm lấy cổ tay của cô
“Không được uống.” Lạc Thần Hi nói
“Để anh.” Kha Tử Thích vươn tay cầm ly rượu của cô lên một cách dứt khoát, thay cô uống với Lạc Thần Dương
Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn Kha Tử Thích nâng ly rượu của Thiên Nhã và uống hết, vỗ tay: “Chủ tịch Kha thật hào sảng, kiên quyết uống luôn phần của tôi rồi?” Lạc Thần Dương cũng ra sức vỗ tay: “Hay! Chủ tịch Kha gan dạ, tôi cũng uống đây!” Anh ta lại rót đầy ly rượu của mình, ừng ực uống sạch
Sau đó anh ta đặt ly rượu xuống, chỉ vào Kha Tử Thích và nói: “Có thể nhìn ra, Chủ tịch Kha rất yêu người bạn gái này của mình, Thiên Nhã, cô thật hạnh phúc đẩy, người con gái dưới suối vàng ấy cũng yêu anh ta trong khổ sở, chắc là vô cùng ngưỡng mộ đổ kị với cô.”
Lời nói này khiến sắc mặt của những người ngồi chung bàn chợt thay đổi, mỗi người mỗi nét khác nhau.
Kha Tử Thích hạ tầm mắt, ánh mắt âm u, bàn tay đang nắm ly rượu lộ rõ các khớp xương.
Thiên Nhã ngạc nhiên nhìn Kha Tử Thích, người con gái dưới suối vàng? Ý anh ta là sao? Trong mắt Lạc Thần Hi lộ vẻ hứng thú, nhìn Lạc Thần Dương, trái lại hi vọng anh ta nói ra nguyên do
Lạc Thần Hi tao nhã cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rượu vang nhỏ, nói: “Xem ra Chủ tịch Kha cũng là một người có câu chuyện mà người khác không biết.” Thiên Nhã nhìn bàn tay đang siết chặt ly rượu vang của Kha Tử Thích, còn có gương mặt nhìn nghiêng đầy đau buồn của anh, có thể cảm nhận được trong lòng anh không thoải mái
Nên cô nói: “Nào, chúng ta uống thêm một ly nhé.” Vì để bảo vệ Kha Tử Thích, cô chuyển sang chủ đề khác, không hi vọng mọi người tiếp tục “thảo luận”
“Sao vậy? Chủ tịch Kha cảm thấy không thể nhắc lại chuyện cũ sao? Hay là căn bản chẳng đáng để nhắc đến?” Lạc Thần Dương nói tiếp, trong ánh mắt luôn bỡn cợt và tùy tiện để lộ sự sắc bén và lấn lướt hiểm thấy
“Đủ rồi!” Thiên Nhã quát anh ta, vì cô cảm nhận được sắc mặt của Kha Tử Thích đã trở nên vô cùng khó coi, cô chưa từng nhìn thấy Kha Tử Thích như vậy, ánh mắt vốn điềm tĩnh lại đẩy dịu dàng, lúc này trở nên u ám đến đáng sợ
Lạc Thần Dương bị khí thể đột ngột của Thiên Nhã khiến cho sắc mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ như trước.
“Ha ha, anh trai yêu quý của em, anh xem trợ lý yêu quý của anh kia, em chẳng qua chỉ nói đùa, nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô ấy đi, lẽ nào đây chính là nóng lòng bảo vệ vì yêu?” Thật ra sắc mặt của Lạc Thần Hi cũng không tốt là bao, thấy Thiên Nhã cố bảo vệ Kha Tử Thích, anh cảm giác như có ai đó làm đổ một lọ giảm, khiến nó chảy cuồn cuộn trong lòng mình
“Được, anh muốn đùa chứ gì? Nói đùa tôi đi, nói đi.” Từ trước đến nay Kha Tử Thích quan tâm cô như thế, bây giờ nên đến lượt cô đứng ra bảo vệ anh rồi
Thiên Nhã thấy Lạc Thần Dương nhìn mình chằm chằm không nói gì, tự cô rót rượu vào ly: “Nào, tôi cạn ly với anh.” Cô giơ ly rượu lên, một hơi uống hết
Sau đó cô lại đổ, tiếp tục uống
Lạc Thần Dương nhìn cô, trong mắt lộ ra ý cười vì hoàn thành mưu kế, bởi cô không nhận ra, sắc mặt của Lạc Thần Hi đã chuyển sang phẫn nộ
Kha Tử Thích vươn tay ra, ngăn cô lại, nụ cười đã trở về trên gương mặt: “Đừng uống nữa, mặt em cũng đỏ rồi kìa.” Anh dịu dàng giúp cô lau rượu vang nơi khóe môi, hành động cố gắng bảo vệ của cô, làm trái tim bỗng chốc đóng băng của anh khi nãy lại quay về ấm áp.
Lạc Thần Hi vỗ tay vang dội, khoé môi đầy châm biếm: “Được, được lắm! Hay cho một cảnh ân ái ấm nồng, hai người cứ từ từ, tôi xin phép về trước.” Anh nâng ly của mình, ngửa đầu uống hết rượu trong ly, đặt mạnh xuống đĩa xoay, chân ly bị nứt vỡ trông rất đáng thương, anh quay người đi ra ngoài
Thiên Nhã ngẩn ra nhìn chiếc ly “đầu một nơi, thân một nẻo”, thấy như da đầu của mình cũng ngứa ran rồi, thầm nghĩ không ổn, sao cô lại ngửi thấy mùi giảm nồng đậm
Anh ta..
không phải là đang ghen chứ..
Câu trả lời đã rất rõ ràng
Được rồi, kịch cũng xem đủ rồi, cũng nên ngừng rồi, Lạc Thần Dương đứng dậy, vẻ mặt trêu đùa: “Tôi cũng không làm phiền hai vị tiếp tục ân ái nữa, cáo từ trước, Chủ tịch Kha, sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội để tụ họp.” Anh ta vỗ vai của Kha Tử Thích, thoáng nở nụ cười, sau đó đi ra ngoài.
Thiên Nhã thẩm phỉ nhổ cái tên không dưng tạo nên sóng gió này
Cô ra sức vỗ mu bàn tay của Kha Tử Thích, hỏi: “Anh không sao chứ?” “Ừm, không sao.” Kha Tử Thích cười miễn cưỡng, đáp.Đọc nhanh tại Vietwriter.com