“Anh, anh muốn làm gì? Bên trong là gì?” Nhìn hai vali hành lý này cô đã đoán được anh muốn làm gì nhưng không tin lắm, không có khả năng, không có khả năng!
Lạc Thần Hi khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế sofa, bình tĩnh nói: “Em nói xem, nếu muốn ở đây lâu đương nhiên phải mang đồ đạc tới.” Anh cười, hơi nhướng mày, hứng thú nhìn biểu cảm phong phú của Thiên Nhã.
Môi Thiên Nhã run lên, người như bị tạt một chậu nước lạnh: “Chủ tịch, anh... anh nói thật chứ?”
Lạc Thần Hi tặng cô một ánh mắt “Em nói nhảm nhiều quá”: “Đương nhiên, em thấy tôi giống người thích đùa sao?” Anh nở nụ cười tà làm chúng sinh mê mẩn, cười tới độ làm Thiên Nhã nổi da gà.
“Không thể3nào! Chủ tịch, anh đừng đùa tôi.” Thiên Nhã cảm thấy mọi thứ trước mặt tối sầm lại. Trời ạ, anh định ở đây lâu dài? Cô phải làm sao? Bảo bối nhỏ nhà cô phải làm sao bây giờ?
“Nếu em không muốn thế thì vẫn có sự lựa chọn khác.” Lạc Thần Hi thành thật nói.
“Lựa chọn gì?” Mắt Thiên Nhã đảo quanh giảo hoạt như kẻ trộm. Lựa chọn gì cũng sẽ tốt hơn là ở chỗ này! Cô nguyện ý chọn cái khác!
Lạc Thần Hi nhìn cô, nụ cười bên môi càng lúc càng mờ ám, đầy ẩn ý: “Em tới nhà anh ở, đưa cả Tiểu Bảo theo.”
“Cái gì? Tới nhà anh?” Đây không phải là đang đùa cô sao? Cô thu hồi câu mình vừa nói, không còn nghi ngờ gì nữa, sự lựa2chọn này khiến cô muốn phun máu.
“Việc này không thể chậm trễ, ngày hôm nay phải làm luôn. Anh cho em nửa ngày nghỉ để dọn nhà.” Lạc Thần Hi bày ra tư thế của phái hành động, muốn gọi điện cho thuộc hạ của mình tới giúp Thiên Nhã dọn nhà.
“Đừng, đừng xúc động.” Thiên Nhã cầu xin, ngăn anh lại.
“Em chọn cái đằng trước?” Lạc Thần Hi đắc ý hỏi.
Thiên Nhã đưa tay đỡ trán, cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. Xong rồi, cô bị anh quấn lấy rồi.
“Ăn sáng đi, đã làm xong rồi.” Cô xoay người sang chỗ khác, yếu ớt nói.
Lạc Thần Hi nhìn cô, cong môi cười tà mị, có cảm giác hài lòng khi gian kế thành công. Anh ném điện thoại lên sofa, ngâm nga ca khúc nào đó1rồi đi ăn sáng.
Tại Tập đoàn Lạc Thần.
Thiên Nhã chống cằm, cả ngày nay đều cảm thấy xoắn xuýt và phiền muộn.
Làm sao đây? Dường như tên kia quyết định ở lại nhà cô rồi, sáng sớm hôm nay lúc ra khỏi nhà còn cướp chìa khóa nhà cô nữa, nói là để phòng ngừa cô làm chuyện xấu. Hừ hừ, anh mới là chuyện xấu đấy! Nghiễm nhiên đoạt gia sản của cô trở thành nhà của anh.
Anh ở nhà cô như thế thì La Tiểu Bảo phải làm sao? Cô nên để bảo bối nhỏ ở đâu?
“Alo, Hoa Kỳ, tớ có chút chuyện muốn thương lượng với cậu.” Đau khổ suy nghĩ cả một ngày, cô không còn cách nào khác, đành gọi điện cầu cứu Tô Hoa Kỳ.
Nói rõ ràng với Tô Hoa Kỳ xong, đầu1bên kia truyền tới tiếng cười quái dị, nghe có ý hả hê rất rõ ràng.
“Cậu cười cái gì chứ? Tớ đang buồn muốn chết đây, cậu mau nghĩ cách cho tớ đi.”
Tô Hoa Kỳ không tán đồng, khẽ thở dài: “Haiz, không có cách nào cả. Cậu cứ làm cái vò đã mẻ còn sứt, cùng người đàn ông của cậu trải qua cuộc sống vợ chồng đi, cứ yên tâm giao tên nhóc này cho tớ, tớ nhất định sẽ nuôi bảo bối của tớ béo tròn.”
Thiên Nhã rất uể oải: “Hoa Kỳ, cậu đang tìm thêm phiền à?”
Tô Hoa Kỳ cười, nói với giọng mang ý tứ sâu xa: “Thiên Nhã, cậu thành thật nói cho tớ biết đi. Cậu yêu anh ta, đúng không?”
Thiên Nhã khựng lại, không thể trốn tránh gánh nặng mà Tô1Hoa Kỳ mang tới: “Tớ, chắc là thế.” Hoa Kỳ và cô là chị em tốt, cô không có gì phải giấu giếm. Hơn nữa, Tô Hoa Kỳ rất nhạy cảm, trước mặt Hoa Kỳ, cô rất khó thể giữ bí mật.
“Cái gì là chắc là thế, yêu là yêu, không yêu là không yêu.”
“Vậy cứ coi như thế đi.”
Đối phương im lặng một lát, rồi tiếp tục nói: “Được rồi, tiếp tục yêu anh ta, cho anh ta một cơ hội đi. Cậu không cần quan tâm Hạ Vân Cẩm hay ông cụ Lạc, không cần để ý thứ gì cả, tớ thấy anh ta giống cậu, hai người yêu nhau đừng nên bỏ lỡ. Thiên Nhã, tớ đã nói rồi mà, hai người là số mệnh an bài.”
Thiên Nhã đen mặt: “Lần trước cậu còn cực kỳ tức giận nói giúp cho người nào đó mà. Cậu nói anh ấy là người đàn ông tốt, tớ không nên bị Lạc Thần Hi quyến rũ.”
Tô Hoa Kỳ cười gượng, hình như đang xấu hổ. Đương nhiên, cô cảm thấy xấu hổ trong lòng với Kha Tử Thích, dù sao cô cũng là người hâm mộ trung thành của anh chàng đẹp trai họ Kha, ngay cả vị hôn phu Hàn Vũ Triết của cô ấy cũng ghen tị vì điều đó.
“Thiên Nhã, tình huống bây giờ không giống trước. Lạc Thần Hi nguyện ý vì cậu mà ly hôn với Hạ Vân Cẩm, bằng lòng hạ mình từ bỏ sự cao quý mà nghênh đón cậu, lấy lòng cậu, cái này thể hiện điều gì? Thể hiện rằng cậu rất quan trọng với anh ta, tình cảm anh ta giành cho cậu không phải trò chơi, lẽ nào cậu không cảm nhận được?”
“Hình như cậu còn cảm nhận được rõ ràng hơn tớ, hay cậu gả cho anh ta cũng được.” Thiên Nhã không nhịn được trêu ghẹo cô.
“Ôi, xem ra cậu không quá phiền não, còn tâm trạng để nói đùa. Thành thật mà nói, có phải đêm qua hai người...” Tô Hoa Kỳ ở đầu bên kia cười gian.
“Nói bậy gì đấy, bọn tớ chẳng xảy ra chuyện gì cả!”
“Thật không?”
“Thật!”
“Cái gì thật cái gì giả ạ?” Đầu bên kia vang lên giọng nói trong veo, nghe là biết của La Tiểu Bảo.
“Sao thằng nhóc kia lại ở bên cạnh cậu? Nó không đi học?” Tên nhóc thối này, lại trốn học.
Tô Hoa Kỳ cười gượng. Dù sao thì chuyện cô là người lớn mà lại dẫn trẻ con trốn học đi chơi, không phải là chuyện gì đáng được khen.
“Tên nhóc đó nói lâu rồi không được đi ra ngoài chơi, trùng hợp là hôm nay tớ được nghỉ, nên...”
Thiên Nhã sầm mặt: “Mẹ nuôi như cậu hư thật.”
Tô Hoa Kỳ cười hì hì: “Cậu còn hư hơn tớ đấy, dám bỏ lại con trai đi trải nghiệm thế giới hai người.”
“Mami Hoa Kỳ, là mami Thiên Nhã gọi tới ạ? Mami trải qua thế giới hai người với ai ạ?” La Tiểu Bảo ngồi bên cạnh thưởng thức cánh gà chiên thơm ngát, hàm hồ nói.
“Mami và cha con cùng trải qua thế giới hai người. Thế nên mami con định để con ở nhà mami Hoa Kỳ một thời gian. Bảo bối nhỏ, con nói chuyện với mami con đi, con có muốn qua nhà mami Hoa Kỳ ở, để mami con yên tâm vui vẻ hạnh phúc trải qua thế giới hai người với cha con không?”
“Tô Hoa Kỳ, cậu sợ thiên hạ chưa đủ loạn à? Sao có thể...” Thiên Nhã đã bị câu nói của cô dọa sợ, xem ra mọi thứ trong thiên hạ này, không có thứ gì người chị em tốt này không dám nói.
Thiên Nhã còn chưa nói hết câu, La Tiểu Bảo đã sảng khoái đáp: “Được ạ, người ta rất thích nấu cơm, ăn cơm, xem ti vi, chơi với mami Hoa Kỳ. Mami Thiên Nhã, mami cứ yên tâm vui vẻ hạnh phúc trải qua thế giới hai người với cha đi! Không cần lo lắng cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, mami nhất định phải hạnh phúc đấy.”
“Yên tâm, mami Hoa Kỳ sẽ chăm sóc con thật tốt.” Đầu bên kia là tiếng hai người hôn nhẹ một cái.
Thiên Nhã ở bên này, khóe miệng co rút liên tục. Quả thật không thể tin vào những gì mình vừa nghe được. Hu hu, tên nhóc La Tiểu Bảo kia hoàn toàn bị người mẹ nuôi xấu xa Tô Hoa Kỳ chiếm rồi, không cần cô nữa. Ngay cả cậu cũng đem cô bán cho Lạc Thần Hi?
Quá đáng thật! Chẳng lẽ cô làm mẹ thất bại như thế? Con trai cũng không yêu cô nữa rồi.
Dù thế nào đi chăng nữa thì vấn đề của con trai cũng đã được giải quyết. Nghe giọng điệu hưng phấn của tên nhóc kia, đoán chừng là ở nhà Hoa Kỳ chơi vui tới nỗi quên lối về.
Nhưng cô phải làm sao bây giờ? Không lẽ thật sự trải qua thế giới hai người với Lạc Thần Hi? Quan hệ của bọn họ là thế nào chứ!
Vẻ mặt đau khổ của Thiên Nhã bị mọi người trong công ty thấy hết. Thế nên, trong vòng một ngày, từ trên xuống dưới Tập đoàn Lạc Thần truyền ra tin Thiên Nhã bị Lạc Thần Hi đá.
Mà nhân vật chính của câu chuyện không phát hiện ra, cô vò nát đầu, cuối cùng cũng nghĩ ra cách.
Đúng vậy, sao cô lại ngốc thế nhỉ? Lâu thế mà không nghĩ rằng chọc giận tên khốn khiếp Lạc Thần Hi là có thể thoát khỏi tay anh?
Vừa nghĩ ra biện pháp giải quyết, cô hí hửng. Cô nhìn đồng hồ đeo tay chờ tới giờ tan làm, đến giờ một cái cô sẽ xông ra ngay lập tức, không cho Lạc Thần Hi có cơ hội bắt được. Nếu tên đó vẫn tiếp tục ở nhà cô thì cứ ở đi, cô sẽ cùng con trai dọn tới nhà Hoa Kỳ ở.
Năm, bốn, ba, hai, một, ồ, tan làm rồi!
Thiên Nhã hưng phấn rời khỏi bàn làm việc, ai ngờ sau lưng lại bị một bàn tay giữ lấy.
“Em, ra đây.” Cô xoay người, nụ cười dần cứng lại khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Thần Hi.
“Tôi?” Thiên Nhã chỉ vào mình, không tin nổi sự thật tàn nhẫn này.