Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 228: Anh yêu em, bảy năm

Anh không cho phép bất cứ kẻ nào được nhìn người phụ nữ của mình. Trước kia, anh nể tình Kha Tử Thích đã chăm sóc Thiên Nhã và La Tiểu Bảo nhiều năm, nên để cho anh ta làm bạn, duy trì phần tình cảm đó. Nhưng bây giờ, anh không nhìn thấu được người tên Kha Tử Thích này nữa, sao có thể để cho Thiên Nhã tiếp tục lui tới.

“Thiên Nhã.” Mắt thấy Thiên Nhã sắp rời đi với Lạc Thần Hi, Kha Tử Thích nâng cao giọng gọi, nghe rõ được sự đau buồn.

Giờ phút này, trông thấy ánh mắt đau thương buồn khổ của Kha Tử Thích, Thiên Nhã dừng bước, nói với Lạc Thần Hi: “Để em nói chuyện3với anh ấy một lúc.” Cô nhìn Lạc Thần Hi bằng một ánh mắt an tâm để anh khỏi lo lắng.

Lạc Thần Hi miễn cưỡng gật đầu, buông tay cô ra rồi nhìn Kha Tử Thích cảnh cáo. Sau đó, anh đi thẳng vào.

Trên sân thượng khách sạn Thì Chung.

Gió mát thổi qua, cảnh đêm của thành phố phồn hoa thật rực rỡ. Kha Tử Thích cởi áo khoác ngoài ra, muốn choàng cho Thiên Nhã chỉ mặc mỗi một bộ lễ phục lộ vai.

Thiên Nhã lui ra sau vài bước, cố tình muốn tránh khỏi tay anh. Tay Kha Tử Thích dừng ở giữa không trung. Lúc sau, anh bỏ tay xuống, khoé miệng nở nụ cười tự giễu.

Nhiều năm qua, cô2chỉ có chút tin tưởng anh thế thôi sao? Anh rất đau lòng, rất buồn và cũng rất mâu thuẫn.

Không sai, lần này chính tay anh đã huỷ đi lòng tín nhiệm mà cô dành cho mình.

“Tử Thích, dù mới nãy anh nói rất chân thành nhưng cả hai chúng ta đều biết rõ anh đang nói dối. Đúng không? Bảy năm qua, anh hiểu em, em cũng hiểu anh, em không hỏi chuyện khác, em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi. Anh nhất thiết phải đối đầu với Lạc Thần Hi sao?”

Kha Tử Thích nhìn Thiên Nhã, trong mắt hiện rõ sự đau buồn và đấu tranh: “Thiên Nhã, anh đã nói rồi. Cho dù anh làm bất cứ chuyện gì cũng2sẽ không làm tổn thương em...”

“Anh biết rất rõ Lạc Thần Hi là cha của hai đứa con em cơ mà? Anh biết rõ em sẽ đứng về phía Lạc Thần Hi.” Thiên Nhã đau thương nói. Có thể lời cô nói rất ích kỷ nhưng tâm trạng cô giờ phút này khó có thể bình tĩnh được. Người chăm sóc cô nhất, người thân thiết với cô nhất, người cô tín nhiệm nhất lại... dứt bỏ quan hệ quay sang làm kẻ thù.

Giống như một bình thuỷ tinh rơi xuống mặt đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Dù có cố gắng gắn lại bao nhiêu thì vẫn có vết nứt.

“Thiên Nhã, em có tin anh không?” Đáy mắt Kha Tử Thích hiện lên9vẻ mất mát, đau khổ. Mọi việc như những quân cờ, ai mà biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Một giây sau sẽ có thay đổi như thế nào? Không thể ngờ, sẽ có một ngày anh không được sắm vai một người anh trai, một người bạn tốt của Thiên Nhã nữa, vì bên cạnh cô đã có Lạc Thần Hi.

Mắt Thiên Nhã ươn ướt: “Tử Thích, em tin anh, nhưng cho em xin lỗi, em không thể nào đứng về phía anh.”

Ánh sáng trong mắt Kha Tử Thích dần ảm đạm, đáy mắt cuồn cuộn sóng. Anh đứng ở đó, nhìn rất thê lương. Lúc sau, anh cười tự giễu, tay nắm chặt thành quyền: “Cứ thế đi.”

“Tử Thích...”4Nhìn bóng lưng cô đơn của Kha Tử Thích, lòng Thiên Nhã bỗng thấy chua xót và không đành lòng. Cô gọi anh lại.

Kha Tử Thích dừng chân.

“Tử Thích, em xin lỗi.” Ngàn lời muốn nói cuối cùng hoá thành mấy chữ này. Ngoại trừ những từ đó ra, cô không thể thốt thêm câu nào nữa. Sự cảm kích và áy náy được cô chôn giấu sâu trong lòng, cô nợ anh rất nhiều. Nhưng giờ đây, cô chỉ có thể đứng bên cạnh Lạc Thần Hi.

Ánh sáng trong mắt Kha Tử Thích dần ảm đạm, đáy mắt cuồn cuộn sóng. Anh đứng ở đó, nhìn rất thê lương. Lúc sau, anh cười tự giễu, tay nắm chặt thành quyền: “Cứ thế đi.”

“Tử Thích...” Nhìn bóng lưng cô đơn của Kha Tử Thích, lòng Thiên Nhã bỗng thấy chua xót và không đành lòng. Cô gọi anh lại.

Kha Tử Thích dừng chân.

“Tử Thích, em xin lỗi.” Ngàn lời muốn nói cuối cùng hoá thành mấy chữ này. Ngoại trừ những từ đó ra, cô không thể thốt thêm câu nào nữa. Sự cảm kích và áy náy được cô chôn giấu sâu trong lòng, cô nợ anh rất nhiều. Nhưng giờ đây, cô chỉ có thể đứng bên cạnh Lạc Thần Hi.

Bóng lưng anh càng thêm phần cô đơn, anh nắm chặt tay lại, cắn môi, bước nhanh xuống dưới.

Bởi vì anh sợ mình sẽ không nhịn được mà quay lại ôm cô, nói cho cô biết rằng, thật ra anh luôn ở bên cạnh cô, sẽ không rời khỏi cô cho dù cô hướng về ai, đứng về phía người nào.

Thiên Nhã đứng một mình trên sân thượng, nhìn cảnh đêm với ánh đèn neon. Gió mát thổi qua làm cô không nhịn được, rùng mình một cái. Những chuyện cũ cùng với Kha Tử Thích hiện ra từng chút một. Dòng nước lành lạnh chảy ra từ khóe mắt, cảm xúc phức tạp lan khắp đáy lòng.

Sau lưng truyền đến cảm giác ấm áp, là anh đã khoác áo lên vai cô: “Đừng để bị lạnh.” Giọng nói hấp dẫn dịu dàng như đang che chở báu vật.

Thiên Nhã nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng như nước của Lạc Thần Hi, mỉm cười: “Cảm ơn.”

Lạc Thần Hi ôm cô: “Người phải nói cảm ơn là anh mới đúng, cảm ơn em đã đứng bên cạnh anh.”

Đứng trong cái ôm rộng lớn của anh, tâm trạng đau khổ của cô được an ủi đôi phần. Nhiệt độ cơ thể anh cứ như một liều thuốc chạm lên vết thương khiến cô thấy thoải mái, dễ chịu, rất an toàn. Cô nhắm mắt lại.

“Anh sẽ không lừa em chứ?” Lạc Thần Hi ghét nhất là lừa dối và phản bội, còn cô lại thấy sợ lừa dối và phản bội. Lòng cô luôn rất yếu ớt, không chịu nổi bão táp mưa sa. Có lẽ là vì Kha Tử Thích đối xử với cô quá tốt nên khi anh dứt áo mà đi, tim cô cảm thấy đau nhức không thôi.

“Anh sẽ không bao giờ lừa dối em.” Lạc Thần Hi đau lòng xoa đầu cô. Anh làm khó cô rồi, bắt cô chọn giữa mình và Kha Tử Thích, đúng là một loại tra tấn với Thiên Nhã. Nhưng dù về công hay về tư thì đây cũng là quyết định duy nhất.

“Ừm.” Thiên Nhã cười yếu ớt, cảm thấy rất mãn nguyện.

Tại quán bar, trong sàn nhảy.

Kha Tử Thích một mình uống rượu giải sầu. Anh uống rất nhiều, trên bàn, trên đất, khắp nơi toàn là vỏ chai rượu.

Hai bóng hình quen thuộc chen lấn lung tung bên ngoài phòng bao. Karen lùi hai bước, chăm chú nhìn, người ngồi trong phòng bao uống tới say khướt đó không phải Kha Tử Thích sao?

Tối nay không phải anh mở cuộc họp báo với cha sao? Sao lại chạy tới đây một mình uống rượu giải sầu rồi?

Từ trước tới nay, anh họ chưa từng say rượu. Bình thường, nếu không có chuyện gì quan trọng anh sẽ không uống rượu. Có phải anh có tâm sự không?

Karen không nhịn được muốn đi tới, nhưng bị người phía sau kéo lại.

“Anh làm cái gì thế? Buông ra.” Karen không biết sao mình lại nổi giận khi thấy Lạc Thần Dương kéo mình, ý bảo cô không nên vào.

Lạc Thần Dương cười như thể đang nói “Cô chẳng biết gì cả.”: “Bây giờ người anh họ cô cần không phải cô, cô có qua đó cũng chẳng được tích sự gì đâu.”

“Tôi chẳng biết anh đang nói cái gì cả. Nếu để anh họ uống nữa mới là chuyện vô bổ đấy.” Karen ngẩng đầu quát, hất tay Lạc Thần Dương ra. Cô tiến tới, lo lắng cho anh.

Lạc Thần Dương lắc đầu bất đắc dĩ rồi cong môi, đi theo.

“Anh họ, anh đừng uống nữa.” Karen đi vào cướp lấy rượu trong tay Kha Tử Thích, khuyên nhủ. Cô lo lắng nhìn xung quanh ngổn ngang toàn vỏ chai. Rốt cuộc anh họ đã gặp chuyện gì?

“Buông ra, anh muốn uống.” Giọng anh khàn khàn. Lúc anh ngước mắt lên, đôi mắt buồn bã ủ rũ đó làm cho tim Karen đau nhói, như bị vật gì đó hung hăng đâm một cái.

“Anh họ! Đã xảy ra chuyện gì? Anh nói cho em biết đi.” Từ trước tới nay, cô chưa từng thấy Kha Tử Thích có dáng vẻ như này. Trong trí nhớ của cô, dù anh họ gặp phải chuyện gì anh cũng ung dung, dịu dàng như nước, rực rỡ tới lóa mắt.

Kha Tử Thích ngả người ra ghế sofa, hé mắt. Người anh nhìn thấy không phải Karen, mà là Lạc Thần Dương.

Anh cười lạnh, đột ngột đứng lên, nắm tay lại tung một quyền tới chào hỏi Lạc Thần Dương.

“A...” Người nào đó bị đánh kêu lên một tiếng thảm thiết, không biết tại sao Kha Tử Thích lại ra tay với mình nặng như thế.

“Anh họ!” Karen càng hoảng sợ hơn. Đột nhiên anh họ ra tay với Lạc Thần Dương làm gì chứ?

Một đấm này làm cho Lạc Thần Dương chảy cả máu mũi. Không đợi anh ta kịp phản ứng, Kha Tử Thích đã vung quyền nữa tới trước mặt anh ta.

Lạc Thần Dương không phải người dễ bắt nạt, anh ta lập tức vặn ngược tay lại phản kích. Hai người đàn ông khỏe mạnh lao vào đánh nhau, Kha Tử Thích say bí tỉ, thấy ở trước mắt có rất nhiều Lạc Thần Dương nên Lạc Thần Dương nhanh chóng chiếm được ưu thế, ấn anh xuống đất.

“Dừng tay! Hai người dừng tay lại!” Karen ở bên cạnh sợ tới tái nhợt mặt, kêu to, muốn tiến lên ngăn cản.

Kha Tử Thích quay người một cái, thoát khỏi sự kiềm chế của Lạc Thần Dương. Hai người đàn ông nắm chặt tay, vung về phía đối phương, Karen nhằm ngay lúc này mà lao vào giữa hai người.

Chỉ thiếu một chút nữa, một chút nữa thôi là cú đấm của hai người đã rơi vào người Karen.

Karen phản xạ có điều kiện nhắm hai mắt lại, đợi cú đấm rơi xuống. Nhưng một lát sau, không có đau đớn như trong tưởng tượng, cô mở to mắt nhìn khóe miệng Kha Tử Thích chảy máu, anh đang nhìn chằm chằm Lạc Thần Dương sau lưng cô.

“Anh họ, anh chảy máu rồi. Anh có đau không? Chúng ta đi bệnh viện nhé.” Karen xông tới trước, khẩn trương lau máu ở khóe miệng anh đi. Lạc Thần Dương dùng sức lau máu chảy ra từ mũi, nhếch môi cười tà ác.

“Này, cô phải nhìn rõ chứ. Ai mới là bạn trai cô?” Nhìn Karen như thể đang ước gì mình bị thương thay cho Kha Tử Thích, anh ta buồn cười, nhắc nhở Karen.

Cô gái nhỏ này, dù thế nào đi nữa cô cũng phải quan tâm tới cảm xúc của người bạn trai là anh ta chứ? Dù không để ý tới cảm xúc của bạn trai là anh ta thì cũng phải để ý tới cảm xúc của người vây xem chứ? Chuyên nghiệp một chút không được sao?

Karen trợn trắng mắt nhìn anh ta. Thấy máu mũi anh ta chảy xuống tới tận cằm, dáng vẻ khôi hài làm cô hả hê thè lưỡi. Đáng đời, ai bảo anh ta xuất hiện đúng lúc trước mặt anh họ, làm nơi trút giận cho anh ấy.

Kha Tử Thích đưa tay che chở cho Karen ở sau lưng, lạnh lẽo nhìn Lạc Thần Dương: “Mục đích của cậu đã đạt được, sao còn quấn lấy Karen?” Dường như anh đã tỉnh rượu được chút, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa căm thù nhìn Lạc Thần Dương.

Lạc Thần Dương nhận lấy khăn tay do nhân viên quán bar anh ta quen đưa tới, ngăn máu mũi chảy xuống, nói với giọng xem thường: “Cứ tưởng Chủ tịch Kha có năng lực thế nào, không ngờ chỉ là một người thừa cơ say rượu làm người điên.”