Thiên Nhã sửng sốt, ngây người nhìn Lạc Thần Hi nổi trận lôi đình, mắng cô té tát. Còn nữa một lý do nữa khiến cô như này là cô chưa bao giờ thấy Lạc Thần Hi mất bình tĩnh như thế, bây giờ nhìn anh còn giống mấy người không biết làm gì, chỉ biết uể oải, ảo não và lo lắng.
Tuy đang mắng nhưng giọng nói ngập tràn yêu thương, quan tâm. Thiên Nhã cảm động, chủ động vươn tay ra ôm anh, gục mặt lên bả vai anh, thấp giọng nói: “Xin lỗi, em không biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Xin lỗi đã để cho anh lo lắng.” Bởi vì cô chọc giận Hạ Vân Cẩm nên làm hại cô y tá3nhỏ bị cắn, cô rất áy náy.
Khó có được một lần Thiên Nhã chủ động ôm ấp yêu thương, còn thấp giọng nhỏ nhẹ nhận sai. Cả người Lạc Thần Hi cứng đờ, có cảm giác được yêu thương mà lo sợ.
Một Lạc Thần Hi từ trước tới nay luôn muốn gió được gió muốn mưa được mưa lại thấy được yêu thương mà lo sợ vì một người phụ nữ chủ động nhào vào trong lòng. Xem ra anh sắp không cứu được rồi.
“Lần sau không được làm thế này nữa.” Nếu bình thường có người lừa dối anh như này, chắc chắn anh sẽ không bao giờ tin tưởng người đó nữa. Nhưng khi đối mặt với Thiên Nhã, thấy dáng vẻ vô tội2của cô, còn có vệt đỏ trên cổ cô nữa, anh không nhẫn tâm trách mắng.
“Làm sao? Em không đồng ý?” Hình như người phụ nữ này còn muốn tái phạm hành động ngu ngốc đó.
Thiên Nhã ra sức gật đầu: “Em đồng ý.”
Lúc này Lạc Thần Hi mới hài lòng: “Thế thì tốt.”
Hàng lông mày thanh tú của Thiên Nhã hơi nhíu lại. Nhớ tới bộ dạng điên điên dở dở của Hạ Vân Cẩm, cô do dự một hồi mới quyết định nói ra: “Anh định xử lý chuyện của Hạ Vân Cẩm thế nào?”
Nụ cười bên khóe môi Lạc Thần Hi nhạt dần, ngón tay gõ nhẹ lên tay lái: “Cô ta không nên đánh chủ ý lên con trai anh. Cô ta làm2ra những việc này, đủ để anh hủy hoại cô ta, vì vậy, bây giờ nên làm gì thì sẽ làm thế.” Ngụ ý là, anh sẽ không vì Hạ Vân Cẩm đang bệnh mà thủ hạ lưu tình, nhất định phải cho cô ta chịu hình phạt của pháp luật.
Tình cảm bao nhiêu năm nay, dù Lạc Lăng không phải con ruột của cô ta nhưng là người thì không nên lấy chuyện bắt cóc con trai ra để tranh thủ niềm vui của chồng. Hơn nữa, cô ta còn hẹn chia tiền với bọn bắt cóc. Đây là hành động gì thế? Đây là sự lừa dối, phản bội, tính toán trắng trợn. Lạc Thần Hi sao có thể tha thứ cho một người phụ nữ9như thế?
“Nhưng cô ấy đã chịu trừng phạt rồi, có thể đừng giao cô ấy cho cảnh sát không?” Thiên Nhã mềm lòng, mặc dù vừa rồi Hạ Vân Cẩm suýt nữa lấy mạng của cô.
Lạc Thần Hi nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp: “Em đang cầu tình cho tình địch của em, người phụ nữ đã trộm con trai em rồi còn đẩy hai đứa con bảo bối của em vào hoàn cảnh nguy hiểm tới tính mạng?” Trong đầu người phụ nữ này chứa cái gì thế? Đồng cảm đâu thể lúc nào cũng tràn lan ra được?
Thiên Nhã nhìn Lạc Thần Hi. Cô nhìn ra được anh chán ghét Hạ Vân Cẩm, cô bắt đầu suy nghĩ miên man.
Nhưng, anh rất thích dáng4vẻ không có thuốc chữa của mình, còn cả việc cô nhào vào lòng anh nữa.
Anh mỉm cười, sắc mặt hòa hoãn hơn, ôm lấy cô, tuy vẫn trách cứ nhưng giọng nói đã dịu dàng hơn: “Em càng ngày càng biết nói dối rồi.”
Thiên Nhã áy náy: “Em không cố ý muốn lừa anh?”
“Vậy là em có ý định đấy?”
“Cũng không phải.”
Tình cảm bao nhiêu năm nay, dù Lạc Lăng không phải con ruột của cô ta nhưng là người thì không nên lấy chuyện bắt cóc con trai ra để tranh thủ niềm vui của chồng. Hơn nữa, cô ta còn hẹn chia tiền với bọn bắt cóc. Đây là hành động gì thế? Đây là sự lừa dối, phản bội, tính toán trắng trợn. Lạc Thần Hi sao có thể tha thứ cho một người phụ nữ như thế?
“Nhưng cô ấy đã chịu trừng phạt rồi, có thể đừng giao cô ấy cho cảnh sát không?” Thiên Nhã mềm lòng, mặc dù vừa rồi Hạ Vân Cẩm suýt nữa lấy mạng của cô.
Lạc Thần Hi nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp: “Em đang cầu tình cho tình địch của em, người phụ nữ đã trộm con trai em rồi còn đẩy hai đứa con bảo bối của em vào hoàn cảnh nguy hiểm tới tính mạng?” Trong đầu người phụ nữ này chứa cái gì thế? Đồng cảm đâu thể lúc nào cũng tràn lan ra được?
Thiên Nhã nhìn Lạc Thần Hi. Cô nhìn ra được anh chán ghét Hạ Vân Cẩm, cô bắt đầu suy nghĩ miên man.
Mười năm, cô ta nói, cô ta yêu anh mười năm. Cô ta đã dành quãng thời gian tươi đẹp nhất của đời người cho anh, cuối cùng nhận được kết quả này.
Tuy cô ta có lỗi nhưng cô ta mắc sai lầm lớn nhất là thích Lạc Thần Hi. Cô ta sai là vì muốn có anh mà không từ thủ đoạn. Nếu nói cô ta gieo gió gặt bão thì cũng vì yêu anh nên mới vậy.
Liệu một ngày nào đó, anh có dùng thái độ này để đối xử với cô không? Thiên Nhã lắc đầu, không đâu, Lạc Thần Hi sẽ không đối xử với cô như thế.
Nhưng con đường của bọn cô có bằng phẳng không? Giữa bọn họ còn có lời nói của cha. Con đường trước mắt không rõ ràng, thứ anh ghét nhất là lừa dối và phản bội, liệu một ngày nào đó, cô có lừa dối, phản bội anh không? Mà anh có giống như bây giờ, quan sát cô như con kiến hôi bò trên đất, hận không thể hung hăng giẫm đạp dưới chân?
Suy nghĩ này quá kinh khủng, nó làm cho lòng cô nguội lạnh, không dám nghĩ tiếp nữa.
Lạc Thần Hi cảm nhận được sự khác thường của cô. Cô chậm chạp không trả lời vấn đề của anh, vẻ mặt lo âu, có lẽ là vì đang rầu rĩ việc liên quan tới Hạ Vân Cẩm: “Em nói xe, em muốn anh xử lý chuyện của cô ta như thế nào?”
Thiên Nhã khôi phục tinh thần, nói: “Buông tha cho cô ấy đi.”
Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm cô một lúc rồi gật đầu: “Việc này cứ làm theo em nói đi.” Sau đó anh giẫm chân ga, chạy về phía đường cao tốc.
“Chúng ta không về công ty à?” Chắc chắn công ty đang còn một đống việc chờ anh xử lý, bây giờ chưa phải giờ tan làm mà anh đã chạy xe về hướng biệt thự cạnh biển rồi.
“Dưới tòa nhà công ty có quá nhiều phóng viên, đi ra không dễ, đi vào càng khó. Có chuyện gì thì về nhà làm. Hơn nữa, chúng ta nên về nhà chăm sóc hai bảo bối nhỏ rồi.” Anh nói, khóe miệng nở nụ cười yêu thương.
Mỗi khi anh nở nụ cười xuất phát từ đáy lòng, Thiên Nhã vui sướng không nói nên lời. Anh càng ngày càng khác rồi.
“Xin lỗi, anh bận rộn như thế mà em còn để anh lo lắng.” Thiên Nhã áy náy. Bên ngoài Tập đoàn Lạc Thần toàn là những phóng viên của giới truyền thông muốn tới phỏng vấn Lạc Thần Hi, anh có thể đi ra đó chắc chắn không dễ dàng. Xem tình cảnh đó, nếu Lạc Thần Hi nghĩ ra được biện pháp đi ra ngoài mà không bị phát hiện thì chỉ có nước xuyên tường phá tường mà đi thôi. Nếu không phải Hạ Vân Cẩm lấy cái chết uy hiếp thì cô cũng không muốn đi gặp cô ta. Vừa gặp đã thiếu chút nữa làm cô không thể gặp lại Lạc Thần Hi, không thể gặp lại hai bảo bối nhỏ.
“Đừng xin lỗi, chỉ cần lần sau em không tái phạm hành động ngu ngốc này anh đã cảm tạ trời đất lắm rồi.” Lạc Thần Hi bất đắc dĩ nói. Có đôi khi, anh không thể hiểu nổi cấu tạo não của Thiên Nhã. Cô biết rõ mình là cái đinh trong mắt Hạ Vân Cẩm, kẻ địch lớn nhất mà vẫn chạy tới tìm người phụ nữ ác độc đó.
“Có phải anh thấy em ngốc không?” Nhìn vẻ mặt của anh, chắc chắn là thế!
“Em không ngốc.” Người kia nói lời trái lương tâm. Đây là lần đầu tiên anh nâng cô lên.
“Em rất ngốc.” Luôn mang tới phiền phức cho anh.
“Em thật sự không ngốc.”
“Thật không?”
“Chỉ hơi ngốc thôi, cái loại không có thuốc chữa ấy.”
“...”
“Lạc Thần Hi!”
Hai bảo bối nhỏ ở trong nhà đang ngồi đối diện nhau trên bàn cờ, khổ sở xoa cằm trầm tư.
“Hi sinh quân này là có thể hồi sinh. Lăng Lăng, em lại thua rồi.” La Tiểu Bảo hạ nước cờ, thế cục lập tức thay đổi. Cậu chỉ dựa vào một quân cờ đã hóa bị động thành chủ động, chiếm được tình thế tốt hơn.
Chân mày Lạc Lăng cau lại. Khóe miệng cậu nhếch lên, lộ ra nụ cười tự tin. Cậu ưu nhã hạ cờ: “Bỏ xe giữ tướng, Tiểu Bảo, chưa chắc anh đã thắng.”
La Tiểu Bảo thấy Lạc Lăng đi nước cờ này đúng là cao tay, vội vã vỗ tay khen ngợi: “Lăng Lăng, kỹ thuật của em có tiến bộ.” Hơn nữa còn tiến bộ rất nhanh.
Lạc Lăng thấy La Tiểu Bảo phấn khởi, khóe miệng co rút mấy cái: “Thắng thua chưa rõ đâu. Anh trai tốt của em, có phải anh nên bình tĩnh hơn không?” Ý cậu là La Tiểu Bảo nhìn bàn cờ trước mặt đi.
La Tiểu Bảo thẹn thùng cười đáng yêu: “Hì hì, ngại quá, người ta không nhớ mới nãy đi nước cờ gì, cho đi lại đi.”
Lạc Lăng buồn cười: “Được rồi, chúng ta đừng chơi cờ nữa. Hay là thử thương lượng xem làm thế nào để giúp cha việc qua nguy hiểm này.” Cậu vừa nói vừa cảnh giác nhìn về phía cửa phòng.
Tuy biệt thự cạnh biển này chỉ có mình chú Lý nhưng việc cậu và La Tiểu Bảo làm ngay cả cha mẹ cũng không biết, đương nhiên, hai cậu không hi vọng có người khác biết (ngoại trừ Karen trong lúc vô tình đã biết được).
Nói tới việc cha gặp rắc rối, La Tiểu Bảo nhíu mày. Mấy ngày nay, cậu còn đang vui sướng vì một nhà bọn họ được đoàn tụ nên không để ý tới việc có kẻ xấu quấn lấy cha.
“Người của em đã điều tra, chuyện này Kha Tử Thích có liên quan.” Lạc Lăng nghịch quân cờ đen trong tay, nhếch môi tạo thành độ cong lạnh lùng.
La Tiểu Bảo nhíu chặt mày: “Anh không tin chú Tử Thích có thể bẫy cha, ắt hẳn trong đó có nguyên nhân.”
Thực lực của hai thằng nhóc này không thể khinh thường. Hai cậu chỉ dùng thời gian một ngày đã tra ra được một số chuyện xảy ra. Có điều, những gì chúng tra được thì Lạc Thần Hi cũng tra được. Những gì hai cậu không tra được, cha cũng đã biết. Cha im lặng không làm gì, chắc chắn là có nguyên nhân.
Cuộc sống như một trận chiến, nhất định phải thận trọng mới có thể không thất bại. Cho dù rơi vào bẫy chết, chỉ cần bạn không buông lỏng, đủ tàn nhẫn, gan dạ ắt sẽ tìm được đường sống trong chỗ chết.