Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 189: Em muốn ở bên cạnh anh

Ánh mắt Kha Tử Thích lạnh dần, con ngươi trùng xuống, nơi đáy mắt xuất hiện nét đau thương mà người ngoài nhìn không thấu

Karen nhìn anh, chờ đợi đáp án của anh, cũng đợi ánh mắt của anh

Dù cho đó là ánh mắt gì, cô cũng chỉ cần anh tiếp nhận lời cô nói

Một lúc sau, anh ngước mắt lên, trong mắt là sự kiên định: “Xin lỗi, anh không làm được.” Karen bị đả kích, lui về phía sau hai bước

Cô cắn răng, nước mắt dâng lên: “Ý này có phải là, anh mãi mãi sẽ không yêu em?” Kha Tử Thích thấy cô cố chấp và ngang ngạnh như thế không khỏi nhớ tới một cô gái với khuôn mặt tràn đầy sức sống thanh xuân3của nhiều năm về trước

Anh nhíu chặt mày, trong lòng đau âm ỉ

“Xin lỗi, anh không thể yêu em.” Khoảnh khắc đó, anh nhẹ nhàng nói

“Vì sao? Vì Thiên Nhã à? Thiên Nhã quan trọng tới vậy sao? Có thể khiến anh cam tâm tình nguyện đứng sau lưng cô ấy nhìn cô ấy ở bên một người đàn ông khác, nhìn gia đình cô ấy vui vẻ hạnh phúc tới hết đời?”

Con người u ám của Kha Tử Thích nổi sóng, anh nghi ngờ nhìn chằm chằm Karen

Mới nãy cô nói cái gì, gia đình mấy người?

“Em nói cái gì?”

“Anh họ, anh đừng tự lừa mình dối người nữa

Thiên Nhã và Lạc Thần Hi chắc chắn sẽ ở bên nhau, ngay cả trời cao cũng đang giúp bọn2họ, anh không hiểu sao?” Lúc này, Karen đã bị cồn và đau thương làm đầu óc mê muội, không đoái hoài tới cái gì gọi là giữ bí mật nữa.

Kha Tử Thích nhìn cô, dò hỏi: “Em biết cái gì rồi?“.

Nghe thấy anh hỏi như vậy, Karen hơi híp mắt to lại, lắc đầu thật mạnh: “Anh họ, anh sớm đã biết rồi đúng không? Anh cũng biết bí mật này, đúng không?” Kha Tử Thích liếc mắt nhìn xung quanh, nơi này không an toàn, không thể để cô tiếp tục làm loạn ở đây: “Karen, đừng làm loạn nữa, theo anh về.” Anh đi tới muốn kéo cô.

“Em không quan tâm em không muốn!” Không ngờ Karen lại phản ứng mạnh, cô hét lớn, đẩy anh1ra

“Anh họ, anh biết rõ hai người không thể đến với nhau, sao anh vẫn cố chấp? Mỗi ngày đều nhìn người phụ nữ mình yêu ở chung một chỗ với người đàn ông khác, lại đối xử với con trai người đàn ông đó như con mình, anh làm sao...”

“Karen!” Kha Tử Thích cắt ngang lời cô, ánh mắt tức giận, sắc mặt trầm xuống.

Karen thấy anh tức giận, trong lòng càng tủi thân: “Anh quan tâm cô ấy tới thế sao?” Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cô cảm thấy đây như là giấc mơ

Quả nhiên tác dụng của loại rượu kia rất lớn, có điều như thế cũng tốt, cô có dũng khí để nói ra những gì mình muốn nói.

Giấu ở trong1lòng quá lâu, cô sợ mình sắp mắc bệnh nan y rồi.

“Em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa? Anh chỉ đối xử với em như người thân thôi, anh sẽ đối xử với em thật tốt nhưng không liên quan tới tình yêu.” Kha Tử Thích bất đắc dĩ nói.

“Ngay cả nói dối để dỗ em anh cũng không muốn?” Kha Tử Thích nhìn cô nước mắt lưng tròng, ánh mắt anh có thương tiếc, có không đành lòng nhưng không có tình yêu

Anh nắm chặt tay, cắn môi nói: “Anh không thể cho em hi vọng giả tạo, bởi vì như thế sẽ hại em.” Đáy lòng anh như bị thứ gì đó nặng nề đâm vào

Anh vẫn nhớ, cô ấy và Karen đều rất cố chấp,1bây giờ nhìn thậm chí dáng vẻ trông cũng giống nhau tới mấy phần.

Cả hai người đều là người anh muốn bảo vệ chu toàn

Có thể là do anh quá tốt, có ý muốn bảo vệ nên mới hại cô ấy, để cho cô ấy từ bỏ thế giới này

Đây là tội lỗi mà mãi mãi anh không thể bù đắp

Karen cắn răng: “Được! Em biết rồi! Kha Tử Thích, từ nay về sau em không muốn gặp anh nữa! Cũng không cần anh đối xử tốt với em! Anh tự suy nghĩ kỹ đi.” Cô đau lòng xoay người rời đi

“Karen! Karen!” Kha Tử Thích lo lắng đuổi theo phía sau

“Cô gái, có muốn dừng xe lại không?” Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu thấy một anh chàng đẹp trai đang điên cuồng đuổi theo ở phía sau, ông nghĩ đây là một đôi tình nhân đang cãi nhau, hỏi

“Không cần tăng tốc đi ạ!” Karen nói.

Người tài xế thở dài, tiếp tục đạp chân ga, rất nhanh đã bỏ lại Kha Tử Thích ở phía sau.

Cô ngồi ở phía sau, nước mắt lã chã rơi xuống

Từ nhỏ tới lớn, cô chưa bị từ chối hay tủi thân bao giờ, giờ đã biết nó đau đớn nhường nào rồi.

Tình yêu thật đáng ghét, cô từ bỏ!

Trong nhà Thiên Nhã.

“Mami, mami đừng đi qua đi lại trước tivi nữa, người ta đang xem phim mà.” La Tiểu Bảo nhìn Thiên Nhã cứ đi lại không ngừng, cầu khẩn.

Thiên Nhã nhìn con trai: “Một đứa nhóc xem phim thanh xuân làm gì, mau về phòng ngủ đi.”

Đúng lúc này, nam nữ chính trên màn hình tivi đang trao nhau nụ hôn nồng cháy

Thiên Nhã hít sâu một hơi, vội vã chắn trước màn hình, chặn đứng hình ảnh đó: “Trẻ con không nên nhìn.”

La Tiểu Bảo trừng mắt với cô: “Mami, mami thẹn thùng rồi, không phải người ta chui ra từ bụng mami là nhờ mami và cha chơi trò hôn nhẹ sao.” Khóe miệng Thiên Nhã co rúm lại, thật sự không biết nên làm gì với ý kiến của con trai

Hay là chờ cậu lớn hơn chút rồi phổ cập cho cậu biết một chút kiến thức về sinh học? Đương nhiên, cô sẽ phổ cập, chỉ là “từ trong bụng mẹ chui ra” là một nhận thức rất đáng sợ

“Mười giờ rồi, con nên đi ngủ.” Thiên Nhã đứng vững như núi, chắn ngang trước màn hình ti vi

“Ơ, không được, người ta còn phải chờ Karen về nữa, người ta rất lo lắng cho cô ấy.” La Tiểu Bảo giả vờ rầu rĩ.

Lúc này, tới lượt Thiên Nhã lườm cậu: “Con giả vờ làm gì, rõ ràng con đang muốn xem trò hay.” Hiểu con không ai bằng mẹ

Nếu tên nhóc này thật sự lo lắng thì sẽ không để Karen đi gặp Lạc Thần Dương, ăn tối cùng với anh ta mà không ngăn cản.

La Tiểu Bảo cười hì hì, hết sức vô tội: “Mami, mami lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”

Nghĩ tới đây, Thiên Nhã nhíu mày, sao Kha Tử Thích đi lâu vậy rồi mà chưa đưa cô ấy về? Lẽ nào tên Lạc Thần Dương kia lại nghĩ ra trò gì?

Tên kia hẹn Karen ra ngoài mà không nói rõ lý do, chắc chắn là có ý đồ gì đó

Thiên Nhã đang định gọi điện cho Kha Tử Thích thì Kha Tử Thích đã tới.

“Tử Thích, Karen đâu?” Nét mặt Kha Tử Thích man mác buồn, anh cười nhạt: “Không cần lo lắng, cô ấy về nhà rồi.”

“Hả? Về nhà?” Thiên Nhã nghi ngờ, không phải Karen cãi nhau với người nhà sao, sao đã về rồi?

“Ừ.” Kha Tử Thích hơi mệt, dường như có tâm sự.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thiên Nhã lo lắng, thoạt nhìn Kha Tử Thích không ổn lắm.

“Chú Tử Thích, Karen đi theo chú Lạc Thần Dương về nhà ạ?” La Tiểu Bảo “vô tư” nói xen vào

Nhìn thế này chắc Karen thất bại rồi, theo như suy nghĩ của cậu, nếu chuyện này thành công thì hai người phải tay nắm tay ngọt ngào chứ

Chí ít chú Tử Thích cũng phải hộ hoa sứ giả, đưa Karen về mới đúng.

Nhìn nét mặt chú Tử Thích, rồi bỗng dưng Karen về nhà, xem ra chuyện vừa xảy ra rất lớn.

La Tiểu Bảo nhíu mày

Chậc, làm sao bây giờ, xem ra lòng tốt của cậu lại thành chuyện xấu.

“La Tiểu Bảo, con về phòng ngủ ngay cho mami! Không là mami đánh mông con đấy!” Thiên Nhã nhẹ giọng cảnh cáo

La Tiểu Bảo bĩu môi, giả vờ tủi thân ôm gấu bông xám cỡ lớn về phòng

“Thích anh tới mức không thể thể hiện được hết, yêu đương là sự ngọt từ sâu trong tim, thưởng thức dịu dàng và cưng chiều anh mang tới...” La Tiểu Bảo nằm trong chăn gọi điện cho Karen mấy lần nhưng cô không nhận, cuối cùng còn trực tiếp tắt máy

“Cái gì thế? Đồ xấu xa qua cầu rút ván, ngay cả người ta cũng không để ý tới.” La Tiểu Bảo đặt điện thoại xuống, uất ức mắng

Hừ, không quan tâm tới cô nữa, để cho cô khóc đi, cậu muốn có một giấc ngủ ngon rồi

“Tử Thích, vừa rồi xảy ra chuyện gì à?” Kha Tử Thích dựa vào ghế sofa, nhận lấy cốc cà phê của, cười an ủi: “Không có gì, em biết Karen có tính trẻ con mà, mới nãy chỉ là cãi nhau vài câu thôi.” “Cãi nhau vài câu?” Sợ là không chỉ thế đâu, muộn thế này còn uống cà phê! Thiên Nhã ngồi xuống ghế sofa đối diện anh, nhìn anh chậm rãi thưởng thức cà phê, nói: “Uống ít thôi không tối về mất ngủ.” Kha Tử Thích đặt cốc xuống, tâm tình buồn phiền dần thả lỏng nhờ giọng nói dịu dàng quan tâm của cô: “Không sao, anh có năng lực miễn dịch với cà phê em pha.”

Thiên Nhã mỉm cười, hỏi: “Lạc Thần Dương không làm gì Karen chứ? Anh ta thật là, sao không chịu ngừng.”

Kha Tử Thích day trán, đau đầu: “Anh cũng không biết cậu ta định dây dưa tới khi nào.” Ánh mắt anh lóe lên tia u ám.

Thiên Nhã cảm nhận được anh đang đau buồn, dù rất nhạt

Anh nhớ tới cô gái kia rồi, Karen hơi giống cô ấy

Phải nói là sự cố chấp và dũng cảm của Karen giống hệt cô gái kia, cho nên, anh trốn tránh

“Tử Thích, thật ra...” Thiên Nhã muốn nói lại thôi.

Cô có nên nói mấy câu cho Karen không? Nếu như nói, cô nên đứng trên lập trường gì?