Không còn nghi ngờ gì nữa, hung thủ chính là Thiên Nhã đang hận không có lỗ nào để chui xuống. Cô hung dữ trừng mắt nhìn anh, rồi lại đá cho anh một cái. Hừ hừ, ai bảo anh ba hoa, ai bảo anh xấu tính, ai bảo bụng dạ anh đen tối.
Kha Tử Thích cảm nhận được tiếng động dưới bàn, nhìn thấy Lạc Thần Hi đang kìm nén thì cong môi, cười tới là hả hê.
Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thần Hi tối sầm lại. Anh nhìn Thiên Nhã bằng ánh mắt lạnh lùng, có ý cảnh cáo làm Thiên Nhã run lên. Người này thật sự là rất thâm sâu khó lường, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Sau khi ăn xong, Thiên Nhã hết3sức đau đầu với hai người đàn ông đang ngồi xem bóng đá, thỉnh thoảng lại tôi một câu anh một câu.
Một tiếng, hai tiếng. Cuối cùng Thiên Nhã không kiềm chế được: “Nếu không thì như này đi, hai người về nhà mình mà xem, em không tiếp nữa.”
Bây giờ cô chỉ muốn một mình ngồi ngây người, không muốn nghe bọn họ ngầm đấu đá nữa.
“Chủ tịch Kha, không còn sớm nữa, chúng tôi không thể tiếp đón được, để tôi tiễn anh ra ngoài.” Lạc Thần Hi đứng lên đánh đòn phủ đầu, làm động tác tay ra hiệu xin mời.
Kha Tử Thích không muốn chưa làm gì đã rời đi, nên không để ý tới lệnh đuổi khách của Lạc Thần Hi mà quay sang nói2với Thiên Nhã: “Tối hôm nay anh muốn ngủ ở phòng của bảo bối nhỏ, không về nữa.”
“Ôi, con gái đã lấy chồng cũng là khách, Chủ tịch Kha cứ ngủ phòng dành cho khách là được rồi. Phòng của bảo bối nhỏ gần phòng chúng tôi quá, tiếng động ban đêm tôi với cô ấy gây ra hơi lớn, sợ anh nghe xong sẽ bị dọa sợ...”
Lạc Thần Hi đi tới ôm Thiên Nhã, nói vô cùng mập mờ.
Mặt Thiên Nhã lập tức nóng lên, lần này còn đỏ hơn cả cua được luộc chín.
Cô hất tay anh ra, đứng lên: “Hai người muốn thế nào thì tùy! Em về phòng ngủ đây!”
Cô đóng cửa phòng mình lại “rầm” một cái, sau đó thì khóa cửa lại. Hừ, lần1này anh có muốn bay vào cũng không vào được đâu.
Hai người đàn ông trong phòng khách quay sang nhìn nhau, rồi cả hai người lại quay ngoắt sang hướng khác, trông giống hệt trẻ con đang giận hờn.
Đêm khuya, có lẽ Thiên Nhã ở trong phòng đã chìm vào giấc ngủ, hai người đàn ông trong phòng khách mỗi người ôm một cái gối ngồi nhìn chằm chằm màn hình ti vi, theo dõi từng người chạy trên sân bóng.
“Nghe nói người mới nhậm chức CEO của Tập đoàn MG ở khu vực Trung Quốc là cậu anh?” Anh rất khó chịu vì người đang ngồi đây phá hủy thế giới hai người của anh và Thiên Nhã, nhưng không sao cả, anh và Thiên Nhã còn nhiều thời1gian.
“Có thể nói là vậy!” Ông ấy là cha Karen.
“Xem ra sau này anh có thể bớt đi không ít thứ phải nghĩ.” Lạc Thần Hi cười nhạt.
“Chưa chắc, chúng ta là người cùng làm một việc, biết rõ cái gì gọi là thương trường như chiến trường, chiến trường không có tình thân.” Kha Tử Thích thẳng thắn đáp.
“Vậy tôi cũng nói cho anh biết, tình trường giống như chiến trường, không có chỗ để nói về tình cảm khác. Tuy anh đã giúp tôi nhưng tôi không thể để bất cứ người nào đánh chủ ý lên người Thiên Nhã, bao gồm cả anh.” Lạc Thần Hi nói rất ngang ngược.
Kha Tử Thích cười, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát thành viên mặc áo xanh đang thi1đấu trên ti vi: “Giống như trận bóng này, ai thắng ai thua là rất khó đoán, liệu kết quả có gây bất ngờ gì không?”
Ánh mắt Lạc Thần Hi cũng chăm chú nhìn vào một điểm giống hệt anh: “Cái gì cũng có thể thao túng nhưng lòng người là thứ khó thao túng nhất trên thế giới này.” Tim Thiên Nhã thuộc về anh, chắc Kha Tử Thích biết rõ điều này.
“Nếu như anh không thể cho cô ấy hạnh phúc thì tất cả chỉ là nói suông.”
Lạc Thần Hi quay đầu, khóe miệng nhếch lên một độ cong đẹp mắt, làm khuynh đảo chúng sinh: “Tôi cực kỳ có lòng tin với mình.”
“Nhưng Thiên Nhã không tin anh.” Kha Tử Thích có thể nhận ra được Thiên Nhã đang do dự, tuy là cô thật sự yêu Lạc Thần Hi.
Anh không muốn gây khó dễ cho cô, càng không muốn thấy cô đau buồn khổ sở. Nếu Thiên Nhã đã toàn tâm toàn ý với Lạc Thần Hi thì tối nay anh đã không tới đây quấy rầy cô.
Cho dù không tình nguyện, tim đau nhói nhưng anh vẫn lựa chọn rời đi. Không quấy rầy cô, không quấy rầy thế giới hai người của cô và Lạc Thần Hi.
Thiên Nhã chưa ngả bài với Lạc Thần Hi, chưa nói cho anh biết chuyện La Tiểu Bảo là con anh, chứng tỏ cô đang do dự.
Có rất nhiều điều cần kiêng kỵ nếu như cô muốn tiến lên tiếp nhận Lạc Thần Hi. Thiên Nhã là một người đơn thuần hiền lành, Kha Tử Thích sợ cô sẽ không chịu được áp lực và sự dằn vặt về tinh thần.
Cho nên, mặc kệ là thế nào đi chăng nữa, anh cũng muốn ở bên cạnh làm chỗ dựa cho cô.
Mà anh còn lo lắng một chuyện nữa. Gần đây Thiên Nhã cứ là lạ, anh luôn cảm thấy Thiên Nhã đang tự mình chịu đựng, lo lắng một số chuyện gì đó. Cô đang có chuyện gạt mọi người, thậm chí còn gạt cả La Tiểu Bảo.
Anh rất hiểu Thiên Nhã, trong quá khứ, cô có chuyện gì anh đều cảm nhận được. Thế nên lúc này dự cảm của anh không sai.
“Anh hiểu Thiên Nhã được bao nhiêu?” Anh dựa người vào ghế sofa, hỏi.
“Tôi sẽ từ từ tìm hiểu.” Lạc Thần Hi nghiêm túc trả lời.
Kha Tử Thích liếc nhìn anh, không nói nữa.
Thiên Nhã đang mơ mơ màng màng ngủ thì chuông điện thoại vang lên.
Thấy dãy số lạ, trong lòng cô dậy lên chút cảm giác khác thường. Cô không do dự lâu mà nhận máy: “Alo?”
“Thiên Nhã, là cha.”
Thiên Nhã giật mình. Cô nhận ra được giọng nói khàn khàn này là của cha.
Hai người đàn ông ngồi trong phòng khách, mỗi người chiếm lấy một cái sofa, lấy nó làm phòng mình.
“Cạch” một tiếng, cửa lớn được mở ra, sau đó lại được nhẹ nhàng đóng lại. Tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập.
Hai người tỉnh dậy cùng lúc, ngồi dậy từ trong bóng tối, nghiêng người lắng nghe.
“Là Thiên Nhã!” Cả hai đồng thời lên tiếng, không hẹn mà cùng xông ra ngoài.
Lúc Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích chạy xuống bên dưới đã không thấy Thiên Nhã đâu nữa, chỉ thấy một chiếc xe màu đen nhanh chóng rời khỏi đây.
Hai người nhìn nhau: “Đuổi theo.”
“Cha, cha không sao cả. Cha thật sự không sao cả?” Thiên Nhã ngồi vào ghế phó lái, nhìn người đang lái xe là La Sâm, cô kích động tới nỗi nước mắt trào dâng.
“Chúng ta tới bến tàu rồi nói chuyện.” La Sâm liếc ra phía sau, cảnh giác.
Thiên Nhã nghe lời im lặng. Cô quan sát cha mình, ông mặc một bộ trang phục màu đen, đội mũ lưỡi trai làm người khác khó nhận ra. Dường như lúc nào cha cũng đang ở trong trạng thái căng thẳng, cô cau mày, lo lắng cho ông.
Xe đỗ lại ở một bến tàu hoang vắng.
Màn đêm tối tăm che khuất những tầng mây, làm cho cả vùng trời bao phủ bởi không khí kỳ quái.
La Sâm kéo Thiên Nhã vào chiếc ca nô nhỏ. Lúc này, có một chiếc xe chạy tới bến tàu, Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích đồng loạt xuống xe, chạy tới.
“Thiên Nhã!”
“Thiên Nhã!”
Ở bên trong ca nô, Thiên Nhã nghe được tiếng gọi của Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích, hoảng hốt quay đầu lại.
La Sâm nở nụ cười âm hiểm, nhanh chóng lái ca nô đi.
“Cha!” Thiên Nhã kêu to.
Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích đang sốt ruột đứng ở bến tàu thì nghe loáng thoáng tiếng Thiên Nhã kêu “Cha!“. Vừa thở phào một hơi lại thấy hơi nghi ngờ.
“Cha, cha muốn đưa con đi đâu?” Thiên Nhã thấy sắc mặt cha lúc này âm trầm đáng sợ, cầm lấy cổ tay ông, hỏi.
La Sâm không để ý tới cô, tập trung lái ca nô tới một nơi vắng vẻ, sau đó hai người lên bờ.
“Thiên Nhã, con nghe đây. Tối nay cha sẽ đi ra nước ngoài, thời gian rất gấp gáp, cha tới đây là để nói lời tạm biệt với con.” La Sâm nắm chặt bả vai Thiên Nhã, ánh mắt chan chứa yêu thương. Ông thương con gái mình, cảm thấy xấu hổ với cháu ngoại chưa được gặp mặt, ông không thể chăm sóc Thiên Nhã, càng không thể làm tròn nghĩa vụ của một người ông ngoại.
“Cha, cha muốn ra nước ngoài? Cha muốn đi đâu? Tại sao cha lại muốn ra nước ngoài?” Thiên Nhã không thể chấp nhận được lí do của lần gặp mặt này là tạm biệt. Cô vất vả lắm mới tìm được cha mình, không thể để ông tiếp tục biến mất.
“Con gái ngoan của cha, con nghe cha nói đây. Bây giờ cha không còn sự lựa chọn nào khác, có người muốn giết cha, nếu không trốn cha sẽ mất mạng.” La Sâm khẩn trương, trong lúc nói chuyện cũng liếc nhìn xung quanh, như thể đang xác nhận xung quanh không có ai khả nghi.
“Cha sẽ quay về tìm con. Thiên Nhã, tha thứ cho cha.”
“Không được! Cha, dù thế nào thì ba người chúng ta cũng là người một nhà, phải ở chung với nhau chứ.” Thiên Nhã nắm chặt ông, vô cùng lo lắng.
La Sâm xúc động, nắm chặt tay con gái: “Là cha có lỗi với con.”
“Cha, cha đang bị ai đuổi giết? Nói cho con đi, dù thế nào thì con cũng sẽ nghĩ cách giúp cha giải quyết.”
La Sâm lắc đầu, biểu cảm khuôn mặt trở nên dữ tợn: “Không có ích gì đâu. Thiên Nhã, con nhất định phải nhớ kỹ lời cha đã nói với con, không thể có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Lạc, bọn họ không phải người tốt.”
Thiên Nhã khó xử, trong lòng cảm thấy vô cùng khó xử. Cô do dự một lúc, cuối cùng cũng quyết định đem thân phận thật của La Tiểu Bảo nói cho cha biết.
“Cha! Thật ra, cháu ngoại của cha, La Tiểu Bảo là...”
“Thiên Nhã, cha không thể ở lại đây lâu hơn được nữa. Đêm nay cha con mình nói lời tạm biệt không biết tới bao giờ mới gặp lại, có điều con hãy tin cha, cha nhất định sẽ quay về tìm con.” La Sâm buông tay ra, đi tới chỗ ca nô.
“Cha!”
La Sâm nhảy lên ca nô: “Yên tâm, bọn họ sắp tới rồi, con đứng nguyên ở đây đừng đi đâu.”
“Cha! Đừng đi mà!” Thiên Nhã đuổi theo, hét to về hướng ca nô của La Sâm.
La Sâm khởi động ca nô, quay đầu nói: “Đừng quên lời dặn dò của cha, chờ cha quay về!”
“Cha!” Thiên Nhã nhìn theo bóng lưng La Sâm biến mất giữa biển, quỳ tại chỗ mà khóc nấc lên.