“Này! Chúng mày thì thầm cái gì đấy!” Một tên bắt cóc khác hấp tấp cắt ngang bọn họ, tay cầm súng của anh ta run lên.
Lạc Thần Hi nhìn người bịt mặt bằng ánh mắt ẩn ý. Anh thấy rất quen, đôi mắt này, anh đã nhìn thấy ở đâu rồi?
Suy nghĩ vừa mới thoảng qua, khóe miệng anh đã... nhếch lên. Anh đưa mắt nhìn từ đầu tới chân tên thủ lĩnh bọn bắt cóc, nở nụ cười đáng sợ: “Nghe nói mày có một đứa con rất đáng yêu. Có con trai và người vợ mới cưới, muốn cùng bọn họ sống tới già?” Giọng anh hết sức bình thường, nhưng sâu bên trong đôi mắt lạnh lẽo kia là chút gì đó đau buồn khiến người khác không rét mà run.
Tay cầm súng của tên thủ lĩnh bọn3bắt cóc run lên, trên mặt xẹt qua tia hoảng sợ. Hắn trợn mắt nhìn người bịt mặt vừa rủ rỉ bên tai Lạc Thần Hi, rồi lại nhìn thẳng vào mắt Lạc Thần Hi, cười lạnh: “Mày không tìm được hai người đó đâu.”
Anh cứ như là Tu La địa ngục, đưa ngón tay ra là có thể bóp chết được kẻ địch của mình.
Đúng lúc đó, thủ lĩnh bọn bắt cóc đột ngột nổ súng. Quét một vòng bốn phía xung quanh, cố ý nổ mấy phát súng về phía Lạc Thần Hi nữa nhưng thân thủ Lạc Thần Hi nhanh nhẹn đã tránh được. Mấy tên bắt cóc còn lại cũng bắt đầu xả súng vào xung quanh, người bên phía Lạc Thần Hi chỉ có thể cật lực né đạn chứ không tìm được cơ hội2nổ súng. Bởi vì trong tay chúng có hai bảo bối. Lỡ đâu lúc bóp cò mà bắn lệch, họng súng vô tình, làm hai bảo bối bị thương thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn cái chết.
Hiện trường trở nên cực kỳ hỗn loạn. Nhóm giúp đỡ bọn bắt cóc tìm tới cũng không giúp được nhiều, chủ yếu là họ hướng về phía nhóm người Lạc Thần Hi bắn loạn xạ, yểm trợ cho ba tên bắt cóc. Mà bên phía Lạc Thần Hi và nhóm người bịt mặt lại hành động bài bản, thân thủ linh hoạt, phản ứng nhanh nhẹn, tài bắn súng thì càng chuẩn hơn.
Sau một hồi chiến đấu, ngoại trừ tên thủ lĩnh và hai tên bắt cóc còn lại thì nhóm người tới giúp đỡ đều bị chế phục hoặc trúng đạn.
Tên thủ lĩnh2nhóm bắt cóc cõng La Tiểu Bảo chạy trốn vào rừng cây.
Người trẻ tuổi bên bọn bắt cóc ăn hai phát súng, ngã thẳng xuống, Lạc Lăng ở trên lưng cậu ta được cứu.
Lạc Thần Hi thấy người kia tháo chạy ôm cả La Tiểu Bảo, lạnh lùng nói: “Đuổi theo cho tôi!”
Ở ngoài rừng cây, Hạ Vân Cẩm đứng đợi mà lòng nóng như lửa đốt. Tiến triển của sự việc đã vượt xa khỏi tầm kiểm soát của cô ta, kế hoạch lúc đầu đã bị phá nát khi tên thủ lĩnh hủy bỏ giao tiền. Cách đó không xa truyền tới tiếng đánh nhau làm kinh hồn người, lòng cô ta dần trùng xuống, trực giác cho cô ta biết chuyện tốt của mình sắp bại lộ rồi.
“Hai người các cậu mau vào xem xem chuyện gì đang9xảy ra.” Hạ Vân Cẩm chỉ vào hai gã vệ sĩ đứng bên cạnh xe mà nói.
“Chủ tịch đã phân phó để chúng tôi đứng ở đây.”
Lạc Thần Hi cười chế nhạo: “Những người mà Lạc Thần Hi tao muốn đối phó, đều không chạy thoát!” Giọng nói của anh như một con dao đâm vào lòng bọn bắt cóc. Bọn chúng run lên, có cảm giác không đứng vững nữa.
Thủ lĩnh bọn bắt cóc rùng mình. Hắn chết không sao, nhưng người nhà hắn... Giờ đây, hắn đã chọc phải phiền toái lớn rồi!
Việc đã tới nước này, hắn không thể lùi bước, chỉ có thể liều mạng thôi!
Hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Mày dám làm gì, tao sẽ cho con mày chết thê thảm!” Giọng điệu tức giận của hắn chọc thủng trời cao, vang vọng khắp vùng4ngoại ô.
Ánh mắt Lạc Thần Hi lạnh lùng híp lại. Tay anh nắm chặt thành quyền.
Lạc Thần Hi thấy người kia tháo chạy ôm cả La Tiểu Bảo, lạnh lùng nói: “Đuổi theo cho tôi!”
Ở ngoài rừng cây, Hạ Vân Cẩm đứng đợi mà lòng nóng như lửa đốt. Tiến triển của sự việc đã vượt xa khỏi tầm kiểm soát của cô ta, kế hoạch lúc đầu đã bị phá nát khi tên thủ lĩnh hủy bỏ giao tiền. Cách đó không xa truyền tới tiếng đánh nhau làm kinh hồn người, lòng cô ta dần trùng xuống, trực giác cho cô ta biết chuyện tốt của mình sắp bại lộ rồi.
“Hai người các cậu mau vào xem xem chuyện gì đang xảy ra.” Hạ Vân Cẩm chỉ vào hai gã vệ sĩ đứng bên cạnh xe mà nói.
“Chủ tịch đã phân phó để chúng tôi đứng ở đây.”
Đây là địa bàn của tên bắt cóc, vì để đảm bảo an toàn nên Lạc Thần Hi đã để hai vệ sĩ lại đây, bảo vệ Hạ Vân Cẩm. Dù sao thì cô ta cũng là mẹ ruột của Lạc Lăng, anh không thể coi nhẹ sống chết của cô ta được.
“Tôi bảo mấy người đi thì mấy người mau đi đi! Lỡ đâu Chủ tịch và cậu chủ có chuyện gì, mấy người gánh nổi không?” Hạ Vân Cẩm gấp tới độ hét lên.
Hai gã vệ sĩ liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn Hạ Vân Cẩm không biết đang suy nghĩ gì. Bọn họ thật sự lo lắng cho tình huống ở bên kia, vì khi nghe tiếng súng vang lên, có thể đội hình đối phương cũng không nhỏ.
“Được, phu nhân, cô cẩn thận.”
“Mau lên! Có tin tức gì nhớ quay lại báo cho tôi!”
“Rõ, phu nhân.”
Hai gã vệ sĩ chạy về phía trung tâm vùng ngoại ô.
Hạ Vân Cẩm giậm chân đứng bên cạnh xe, vô cùng ảo não. Đều tại đám bắt cóc chết tiệt! Rõ ràng đã hẹn như thế rồi mà còn lật lọng! Bên kia đang hỗn loạn tưng bừng, làm sao cô ta có thể dính vào được? Làm sao cô ta có thể diễn trò ở trước mặt Lạc Thần Hi như đã hẹn?
Lẽ nào có cái lý đấy! Hạ Vân Cẩm cô là cái gì? Trông cô ta là người dễ bắt nạt sao?
Đang chửi bới trong lòng bỗng nhiên cô ta cảm nhận được có người xông về phía mình từ sau lưng, hình thành một luồng khí lạnh.
“A!” Hạ Vân Cẩm đang muốn xoay người xem ai tới thì bị người đó kéo vào ghế lái, trước khi cô ta kịp phản ứng thì họng súng lạnh băng đã dí sát bên cạnh.
Trên người thủ lĩnh bọn bắt cóc toàn là máu. Trong tay hắn có một đứa trẻ hắn thành công cướp được từ chỗ Lạc Thần Hi, hắn còn trúng một phát súng: “Lái xe đi!”
Lòng Hạ Vân Cẩm lạnh toát: “Tại sao lại thế? Chuyện anh đồng ý với tôi thì sao? Con tôi đâu?”
Giờ thủ lĩnh bọn bắt cóc mới biết cô ta chính là phu nhân chủ tịch đã giao dịch với mình, Hạ Vân Cẩm. Trước đó, bọn họ đều giao dịch với nhau qua trung gian.
Ánh mắt hắn hung ác: “Không muốn chết thì nhanh lái xe!” Mắt thấy người phía sau sắp đuổi kịp, hắn tức giận kêu lên.
Hạ Vân Cẩm bị khí thế của hắn dọa cho lòng bàn tay đổ mồ hôi. Cô ta đạp mạnh chân ga, bọn bắt cóc đã rơi vào đường cùng, chuyện này đã vượt xa sức tưởng tượng.
Hừ, tất cả đều tại bọn bắt cóc vô dụng này, phá hỏng kế hoạch của cô ta!
“Đồ vô dụng!” Hạ Vân Cẩm không nhịn được mà chửi trong lòng.
Thủ lĩnh bọn bắt cóc nghe thấy lời cô ta nói, hai mắt đỏ lên: “Người phụ nữ đê tiện! Cô vừa nói cái gì?”
Xe đi xuyên qua rừng cây. Tên thủ lĩnh bọn bắt cóc giận tới mức nhào lên bóp cổ Hạ Vân Cẩm. Bóp tới mức trước mặt cô ta tối sầm, chiếc xe đâm vào cây đại thụ.
Lạc Thần Hi và thuộc hạ đuổi tới đúng lúc tên thủ lĩnh bọn bắt cóc đi ra khỏi xe, trên người toàn máu, hắn túm chặt lấy Hạ Vân Cẩm đang ngồi ở ghế lái, bắt cô ta làm con tin.
Trán Hạ Vân Cẩm bị đập đến chảy máu. Cô ta bị tên thổ phỉ này túm chặt lấy cổ ngăn phía trước, làm tấm khiên cho hắn.
“Không được tới đây! Qua đây tôi sẽ giết cô ta!” Có lẽ tên thủ lĩnh bọn bắt cóc đã mất lý trí, gắt gao siết chặt cổ Hạ Vân Cẩm, nòng súng dí chặt vào ót cô ta. Đôi mắt vằn tơ máu nhìn chằm chằm Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi thấy tên thủ lĩnh bắt cóc Hạ Vân Cẩm, cau mày lại. Không phải anh đã để lại hai người vệ sĩ trông chừng cô ta sao?
Đúng lúc này, thuộc hạ của Lạc Thần Hi ôm lấy Lạc Lăng còn đang ngất xỉu. Còn người có vóc dáng khôi ngô kia thì cứu La Tiểu Bảo đang bị trói, anh ta giật vải bịt mặt xuống.
Nhưng mà, lúc vải bịt mặt được giật xuống, thuộc hạ của Lạc Thần Hi nhìn rồi hít một hơi lạnh, hai khuôn mặt này giống nhau y như đúc.
“Chủ tịch, đứa trẻ này...” Cậu ta nhìn Lạc Lăng, rồi lại nhìn La Tiểu Bảo, bất chấp việc Hạ Vân Cẩm đang bị bắt, không nhịn được mà hô lên.
Mọi người không hẹn mà cùng quay sang nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn, rồi lại cùng kinh hãi, bao gồm cả Lạc Thần Hi.
Lạc Lăng? La Tiểu Bảo? La Tiểu Bảo? Lạc Lăng? Sao lại thế...
Thủ lĩnh bọn bắt cóc nhìn họ với ánh mắt nghi hoặc. Kẻ địch của hắn có phản ứng khác thường làm tay hắn đang giữ Hạ Vân Cẩm cũng nới lỏng ra.
“Đây là chuyện gì?” Lạc Thần Hi nhìn về phía Hạ Vân Cẩm. Đây là hai đứa trẻ giống nhau y như đúc. Lạc Lăng là con anh, La Tiểu Bảo là con trai Thiên Nhã, Lạc Lăng và La Tiểu Bảo giống nhau như thế này, chỉ có thể là anh em sinh đôi.
Hạ Vân Cẩm nhận được ánh mắt chất vấn của Lạc Thần Hi, chột dạ: “Chồng, anh nghe em nói...”
Lạc Lăng và La Tiểu Bảo đang ngất xỉu đồng thời ho khan vài tiếng rồi lại cùng nhau mở to mắt, chớp vài cái, biểu cảm y nhau không sai tí nào.
“Cho tao một chiếc xe và 300 triệu tiền mặt! Thả tao đi, nếu không tao đánh chết cô ta!” Phát hiện ra mình bị lãng quên, thủ lĩnh bọn bắt cóc hét lên. Hắn tới đây không phải rảnh rỗi nhìn người ta giải quyết việc nhà!
Cặp mắt sắc bén của Lạc Thần Hi chuyển từ Hạ Vân Cẩm đang chột dạ sang thủ lĩnh bọn bắt cóc, lạnh lùng nhìn chằm chằm: “Mày cảm thấy mày có thể chạy thoát sao?”