Lúc ăn trưa, phải khó khăn lắm Thiên Nhã mới kiếm được cớ, nói là bạn tới tìm mình, mình phải đi ăn với cô ấy
Bây giờ Lạc Thần Hi không thể đi ra ngoài nên chỉ có thể thả cô đi.
Trong nhà hàng bên cạnh Tập đoàn Lạc Thần
Lạc Thần Dương hếch cằm, tỉ mỉ quan sát Thiên Nhã như thể đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật bậc nhất
Thiên Nhã bị anh ta nhìn tới mức cả người đều thấy không tự nhiên: “Anh nhìn tôi chằm chằm như thể làm gì? Tôi không phải thức ăn.” Lạc Thần Dương cợt nhả: “Em đừng nói thế
Thiên Nhã, anh phát hiện ra nhan sắc của em có thể thay cơm đấy.” Trên trán Thiên Nhã xuất hiện rất nhiều vạch đen: “Anh3đừng hiểu lầm, tôi mời anh ăn bữa này là muốn hỏi chút chuyện.”
Lạc Thần Dương nhướng mày, bĩu môi tỏ vẻ đáng yêu: “Hả? Vậy em hỏi đi, anh biết gì sẽ nói đấy.”
Thiên Nhã đưa tay đỡ trán, đau đầu: “Trong khoảng thời gian này, có phải công ty có lời đồn đại gì liên quan tới tôi không?” Cô bị đồng nghiệp làm phiền tới điên luôn rồi, từng người một nhìn cô rồi nở nụ cười nham hiểm, đối xử với cô tốt một cách kỳ lạ, làm cho da gà của cô rơi đầy đất.
“Ồ, em chưa quen có cuộc sống làm một ánh trăng có nhiều ngôi sao vây quanh à? Nói cho em nghe, em làm quen một chút là tốt rồi.” Rõ ràng là Lạc Thần2Dương biết chân tướng
Anh ta khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế ngồi, đổi một tư thế thoải mái để nói.
Thiên Nhã càng nghi ngờ: “Anh nói thế là có ý gì?” Vì sao cô lại cảm thấy bất an nhỉ? “Anh nói cho em biết thì có được gì không?” Lạc Thần Dương bày ra dáng vẻ của kẻ tiểu nhân.
Thiên Nhã lau mồ hôi lạnh: “Không có chuyện tốt, thích thì nói không thì thôi.” Đối mặt với Lạc Thần Dương, cô không thể không khí phách vùng lên
Đây cũng là một tên lưu manh không hơn không kém, tuyệt đối cùng một giuộc với Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Dương rất là tủi thân: “Dựa vào cái gì chứ? Sao em có thể bắt nạt em chồng tương lai của mình như1thế?” Thiên Nhã nghe xong, mặt nóng lên: “Nói linh tinh!”
Lạc Thần Dương nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, đau đến ê ẩm không nói nên lời, giọng cũng trở nên chua xót: “Vậy sau này em đừng trách anh không tôn kính em, không gọi em là chị dâu
Thật ra anh cũng chẳng vui gì khi thấy em thành chị dâu mình, anh thích em ở bên cạnh anh hơn.”
Anh ta ghé sát mặt tới, vừa mờ ám vừa tà ác
“Dừng!” Thiên Nhã ngăn anh ta đúng lúc
Giọng điệu này quá ngả ngớn, nếu như lời nói ra có thể cấu thành tội thì anh ta chắc chắn sẽ là tội phạm nghiêm trọng
Lạc Thần Dương chép miệng, nói với giọng ghen ghét: “Được rồi, trêu em chút thôi, không cần để1ý tới anh.” Đỉnh đầu Thiên Nhã có một đàn quạ đen bay qua
Nói thật, cô thật sự không để ý anh ta đâu, không hề
Cô vừa xem anh ta là cấp trên vừa xem anh ta là một tên lưu manh khốn khiếp khó dây dưa
“Anh không nói đúng không? Tôi đi đây.” Cô sai rồi, cô không nên hỏi anh ta
Toàn bộ Tập đoàn Lạc Thần, ai cũng có thể hỏi, chỉ có không nên hỏi anh ta.
“Đừng gấp, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Lạc Thần Dương gọi cô lại.
Thiên Nhã cảnh cáo anh ta: “Không cho anh nói linh tinh.”
Lạc Thần Dương buông tay, chịu thua: “Được rồi, anh sẽ cố gắng.” Người ta đâu có nói linh tinh, những gì người ta nói đều là thật lòng mà
Ánh1mắt anh ta lộ ra vẻ u oán.
“Anh trai anh lại đưa ra đề nghị ly hôn với Ha Vân Cẩm, chuyên này ở công ty ai ai cũng biết.” Nói một cách chính xác thì cả thành phố A đã biết
Hạ Chi Hoa vào tù, cha anh ta Lạc Dương Hiên bị Lạc Thần Hi trục xuất khỏi thành phố A, ngay cả người nhìn qua khó dính tới nhất là Trình Đạo Phu, người hợp tác với Lạc Thần Hi ngày xưa cũng có một chân trong thảm cảnh này
Hơn nữa, ông ta phạm nhiều tội, bây giờ vẫn đang tiếp tục bị điều tra, ước chừng nửa quãng đời còn lại sẽ phải trải qua ở trong tù.
Còn Hạ Vân Cẩm, anh ta đã sớm nhìn ra Lạc Thần Hi không yêu cô ta
Bây giờ trong mắt, trong lòng anh đều là Thiên Nhã, ly hôn với cô ta là chuyện tất nhiên
Thực lực của ông cụ Lạc bị tổn thương nặng nề, có vẻ ông không còn muốn đứng ra phản đối cuộc ly hôn của Lạc Thần Hi và Hạ Vân Cấm.
Về phần đứa cháu nhỏ thông minh kia thì khỏi nói
Nghe nói trước đây cậu hay bị Hạ Vân Cẩm hành hạ, đối với chuyện cha mẹ ly hôn, cậu không có ý kiến, hoặc có thể nói là ủng hộ cả hai chân hai tay.
Hạ Vân Cẩm bị đuổi, vị trí phu nhân chủ tịch này sẽ có người khác thay thế.
Chỉ có người của Tập đoàn Lạc Thần mới biết quan hệ của Lạc Thần Hi và Thiên Nhã, bởi vì ánh mắt Lạc Thần Hi khi nhìn Thiên Nhã rất đặc biệt, là độc nhất vô nhị
Đám người trong công ty, dù có cỏ
mọc đầy đầu cũng biết xác suất Hạ Vân Cẩm mất đi cái ghế phu nhân chủ tịch là rất lớn
Họ đều đang nghĩ biện pháp lấy lòng Thiên Nhã, có ý định lấy công chuộc tội, trời mới biết trước kia bọn họ có thái độ không tốt với Thiên Nhã như thế nào
Dù cho ngoài mặt không nói gì nhưng sau lưng sẽ nói xấu, cộng thêm việc châm chọc khiêu khích.
“Liên quan gì tới tôi?” Thiên Nhã mơ hồ, chưa hiểu đây là chuyện gì
Lạc Thần Dương cười cô ngốc nghếch: “Quan hệ giữa hai người, em tưởng bọn họ không nhìn ra?”
Nghe xong lời này, mặt Thiên Nhã lập tức đỏ tới tận mang tai, cô chột dạ cúi đầu, cắn môi.
Lạc Thần Dương nhìn lướt qua thấy có bóng hình quen thuộc, khóe miệng anh ta hiện lên nụ cười tà ác
Anh ta đưa tay qua xoa đầu cô: “Đừng lo lắng, không sao đâu.” Người nào đó thấy cảnh này, cơn ghen tuông trong lòng lập tức trào lên
Người bạn tới tìm cô đi ăn như cô đã nói đâu? Cái người mà cần gặp ngay lập tức không thể đợi đến sau giờ tan làm đâu? Anh nghiệm mặt đi tới
“Cậu buông tay ra.” Tiếng nói trầm trầm của anh vang lên, rõ ràng là đang không vui
Trong nháy mắt, bầu không khí tràn ngập mùi giấm chua
Thiên Nhã ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ sự không vui trong con người đẹp đẽ của Lạc Thần Hi
Lạc Thần Dương thu tay về, khoanh trước ngực: “Anh, trùng hợp thật đấy.” Khóe miệng là nụ cười không đứng đắn, mang theo chút đắc ý
Lạc Thần Hi ngồi xuống bên cạnh Thiên Nhã
Cô cúi đầu, cắn môi, tựa như đang phiền muộn chuyện gì đó
Thiên Nhã oán thầm trong lòng, sao người này bám dai như đỉa thế: Thảm rồi! Cô vừa mới nói dối anh, không biết anh sẽ đối xử với cô như thế nào đây
Nghĩ tới đây, cô chột dạ liếc mắt nhìn anh, phát hiện ra anh cũng đang dùng đôi mắt thâm trầm nhìn cô
“Chủ tịch.” Cô khách sáo gọi một tiếng.
Lạc Thần Hi càng không vui, bàn tay to kéo cô lại: “Người bạn giới tính nữ của em có ngoại hình giống người kia thật đấy.”
Giọng anh mang theo sự chất vấn và hơi chua, ánh mắt sắc bén rơi xuống người Lạc Thần Dương ngồi phía đối diện.
Lạc Thần Dương ôm ngực, sờ mũi một cái rồi lại ho khan: “Khụ khụ, dù thế nào đi chăng nữa anh cũng đẹp trai, sao có thể trở thành một cô gái được? Thiên Nhã, tại sao em lại nói như vậy? Dù gì anh cũng có thể mê hoặc hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ, cái này đúng là đang sỉ nhục anh.” Vẻ mặt anh ta như thể sợ thiên hạ chưa đủ loạn
Thiên Nhã đỏ mặt, đột nhiên hiểu được động tác thân thiết vừa rồi là có ý gì
Cô thầm cắn lưỡi, nguyền rủa Lạc Thần Dương, nguyền rủa anh ta mai sau không tìm được vợ, quá xấu xa rồi!
“Buông ra.” Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng không đấy được
Anh ghé vào tai cô, uy hiếp: “Nếu em muốn anh coi em là thức ăn mà ăn luôn ở chỗ này thì em cứ đẩy đi.” Anh nói xong, lại nhìn cô với ánh mắt rất mờ ám
Gương mặt Thiên Nhã cứng đờ, khóe miệng co rút, cô xấu hổ tới mức hai tai đỏ ửng
“Chậc, cho em xin
Hai người đừng ở chỗ này chàng chàng thiếp thiếp nữa, bị đồn đại thì không tốt đâu.” Lạc Thần Dương chua chát cắt ngang hành động mập mờ của hai người
Lạc Thần Hi đắc ý, ôm lấy bả vai Thiên Nhã: “Tôi nói chuyện với người phụ nữ của tôi, từ lúc nào tới lượt cậu lên tiếng rồi?” “Người phụ nữ của anh? Sao em không thấy trên mặt cô ấy khắc to mấy chữ Lạc Thần Hi.” Lạc Thần Dương khiêu khích
Hai mắt Lạc Thần Hi híp lại, đột nhiên anh cởi nơ trên cổ, mở ra hai nút áo trên cùng.
“Đừng!” Thiên Nhã thấy động tác này, mắt hạnh hoảng sợ trợn to
Cô vội vàng dùng tay ngăn cản anh.
Đáng tiếc là quá muộn, da thịt dưới áo sơ mi đã lộ ra, có thể thấy được dấu hôn đỏ mờ mờ giống như một đóa hoa
Bàn tay to bắt được đôi tay nhỏ bé đang muốn ngăn mình lại, tay kia tiếp tục cởi cúc áo
“Điều hòa hỏng rồi
Nóng quá!” Lúc cởi cũng không quên đắc ý
Cơ ngực màu đồng hiện ra trước mắt, trên đó còn có rất nhiều dấu ấn hồng hồng.
Thiên Nhã kêu lên, bưng mặt, chột dạ không dám nhìn nữa.
Dấu hôn mập mờ này giờ nhìn còn kinh hoàng hơn lúc sáng
Cô, cô không muốn sống nữa! Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thần Dương cứng đờ, trông thấy biểu cảm ảo não, giấu đầu lòi đuôi của Thiên Nhã thì sắc mặt lại hiện lên vẻ khó có thể tiêu hóa
Anh ta nhìn cảnh đẹp sau lớp áo sơ mi của Lạc Thần Hi một lúc, cuối cùng nở nụ cười cứng ngắc: “Này là chó cắn à?” Sắc mặt hai người ngồi đối diện đồng thời tối sầm
Thiên Nhã bĩu môi, cái người này, dám nói cô là chó: “Anh mới là chó ấy.”
“Ai dô, tìm chỗ ngồi tốt đấy.” Lạc Thần Dương trêu đùa cô thành công, thấy hơi buồn cười
Lạc Thần Hi ho khan: “Đây là chị dâu của cậu, đừng không biết lớn nhỏ như thế“.
Biểu cảm của Thiên Nhã phong phú hơn rồi
Cô muốn phản bác nhưng lại bị ánh mắt không cho phép kháng nghị của Lạc Thần Hi bắt nhịn xuống
Lạc Thần Dương nhìn hai người mà cười, trong lòng bỗng nhiên thấy chua xót, không biết vì sao nữa
Khi thấy vết hôn trên người Lạc Thần Hi, tim anh ta rất khó chịu.
Anh ta đã nghĩ anh ta sẽ không yêu chân thành bất cứ người phụ nữ nào nữa, kết quả lại thật sự quan tâm người phụ nữ trước mặt này
Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác có lại chọn Lạc Thần Hi, là người phụ nữ của anh trai anh ta? Vì sao cô lại chung tình với anh trai anh ta như thế?