Khóe miệng Kha Tử Thích co rúm, ánh mắt ảm đạm: “Rốt cuộc tôi thua anh cái gì, tôi nghĩ anh biết rõ. Nếu không phải có hai bảo bối nhỏ, anh cảm thấy Thiên Nhã sẽ chọn anh sao?”
Nụ cười của Lạc Thần Hi dần nhạt đi, ánh mắt u ám: “Lẽ nào anh nghĩ Thiên Nhã sẽ chọn một tên ngụy quân tử như anh?”
Kha Tử Thích nhìn Lạc Thần Hi một lúc lâu mới rời mắt đi. Nhìn thấy một nhà năm người, mấy đứa trẻ con vui vẻ làm anh nhớ tới ánh mắt hạnh phúc của Thiên Nhã khi nhìn chúng. Anh không thể không thừa nhận mình đã thua, thua bởi Lạc Thần Hi. Dù cho anh cố gắng thế nào đi chăng nữa thì Thiên3Nhã chỉ yêu Lạc Thần Hi. Bọn họ thật sự là người một nhà.
Bây giờ, ngay cả thân phận là anh trai, anh cũng không giữ được sao?
Kha Tử Thích ngã xuống ghế sofa, cầm cốc cà phê đã nguội lên uống một ngụm. Hương vị thơm ngon không còn nữa, chỉ còn đắng cay.
Anh đóng cửa lại, để bản thân rời khỏi thế giới của cô.
“Tử Thích đâu? Hai người trò chuyện thế nào rồi?” Thấy Lạc Thần Hi đi xuống, Thiên Nhã quan tâm hỏi.
Lạc Thần Hi lập tức trưng bản mặt thối ra: “Trò chuyện thế nào rồi? Em nghĩ bọn anh trò chuyện cái gì?”
“Hai người trò chuyện cái gì làm sao em biết, tai em không thính đến thế.”
Ánh mắt Kha Tử Thích tựa2như đang dứt bỏ cái gì đó rất khó bỏ. Mặc dù anh có cố gắng che giấu thế nào đi nữa thì cũng không thể bình tĩnh như thường, làm như không có chuyện gì được.
Có lẽ Lạc Thần Hi nói đúng. Nếu đã chọn thì hãy dứt khoát không dây dưa nữa. Làm vậy chỉ khiến Thiên Nhã khó xử, đau khổ hơn thôi.
Anh nên dứt khoát hơn, kiên quyết hơn và kiên quyết hơn nữa.
Anh móc chìa khóa cửa từ trong túi ra, bỏ vào trong tay Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi nhận lấy, nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, nở nụ cười hài lòng: “Hãy rửa sạch cốc cà phê nhé, lần cuối cùng làm khách thì nên lưu lại chút ấn tượng tốt.” Anh dặn2dò xong thì đẩy cửa bước đi. Anh nghĩ anh đã rất hào phóng rồi, cho phép Kha Tử Thích ở chỗ này lâu hơn một chút. Nếu là bình thường thì anh đã sớm đá Kha Tử Thích ra khỏi đây.
“Hãy đối xử thật tốt với cô ấy.” Anh nói với Lạc Thần Hi, đôi mắt sáng như sao dần trở nên ảm đạm, mang theo chút thành khẩn.
Ánh mắt Lạc Thần Hi nặng nề: “Cái này là tất nhiên, không cần anh quan tâm. Anh vẫn nên tự quan tâm tới bản thân mình thì hơn. Nếu anh nhóm lửa, tôi sẽ trả cho anh một cánh rừng.” Làm cho trận hỏa hoạn này mãnh liệt hơn chút nữa.
Anh nói xong, đứng lên: “Ngại quá, vợ tôi còn đang9ở bên dưới chờ tôi, tôi nghĩ cô ấy rất sốt ruột. Nhớ lời tôi vừa nói, nếu chọn thì hãy dứt khoát không dây dưa nữa. Bây giờ bắt đầu giữ khoảng cách, anh tốt, cô ấy tốt, tất cả mọi người đều tốt.” Lạc Thần Hi nói một lời ẩn ý mang tính cảnh cáo.
Anh không muốn nhìn thấy Thiên Nhã bị khó xử với cả hai bên, càng không hi vọng cô sẽ chịu giày vò khi đứng giữa anh và Kha Tử Thích. Việc đã đến nước này, anh không thể thả Thiên Nhã duy trì mối quan hệ như trước với Kha Tử Thích, anh cần phải khiến cô hoàn toàn đứng về phía anh. Như vậy, sự tổn thương trong lòng Thiên Nhã mới được giảm4xuống ít nhất.
Bước được hai bước, đột nhiên Lạc Thần Hi nghĩ tới cái gì đó, quay đầu vươn tay: “Chìa khóa. Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh có một cái chìa khóa ở đây.” Chuyện này làm cho anh rất khó chịu. Dựa vào cái gì mà trong tay Kha Tử Thích lại có chìa khóa nhà Thiên Nhã? Thế thì không phải anh ta sẽ được tự do ra vào sao? Nghĩ nghĩ, anh cảm thấy mình rất rộng lượng, có thể để cho người đàn ông khác tự do ra vào nhà người phụ nữ của mình lâu như thế. Đúng là rất chán ghét.
Anh đóng cửa lại, để bản thân rời khỏi thế giới của cô.
“Tử Thích đâu? Hai người trò chuyện thế nào rồi?” Thấy Lạc Thần Hi đi xuống, Thiên Nhã quan tâm hỏi.
Lạc Thần Hi lập tức trưng bản mặt thối ra: “Trò chuyện thế nào rồi? Em nghĩ bọn anh trò chuyện cái gì?”
“Hai người trò chuyện cái gì làm sao em biết, tai em không thính đến thế.”
Lạc Thần Hi khởi động xe, đặt chìa khóa trong tay xuống bên cạnh cửa sổ: “Hôm nay hai người hẹn gặp mặt à?” Này mới là điểm chính, hiểu không? Người phụ nữ này dám thừa dịp anh không để ý đi hẹn người đàn ông khác. Đã thế còn hẹn gặp ở nhà! Chán sống rồi phải không?
Thiên Nhã nhận ra cái chìa khóa kia là chìa khóa trong tay Kha Tử Thích. Người này có cần phải thế không? Nhìn bản mặt thối kia là biết tính xấu của anh đã quay lại. Dịu dàng chưa được vài ngày, tính cách bá đạo vô lí đó lại chạy về.
“Không phải.” Thiên Nhã quay mặt ra chỗ khác, không nhìn anh. Hôm nay người này khó ở còn lờ cô đi cơ mà.
“Vô tình gặp được thì hai người có duyên thật đấy. Thảo nào tín nhiệm nhau như vậy.” Lời của Lạc Thần Hi chứa ẩn ý khác.
Thiên Nhã trừng mắt nhìn anh: “Muốn gì nói thẳng, đừng nói câu nào có hai lớp nghĩa, khiến người nghe khó chịu.”
Lạc Thần Hi hừ mũi xả giận: “Có phải không gặp được người nữa nên nhớ không? Suy nghĩ thay đổi nhanh đấy, mồm miệng nhanh nhảu hơn không ít.” Anh tức giận lườm, ăn giấm chua mà cứ như một đứa trẻ không được ăn kẹo. Nó hoàn toàn ngược lại với dáng vẻ trước đây. Đáng tiệc, giờ phút này Thiên Nhã không có tâm trạng thưởng thức dáng vẻ đáng yêu này của anh.
“Anh cứ nghĩ như thế đi.” Thiên Nhã tức giận. Đúng là con người không thể nói lý.
Dọc đường đi, người nào người nấy không nói chuyện, ôm một bụng tức giận.
“Anh đừng như thế trước mặt con, chúng sẽ không vui đâu.” Trước khi vào cửa, Thiên Nhã không quên căn dặn Lạc Thần Hi.
Người nào đó không thèm nhìn cô, đi thẳng vào, nhìn tấm lưng kia là biết đang dỗi.
Thiên Nhã dở khóc dở cười. Người này sao càng ngày càng giống trẻ con thế, thích giận dỗi hơn cả Tiểu Bảo.
“Cha, sao cha không nói chuyện với mami thế?” Ăn cơm xong, La Tiểu Bảo làm nũng ở trong lòng Thiên Nhã. Cả bữa cơm, cha và mami không hề trò chuyện. Bằng trực giác của mình, cậu chắc chắn hai người này có vấn đề.
“Đâu có. Không có đâu mà.” Thiên Nhã nhún vai, giả bộ không biết.
“Cha, cha đừng xem báo nữa. Mau tới đây chơi trò chơi với bọn con đi, cả mami nữa.” Lạc Lăng nháy mắt ra hiệu với La Tiểu Bảo. Lúc cha vừa mới bước vào nhà, cậu có thể ngửi được trên người cha nồng nặc mùi thuốc súng, còn có chút mùi giấm nữa. Ha ha, chắc chắn là cha anh giấm chua rồi. Vẫn là cậu hiểu cha.
“Được, chúng ta cùng chơi.” Chơi mấy trò mà cả gia đình chơi sẽ rất dễ kéo gần khoảng cách đó.
Lạc Thần Hi đặt báo trong tay xuống, liếc nhìn Thiên Nhã ở bên cạnh không nhúc nhích. Khuôn mặt thối thay đổi, anh cười hết sức mê người với hai đứa con trai: “Cha và mami có chút chuyện đứng đắn muốn làm đêm nay, không thể cùng các con chơi trò chơi rồi.” Nói xong, anh bế ngang Thiên Nhã lên.
Thiên Nhã hít một hơi lạnh: “Anh làm cái gì thế?” Điệu cười của anh cần bao nhiêu gian trá có bấy nhiêu gian trá, cười tới mức làm cô sợ hãi.
“Cha, mami, hai người có chuyện gì muốn làm thế? Chúng ta cùng nhau làm có được không?”
“Đúng thế, chúng ta cùng nhau làm chút chuyện đứng đắn.”
Lạc Thần Hi nhìn con mình với ánh mắt quyến rũ: “Việc này các con không thể dính vào. Cha và mami sẽ tạo ra em gái nhỏ cho các con...”
Nghe xong, hai bảo bối nhỏ như đã hiểu ra, cực kỳ thức thời: “Chúng con không cản trở việc cha và mami tạo ra em gái nhỏ nữa. Cha cố gắng lên nhé.”
“Mami, mami cũng phải cố gắng lên nhé.”
Thiên Nhã mặt đỏ tới tận mang tai, xấu hổ vùi đầu vào ngực Lạc Thần Hi, nhỏ giọng mắng: “Cái tên khốn khiếp nhà anh!”
Thấy cha bá đạo ôm mẹ lên tầng, cửa phòng đóng “rầm” lại một cái. La Tiểu Bảo chớp mắt, quay sang nói với Lạc Lăng: “Cha xấu thật đấy, cứ bắt nạt mami.”
“Nói nhảm. Cha mà không bắt nạt mami, mami sẽ không vui.”
La Tiểu Bảo chớp đôi mắt to tròn: “Vì sao?”
“Cái này hả, nghe người ta nói đó là muốn ngừng mà không ngừng được.”
“Muốn ngừng mà không ngừng được?” La Tiểu Bảo không tiêu hóa nổi cụm từ này. Muốn ngừng mà không ngừng được là cái gì?
Bị thả thẳng xuống giường, rồi bị anh đè lên trên, Thiên Nhã hoàn toàn không có cơ hội phản kháng. Ý tứ rất mãnh liệt.
Nụ hôn bắt đầu bằng sự nghiêm phạt và chiếm đoạt, rồi dần dần hóa thành dịu dàng. Thiên Nhã bị hôn tới mức cả người mềm nhũn ra, trúc trắc đáp lại. Khát vọng bên trong đã bị anh khiêu khích ra thành công.
Đột nhiên, anh dừng động tác lại, nhìn vào đôi mắt dịu dàng mà mê ly của cô, đôi môi mỏng gợi ra nụ cười tà mị.
Thiên Nhã ôm lấy cổ anh, không biết quần áo đã bị anh cởi ra từ lúc nào. Da thịt hai người kề nhau, điên cuồng tán loạn.
Anh chậm chạp không làm gì, chỉ cười xấu xa nhìn chằm chằm cô.
Động tác và hơi thở mập mờ lượn quanh trong phòng, nụ cười quyến rũ của Lạc Thần Hi làm khuôn mặt cô ửng đỏ. Thiên Nhã vừa thẹn vừa giận, có cảm giác muốn đập đầu vào tường chết quách cho xong.
Tay đang ôm lấy cổ anh định rời ra thì anh lại ôm chặt lấy. Cả người anh dán lên người cô, Tiểu Thần Thần kiêu ngạo đang chà xát qua lại ở bên dưới.