Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 164: Ác mộng rất chân thật

“Đừng mà!” Cô rống to, nhưng đã quá muộn. Động tác của cha nhanh hơn, bóng lưng kia nghe tiếng xoay người lại, dao găm đâm thẳng vào tim anh.

“A!” Hình ảnh phóng đại trong con ngươi cô là khuôn mặt hoảng sợ mà tuyệt vọng của anh. Tiếng hét chói tai của cô vang vọng khắp khu rừng. Máu từ vết thương trên người anh bắn thẳng tới trước mặt cô. Khuôn mặt cha cô đã nhuốm đầy máu, ông để lộ ra nụ cười dữ tợn. Trong tay là con dao găm, trong mắt là sự vô tình, tàn nhẫn. Tay ông dùng thêm sức, đâm con dao vào sâu hơn. Trong rừng rậm u tối tĩnh lặng, cô có thể nghe được tiếng trái tim anh vỡ ra, như tiếng gọi của tử thần.

Con ngươi Lạc Thần Hi mở to. Anh kinh ngạc nhìn3Thiên Nhã, nghe thấy cô hét: “Cha, đừng mà!”

Trong phòng bệnh ở bệnh viện, Thiên Nhã choàng mở mắt ra, tỉnh lại từ tiếng hét đầy kinh hoàng trong mơ, trán rịn một tầng mồ hôi.

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, trần nhà màu trắng, còn có khuôn mặt lo lắng của anh.

“Thiên Nhã, không sao đâu, không sao đâu.” Kha Tử Thích nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô, trong mắt là sự thương tiếc và lo lắng.

Cô thở dốc, hình ảnh đáng sợ trong mơ không ngừng lặp lại trong đầu.

Sắc mặt cô trắng bệch, hiển nhiên là vẫn chưa lấy lại được tinh thần sau cơn mơ ấy.

“Em mơ thấy cái gì đáng sợ hả? Nói cho anh nghe đi, như thế sẽ không sợ nữa.” Kha Tử Thích ngồi xuống đầu giường Thiên Nhã. Mặc kệ là cô đã mơ thấy gì2đáng sợ hoặc là có chuyện gì đó đáng sợ xảy ra thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh, chia sẻ cùng cô. Nếu như có thể, anh chấp nhận người đó là anh.

Cô đẩy anh ra: “Lạc Thần Hi đâu? Anh ấy sao rồi? Anh ấy tỉnh lại chưa?”

Kha Tử Thích dỗ dành cô: “Anh ta vẫn đang hôn mê, nhưng em đừng lo lắng, anh ta sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”

“Em muốn đi gặp anh ấy.” Thiên Nhã nói xong lập tức muốn xuống giường.

“Đừng đi, Hạ Vân Cẩm đang ở bên cạnh anh ta. Em có tới, cô ta cũng không cho em vào trong.”

“Nhưng mà...” Cô thật sự muốn đi thăm anh, là cô hại anh bị như thế này. Lòng cô rất khó chịu, thật sự rất khó chịu. Nếu không phải cô đánh anh ngất xỉu, bỏ lại mình anh mà1chạy theo cha thì anh đã không bị người ta đâm hai nhát dao. Cô không dám tưởng tượng nếu như hung thủ tàn nhẫn hơn một chút, dùng dao thành thạo hơn một chút thì anh sẽ như thế nào.

Nghĩ tới đây, sắc mặt cô càng tái nhợt hơn. Tim cô như bị một tảng đá lớn đè lên, ép cho cô không thở nổi. Là cha làm sao? Thật sự là cha cô làm sao?

Cha vì báo thù mà không từ thủ đoạn sao?

Rốt cuộc cô đang giúp ông hay hại ông?

Thế thì những lời cha nói có phải là thật? Lạc Thần Hi liên quan tới cái chết của mẹ cô? Không có khả năng đấy! Lúc mẹ cô qua đời, cô chỉ mới năm tuổi, mà anh cũng chỉ khoảng mười tuổi, vậy làm sao anh liên quan tới cái chết của mẹ1cô được?

Lẽ nào, Lạc Thần Hi gián tiếp hại chết mẹ cô mà hoàn toàn không biết gì? Cô bắt đầu hi vọng kỳ tích xảy ra.

“Em nghỉ ngơi đi. Phòng bệnh của anh ta ở trên tầng, nếu có tin tức gì, anh sẽ lập tức báo cho em.” Kha Tử Thích nhẹ nhàng nói.

Thiên Nhã miễn cưỡng gật đầu. Người nhà họ Lạc sẽ tới chăm anh, Hạ Vân Cẩm cũng ở đó. Nếu bây giờ cô xông lên thì có lẽ sẽ có những phiền phức không hay xảy ra. Cứ như vậy đi, cô ở đây chờ anh tỉnh lại.

“Em đói không? Anh đi mua đồ ăn cho em nhé? Mới nãy anh có nhắn thím Lý chuẩn bị cháo nhưng thím ấy không mang qua đây nhanh được, giờ anh đi ra ngoài mua đồ ăn, em nằm xuống nghỉ ngơi đi.1Anh sẽ trở về nhanh thôi, ngoan.” Kha Tử Thích đỡ cô nằm xuống, dặn dò.

Thiên Nhã cảm động khi thấy Kha Tử Thích chăm sóc mình: “Tử Thích, cảm ơn anh!”

Kha Tử Thích cười nhạt: “Ngốc quá, còn khách sáo với anh làm gì.”

“Tử Thích, tiểu bảo bối ở bên kia...” Nét mặt cô buồn rầu.

“Yên tâm đi, Karen sẽ chăm sóc cậu bé, Hoa Kỳ cũng sang đó rồi.” Để một mình Karen và La Tiểu Bảo sống chung quá nguy hiểm, Kha Tử Thích không yên tâm, anh không thể để đôi oan gia này gây ra chuyện.

Thiên Nhã yên tâm, khẽ cười: “Ừm, vậy là được rồi.”

Bên trong quán cafe Thiên Mạc.

La Tiểu Bảo và Lạc Lăng ngồi đối diện nhau. Trên khuôn mặt non nớt Lạc Lăng lộ ra sự chín chắn và chững chạc không phù hợp với tuổi. Đôi mắt to xinh đẹp ánh lên tia thâm sâu, cực kỳ giống với người đang nằm trong bệnh viện. Mà La Tiểu Bảo ngồi đối diện thì nghiêng đầu, cũng đang suy nghĩ gì đó. Biểu cảm trên mặt cậu tuy rất nghiêm túc nhưng lại không giống Lạc Lăng.

“Lăng Lăng, em thấy hung thủ có thể là ai?” La Tiểu Bảo uống trà hoa hồng, cảm thấy hơi nhức đầu. Cha của hai người, Lạc Thần Hi có danh tiếng số một lại bị người ta ám sát, trúng hai nhát dao. Sao chuyện này có thể xảy ra được? Lúc cậu và Lạc Lăng biết được tin này thì sợ đến vỡ mật. May mà cha hai người ở hiền gặp lành, trúng hai nhát dao đều không nguy hiểm tới tính mạng, bây giờ tạm thời đã qua cơn nguy hiểm. Nếu không qua khỏi thì bọn họ biết làm thế nào? Mami Thiên Nhã phải làm sao? Nếu không còn cha, ngôi nhà của bọn họ mãi mãi không thể hoàn chỉnh, bọn họ và Thiên Nhã đều sẽ đau khổ.

Lạc Lăng cong môi cười nhạt: “Mặc kệ là ai, chỉ cần để em bắt được em sẽ lột da hắn.” Dáng vẻ này của cậu làm cho La Tiểu Bảo cảm nhận được khí lạnh đang ăn mòn toàn thân. Tuy nhiên, lần này cậu đồng ý với cách làm của Lạc Lăng. Mặc kệ là ai, chỉ cần dám làm cha bọn họ bị thương thì đều phải trả giá đắt.

“Hi vọng cha sớm tỉnh lại, không thì mami Thiên Nhã sẽ không ổn.” La Tiểu Bảo thở dài. Dù chú Tử Thích chỉ thuật lại mọi chuyện một cách đơn giản, nói là cha cậu bị thương nhẹ, mẹ cậu thân là trợ lý phải ở bên cạnh không thể về nhà nhưng chút chuyện này sao giấu giếm được cậu.

Gần đây Lạc Lăng và cha chuyển tới biệt thự cạnh biển ở. Từ trên xuống dưới người nhà họ Lạc đều muốn lừa cậu. Nếu như làm thế vì không muốn cậu lo lắng thì chẳng sao cả, chỉ sợ là...

Cậu nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

La Tiểu Bảo ngồi đối diện cũng có biểu cảm y hệt, trong mắt chứa sự lo âu.

“Bây giờ chỉ mong cha mau chóng tỉnh lại, không thì...”

“Chắc chắn cha sẽ nhanh tỉnh lại. Lăng Lăng, em phái thêm người âm thầm bảo vệ cha ở bệnh viện đi, còn mami, đừng để mami xảy ra chuyện gì.”

Lạc Lăng suy nghĩ rồi đáp: “Được. Em sẽ sắp xếp người của mình vào bệnh viện. Còn nữa, gần đây anh nhớ chú ý tới tình hình Tập đoàn Lạc Thần. Chuyện cha bị thương tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Tuy ông nội đã cho người phong tỏa tin tức nhưng để đề phòng việc có người mượn cơ hội làm chuyện xấu, chúng ta vẫn phải chuẩn bị tốt.”

La Tiểu Bảo gật đầu: “Được.”

Hai đứa nhóc nhìn nhau, trong mắt là tia sáng kỳ lạ sâu không lường được.

Trong phòng bệnh của Lạc Thần Hi, Hạ Chi Hoa nhìn Hạ Vân Cẩm đang ngồi cạnh giường bệnh con rể, tiến lên vỗ vai cô ta.

“Nghỉ ngơi đi con, đừng để bản thân chịu khổ. Lỡ đâu khi con rể cha tỉnh lại nhưng con lại gục xuống thì sao?” Hạ Chi Hoa để tay lên vai con gái, thấp giọng khuyên nhủ. Ông ta dùng đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Lạc Thần Hi đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, còn phải nhờ ống dưỡng khí để duy trì hơi thở, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.

“Cha, con không đi đâu cả. Con mà đi thì người phụ nữ không biết xấu hổ kia sẽ có cơ hội. Con muốn là người đầu tiên chồng mình nhìn thấy, chứ không phải cô ta.” Hạ Vân Cẩm kiên trì. Chỉ cần nghĩ tới chuyện người phụ nữ kia thay cô ta ngồi bên giường Lạc Thần Hi, cầm lấy tay anh đợi anh tỉnh lại, là sự ghen ghét và tức giận của cô ta lập tức bùng lên, hận không thể lập tức xé xác La Thiên Nhã.

Hạ Chi Hoa hừ lạnh: “Đến lúc này rồi mà con vẫn khăng khăng muốn níu lấy nó?” Người “con rể tốt” này của ông đã hai lần nhắc tới chuyện ly hôn. Mấy ngày trước Hạ Vân Cẩm vừa khóc lóc kể lể trước mặt ông ta rằng Lạc Thần Hi vì người tên La Thiên Nhã mà muốn ly hôn, trong chốc lát tim ông ta lạnh đi một nửa.

Ai cũng biết, núi dựa duy nhất của Tập đoàn Hạ thị là Tập đoàn Lạc Thần. Nhưng trên thực tế, Lạc Thần Hi không tín nhiệm ông ta dù lần trước ông ta đã liên thủ cùng Lạc Thần Hi lật đổ âm mưu “đảo chính“. Sau lần đó, Lạc Thần Hi đã làm rất nhiều hành động để gạt bỏ lần lượt thế lực của Tập đoàn Hạ thị. Tuy ông ta là cha ruột của nữ chủ nhân Tập đoàn Lạc Thần, là cha vợ của Lạc Thần Hi nhưng bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể gặp nguy cơ phá sản.

Ông ta sớm đã biết Lạc Thần Hi không thích con gái mình, cũng hiểu tính cách của Lạc Thần Hi. Là con gái ông ta sử dụng thủ đoạn để gả qua đó, dù không hạnh phúc nhưng ông ta cũng không ngăn cản. Ngược lại, ông ta còn lôi kéo cụ Lạc để cho ông đứng về phía con gái mình, để con gái mình thuận lợi lên làm nữ chủ nhân Tập đoàn Lạc Thần.

Lúc đầu ông ta cho rằng đứa cháu ngoại thông minh, đáng yêu của mình sẽ giúp con gái trói chặt tim Lạc Thần Hi nhưng không ngờ giữa đường lại nhảy ra người phụ nữ tên La Thiên Nhã, đánh cắp luôn tim Lạc Thần Hi đi.

Hừ, nếu như vậy, ông ta cũng chẳng trông mong gì con gái mình sẽ ngồi yên ổn. Chó nóng lên cũng biết nhảy tường, huống chi ông ta là Hạ Chi Hoa.

“Cha, anh ấy không chết đâu, chẳng mấy chốc anh ấy sẽ tỉnh lại thôi.” Nghe ra giọng Hạ Chi Hoa không vui, Hạ Vân Cẩm lấy làm khó hiểu. Từ trước tới nay cha luôn cổ vũ cô ta giành lấy trái tim Lạc Thần Hi, hơn nữa luôn “cộng tác” với Lạc Thần Hi, nhưng sao hôm nay lại không giống thế?