Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 220: Khí phách vương giả

Mắt Thiên Nhã hơi ướt, cô cảm nhận được sự vui sướng và hài lòng của anh. Một Lạc Thần Hi luôn cao cao tại thượng lại chỉ vì một câu nói của cô mà vui vẻ như trẻ con, đây là anh sao? Đây là anh mà cô biết sao?

Đây mới là anh! Cô phải bảo vệ niềm vui sướng của anh thật tốt, giống như bảo vệ niềm vui sướng của hai bảo bối nhỏ.

“Ngốc!” Thiên Nhã thấp giọng nói.

“Cô bé ngốc.” Lạc Thần Hi nhẹ nhàng xoa đầu, lại hôn lên trán cô một cái.

Ngày hôm sau, chân trời sầm sì, tựa như có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Có cảm giác như mưa3giông kéo tới.

“Lạ thật, sao chiếc xe kia cứ đi theo chúng ta?” Từ khi họ rời khỏi biệt thự cạnh biển, phía sau luôn có xe thương vụ màu đen đi theo. Ý đồ theo dõi rõ ràng như này làm Thiên Nhã không thể không nhìn thẳng.

Lạc Thần Hi liếc nhìn kính chiếu hậu: “Không sao đâu, họ là cảnh sát.”

“Cái gì?” Cảnh sát theo dõi bọn cô?

Lạc Thần Hi châm chọc: “Hôm qua Hoàng Thừa Nghĩa nhảy lầu tự tử, bọn họ cho rằng anh làm.”

“Vậy còn anh?” Thiên Nhã mở mắt ra hỏi.

“Em yêu, anh đi tắm đã, lẽ nào em nghĩ...” Lạc Thần Hi lộ ra vẻ mặt gian manh.

Thiên Nhã nhắm mắt lại ngay2lập tức: “Mệt quá, ngủ thôi. Anh cứ tắm từ từ.”

Lạc Thần Hi xoa đầu cô, cười khẽ, sau đó lại hôn lên trán cô một cái rồi mới đi vào phòng tắm tắm rửa.

Trong lúc mơ màng ngủ, cô cảm nhận được có người ôm lấy mình từ phía sau. Khóe miệng Thiên Nhã hơi cong lên.

Có cảm giác giống như đang say, như đang mơ. Hạnh phúc cô có được giống như một giấc mơ đẹp. Mặc dù giấc mơ đẹp nhưng lại có những vòng xoáy và nguy cơ tiềm ẩn.

“Muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi. Chuyện của công ty mai sẽ nói cho em biết.” Lạc Thần Hi ôm lấy cô, giúp cô đắp chăn.

“Ừm.”2Thiên Nhã nghe lời.

“Sao chưa nhắm mắt?” Lạc Thần Hi buồn cười nhìn cô mở to mắt hạnh nhìn mình không chớp.

“À.” Thiên Nhã nghe lời lập tức nháy mắt, biểu cảm giống hệt Lạc Lăng và La Tiểu Bảo.

“Lạ thật, sao chiếc xe kia cứ đi theo chúng ta?” Từ khi họ rời khỏi biệt thự cạnh biển, phía sau luôn có xe thương vụ màu đen đi theo. Ý đồ theo dõi rõ ràng như này làm Thiên Nhã không thể không nhìn thẳng.

Lạc Thần Hi liếc nhìn kính chiếu hậu: “Không sao đâu, họ là cảnh sát.”

“Cái gì?” Cảnh sát theo dõi bọn cô?

Lạc Thần Hi châm chọc: “Hôm qua Hoàng Thừa Nghĩa nhảy lầu tự tử, bọn9họ cho rằng anh làm.”

“Chuyện này là sao?” Tội danh giết người không nhẹ đâu. Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Chả trách hôm qua tối muộn anh mới về.

“Đây là một vụ tự tử có âm mưu từ trước, mục đích là để anh thân bại danh liệt.” Đôi mắt Lạc Thần Hi lóe lên tia sáng lạnh, anh rất hận cái cảm giác bị bán đứng và phản bội này.

“Giám đốc Hoàng không phải người như thế. Liệu có hiểu lầm gì không?” Lạc Thần Hi luôn tin tưởng Hoàng Thừa Nghĩa, vậy mà giờ Hoàng Thừa Nghĩa lại dùng tính mạng hãm hại anh. Vấn đề này không biết có tồn tại âm mưu quỷ4kế gì mà người không biết không?

Lạc Thần Hi cười nhạt: “Là anh có mắt không tròng.”

Cảm giác được trên người anh đang ngưng tụ hơi thở lạnh lẽo, Thiên Nhã căng thẳng: “Đừng như thế, mọi chuyện rồi sẽ được phơi bày.” Tuy nói thế nhưng trong lòng cô lại nặng nề. Lạc Thần Hi là người thế nào? Là người có thể hô mưa gọi gió ở thành phố A, Cục Cảnh sát cứ như nhà anh mở, cô có kiến thức cực kỳ sâu đậm với vấn đề này kể từ vụ đua xe. Nhưng hình như lần này bọn họ quyết tâm.

Mu bàn tay bị nắm lấy, Thiên Nhã ngoái đầu nhìn lại, Lạc Thần Hi mỉm cười để cô yên tâm: “Không sao cả, cứ tin anh.” Vẫn là ánh mắt như đã nắm giữ tất cả, kèm theo đó là chút tình cảm đối với cô.

Thiên Nhã thả lỏng, cười: “Ừm, em tin anh.”

Lạc Thần Hi thoải mái cười to làm Thiên Nhã khó hiểu: “Sao anh lại cười?”

“Bởi vì có em.” Lạc Thần Hi thuận miệng đối đáp.

Lòng Thiên Nhã dần bị ngọt ngào chiếm lấy, khuôn mặt ửng đỏ: “Đừng có ba hoa.” Bất cứ lúc nào anh cũng tỏ ra mạnh mẽ như thế khiến cô đau lòng. Anh lớn lên trong hoàn cảnh cạnh tranh khốc liệt, tình thân chẳng hưởng thụ được bao nhiêu. So với anh, có phải cô hạnh phúc hơn không? Tuy mẹ mất sớm, cha có món nợ khổng lồ đã mất tích nhiều năm nhưng ít nhất, cô biết cha còn sống.

Nhưng, khi cha biết cha có trách cô không? Có thất vọng vì cô không?

Lẽ nào đây là ý trời?

Bên ngoài tòa nhà Lạc Thần.

Vừa mới bước xuống xe, Thiên Nhã đã nghe thấy phía sau có người hô: “Lạc Thần Hi! Mày là đứa không có lương tâm mang danh giết người! Vì mày mà chồng tao bỏ mạng!”

“A!” Thiên Nhã bị đẩy, ngã vào vòng tay an toàn của anh. Xung quanh xôn xao, bảo vệ của Tập đoàn Lạc Thần vọt tới, giữ lấy người phụ nữ đang cầm thùng sơn.

Lạc Thần Hi biến thành người sơn, làm Thiên Nhã sợ tới ngây người.

Cả người anh toàn sơn đỏ, tóc hay mặt đều có.

Nhân viên Tập đoàn Lạc Thần nhao nhao vây quanh, nhìn Chủ tịch oai phong lẫm liệt của bọn họ bị hất sơn mà hít khí lạnh.

Kia là vị Chủ tịch đại nhân bá đạo, đen tối, máu lạnh vô tình của bọn họ đấy! Giờ lại để cho hất sơn biết thành bộ dáng chật vật. Hơn nữa, điểm quan trọng là, rõ ràng anh có thể tránh nhưng vì bảo vệ La Thiên Nhã mà để tạt tới máu chó rơi đầy đầu.

“Bị dọa?” Lạc Thần Hi không quan tâm tới bộ dáng chật vật của mình, dịu dàng nhìn Thiên Nhã, hỏi.

Thiên Nhã lắc đầu thật mạnh rồi lấy khăn tay ra lau sơn trên mặt anh: “Anh không sao chứ?”

“Lạc Thần Hi, mày là thằng khốn khiếp! Mày là hung thủ giết người, mày trả chồng tao lại đây!” Người phụ nữ bị giữ chặt kia có ý muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của bảo vệ, cuồng loạn hô lên.

Vài người cảnh sát mặc thường phục đi xuống khỏi xe thương vụ, đẩy nhóm người vây xem ra, xông tới.

“Tôi là tổ trưởng tổ trọng án, Cảnh sát Trần. Bà Hoàng, bà không thể náo loạn ở đây.”

Bà Hoàng thấy đám cảnh sát mặc thường phục này tới đây bảo vệ Lạc Thần Hi, càng tức giận hơn: “Đám rùa đen nhà chúng mày! Căn bản đều là chó của Lạc Thần Hi! Chúng mày bị đường làm quan dẫn dụ, coi mạng người như cỏ rác, chết không yên thân! Ngày hôm qua, nếu không phải tao và mấy người bạn của tao đúng lúc thấy được việc ác Lạc Thần Hi làm thì mấy người sao có thể lập án điều tra! Trong số bạn của tao có người là vợ thị trưởng đấy! Mọi người tới đây mà xem, xem xem xã hội này đen tối tới mức nào! Chúng nó đang thông đồng làm bậy! Chồng tôi quá đáng thương, bán mạng làm việc ở Tập đoàn Lạc Thần đã mấy chục năm nay, coi sự nghiệp như tình yêu, không ngờ tới lúc công ty xảy ra chuyện, Chủ tịch lại đẩy hết trách nhiệm về phía ông ấy. Còn đẩy ông ấy nhảy từ tầng 20 xuống! Chồng tôi! Chồng tôi!”

Bà Hoàng khóc lóc than thở làm mấy người nghe xung quanh đó xôn xao, ồn ào thấp giọng bàn tán. Trong đó cũng có một số nhân viên cấp cao của tập đoàn, suy nghĩ bọn họ liên tục thay đổi.

Sắc mặt mấy cảnh sát mặc thường phục ở đấy rất khó coi, chỉ có Cảnh sát Trần đỡ hơn vì có nhiều kinh nghiệm va chạm trong xã hội nhưng khóe miệng cũng không nhịn được mà co rút mấy cái.

Lạc Thần Hi bị mắng té tát chỉ lạnh lùng nhìn bà Hoàng quỳ dưới đất khóc, cười châm biếm: “Bà muốn báo thù? Tiếc là bà tìm sai người rồi, tôi khuyên bà về nghỉ ngơi đi, nếu không tôi sẽ không khách khí.” Anh nói xong, kéo tay Thiên Nhã rời đi.

Lạc Thần Hi tách khỏi đám người kia, bàn tay to vững vàng nắm lấy tay Thiên Nhã. Mọi người ở đó kinh ngạc, hoảng sợ, tò mò, không dám tin nhìn người vừa rời khỏi.

Cái gì? Chủ tịch đại nhân của bọn họ là hung thủ giết người? Hôm qua Hoàng Thừa Nghĩa nhảy từ tầng 20 nhà mình xuống, đã chết? Trời ạ, lượng tin tức này quá dọa người rồi! Rốt cuộc Tập đoàn Lạc Thần bị làm sao? Sóng gió kéo tới từng đợt từng đợt, lần này rất nghiêm trọng, Chủ tịch Lạc Thần Hi của bọn họ vậy mà là hung thủ giết người!

Cảnh sát Trần đưa mắt ra hiệu với cấp dưới. Mấy người mặc thường phục đi tới, kéo mạnh bà Hoàng lên: “Bà Hoàng, bà đã nói thế thì đừng trách chúng tôi không khách khí.”

“Đám rùa đen nhà chúng mày! Tao cứ muốn trách chúng mày đấy! Em rể tao là thị trưởng thành phố! Tao muốn trách mấy người lấy việc công làm việc tư, người nào người nấy đều là chó của Lạc Thần Hi.”

Những lời này khiến sắc mặt Cảnh sát Trần cũng khó coi: “Bà Hoàng, sao bà phải khổ như vậy? Chồng bà qua đời, tất nhiên cảnh sát chúng tôi sẽ điều tra manh mối. Bà cứ náo loạn như này là đang tự tìm phiền toái đấy.”

Bà Hoàng cười nhạt: “Hừ, tự tìm phiền toái? Cứ cho là tự tìm phiền toái đi, chúng mày cứ nhớ kỹ cho tao, chúng mày đừng nghĩ tới việc xen vào.” Bà nâng cao khí thế, hất tay mấy người mặc thường phục ra, vẻ mặt thù hằn.

Nhìn Bà Hoàng tức giận rời đi, một cảnh sát mặc thường phục lo lắng: “Cảnh sát Trần, bà Hoàng có thị trưởng làm chỗ dựa, nếu thật sự tố chúng ta thì chúng ta cũng bất lực.”

Cảnh sát Trần nhìn cấp dưới, hừ lạnh: “Nếu bà ta muốn tố thì cứ tố đi. Tổ chúng ta mới là tổ không may, cả hai bên đều không thể đắc tội, đúng là tìm chết.”

Cấp dưới nhao nhao tán thành. Đầu năm nay làm cảnh sát chẳng dễ dàng gì.

Trong phòng làm việc của Chủ tịch.

Trong phòng tắm ở phòng nghỉ, Lạc Thần Hi lau mái tóc ướt, mặc áo choàng đi ra ngoài. Thiên Nhã đưa khăn lông khô qua, ý bảo anh lau đầu cho sạch.

Lạc Thần Hi định nhận lấy nhưng năm ngón tay thon dài dừng giữa không trung, bỗng nhiên làm nũng: “Em lau giúp anh.” Anh ngồi xuống ghế sofa, ngồi rất phách lối, nhìn rất nhàn nhã.