Ánh mắt Lạc Thần Hi xẹt qua một tia âm trầm: “Đúng là nên tới thăm ông cụ một chút.”
Đẩy cửa đi ra ngoài, vào lúc đóng cửa lại, đáy mắt Lạc Thần Dương xuất hiện tia giảo hoạt.
Bên trong tổng hội bang Thiên Thần.
Lạc Thần Dương bắt tréo hai chân, khoanh tay trước ngực nhìn bóng lưng cậu chủ hắc đạo đang ngồi đưa lưng về phía mình ở vị trí chính giữa.
Lạc Thần Dương không thèm kiêng dè gì mà quan sát anh ta từ trên xuống dưới. Người này lần nào lên sân cũng trang bị đầy đủ, có bệnh hủi sao?
Cậu chủ hắc đạo nhìn thẳng Lạc Thần Dương, con ngươi u ám di chuyển, mang tới cảm giác ý vị sâu xa.
Lạc Thần Dương quan sát xong, nhìn thẳng anh ta nói: “Cậu chủ hắc đạo đúng3là cậu chủ hắc đạo, lối ăn mặc không giống với người thường, quỷ dị thần bí. Ngay cả cách nói chuyện cũng thâm sâu không lường được.”
Cậu chủ hắc đạo nở nụ cười như có như không: “Nghe nói Phó Chủ tịch Lạc là một người thông minh nhưng lại chơi bời lêu lổng. Mới đầu tôi không tin nhưng giờ thì tin rồi. Không biết cậu nghe được lời đồn đãi ở đâu mà chạy tới chỗ tôi chứng thực?”
Lạc Thần Dương cười: “Người rảnh rỗi như tôi có một ưu điểm là mọi việc đều phải tìm chứng cứ, không quanh co, cũng không ẩn giấu thần bí. Không giống ngài đây, thâm sâu khó đoán.”
Ánh mắt cậu chủ hắc đạo hơi châm biếm: “Không dám nhận.”
“Đừng nói nhảm nữa. Thế lực lớn mạnh đứng sau lưng Tập đoàn Lạc2Thần tới từ hắc đạo, tôi đoán không nhầm thì đó là bang Thiên Thần? Tại sao anh lại giúp Lạc Thần Hi?” Lạc Thần Dương hỏi thẳng.
Cậu chủ hắc đạo nở nụ cười: “Phó Chủ tịch Lạc, cậu là người của Tập đoàn Lạc Thần nhưng lại không rõ tình hình công ty mà chạy tới đây hỏi một người ngoài như tôi, cậu không sợ đây sẽ thành chuyện cười trong ngành sao?”
“Theo như tôi biết, thị trường chứng khoán của Tập đoàn Lạc Thần không những không xuống dốc dưới tình huống này mà còn tăng lên. Thế lực của cậu chủ hắc đạo lớn thật.” Lạc Thần Dương liếc mắt, không buông tha cho bất cứ cảm xúc nào hiện lên trong mắt anh ta.
Cậu chủ hắc đạo cười nhạt: “Phó Chủ tịch Lạc, lần này cậu tới đây là2muốn dò hỏi hay có mục đích khác? Bản thiếu gia tò mò, không biết là cậu tới đây vì Tập đoàn Lạc Thần hay là...”
“Rốt cuộc anh là ai?” Rốt cuộc anh là người nào? Lạc Thần Dương híp mắt lại, để lộ ra con mắt tinh ranh, hoàn toàn thu lại biểu cảm và cách nói năng tùy tiện của mình.
Cậu chủ hắc đạo hừ lạnh: “Tôi là ai? Phó Chủ tịch Lạc, cậu tới đây tìm bản thiếu gia nhưng lại không biết bản thiếu gia là ai?”
Lạc Thần Dương cười nhạt: “Tiếng tăm của cậu chủ hắc đạo lừng lẫy, không ai không biết. Có điều, tôi thấy rất kỳ quái, cậu chủ hắc đạo có dính líu tới Tập đoàn Lạc Thần từ lúc nào thế?”
Bả vai cậu chủ giới hắc đạo hơi cứng lại. Anh ta từ9từ xoay người lại, cách ăn mặc vẫn thần bí như trước, áo trùm che cả người lẫn mặt. Chỉ có cặp mắt thờ ơ âm u và cái trán lộ ra trước mặt mọi người.
“Trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà Phó Chủ tịch không biết. Có gì kỳ quái chứ?” Giọng nói khàn khàn trầm thấp này có chút không xứng với cái chức cậu chủ hắc đạo của anh ta.
“Đừng nói nhảm nữa. Thế lực lớn mạnh đứng sau lưng Tập đoàn Lạc Thần tới từ hắc đạo, tôi đoán không nhầm thì đó là bang Thiên Thần? Tại sao anh lại giúp Lạc Thần Hi?” Lạc Thần Dương hỏi thẳng.
Cậu chủ hắc đạo nở nụ cười: “Phó Chủ tịch Lạc, cậu là người của Tập đoàn Lạc Thần nhưng lại không rõ tình hình công ty mà chạy4tới đây hỏi một người ngoài như tôi, cậu không sợ đây sẽ thành chuyện cười trong ngành sao?”
“Theo như tôi biết, thị trường chứng khoán của Tập đoàn Lạc Thần không những không xuống dốc dưới tình huống này mà còn tăng lên. Thế lực của cậu chủ hắc đạo lớn thật.” Lạc Thần Dương liếc mắt, không buông tha cho bất cứ cảm xúc nào hiện lên trong mắt anh ta.
Cậu chủ hắc đạo cười nhạt: “Phó Chủ tịch Lạc, lần này cậu tới đây là muốn dò hỏi hay có mục đích khác? Bản thiếu gia tò mò, không biết là cậu tới đây vì Tập đoàn Lạc Thần hay là...”
“Vậy tôi cũng dám hỏi một câu. Cậu chủ hắc đạo chống lưng cho Tập đoàn Lạc Thần là vì muốn giúp hay muốn hủy hoại?” Lạc Thần Dương chăm chú nhìn anh ta, ánh mắt giảo hoạt.
Cậu chủ hắc đạo nhìn Lạc Thần Dương bằng ánh mắt thâm sâu khó lường. Mắt anh ta hiện lên ý cười như có như không khi nhìn thấy chiếc nhẫn cẩm thạch màu xanh trên tay Lạc Thần Dương.
Cánh tay gầy guộc của anh ta vươn ra, để lộ chiếc nhẫn ruby trên ngón trỏ. Nhẫn ruby màu đỏ tỏa ra ánh sáng u ám, chiếu rọi cùng với chiếc nhẫn trong tay Lạc Thần Dương như một loại ám hiệu.
Lạc Thần Dương nhìn chiếc nhẫn ruby trong tay anh ta. Chỉ có hai chiếc nhẫn được thiết kế đặc biệt phát ra ánh sáng u ám, này nhất định là chiếc nhẫn còn lại của nhóm thiết kế kia.
Lạc Thần Dương không giấu được kinh ngạc trong mắt, nhìn anh ta, cẩn thận hỏi: “Anh là thành viên của Storm?”
Ngón trỏ thon dài của cậu chủ hắc đạo nhịp trên thành ghế theo tiết tấu, đôi mắt lạnh lùng có chút ý cười, không nói có đúng hay không. Nhưng dựa vào nét mặt của anh ta là có thể thấy được anh ta ngầm thừa nhận.
“Vậy vì sao anh lại giúp Tập đoàn Lạc Thần?” Lạc Thần Dương cảnh giác, nghi hoặc trong mắt tăng lên.
“Tìm đường sống trong chỗ chết và tiên lễ hậu binh, cậu chọn cái nào?” Giọng điệu cậu chủ hắc đạo thâm trầm, không mang theo bất cứ tình cảm gì.
Lạc Thần Dương nhìn anh ta một lúc lâu, dường như đã hiểu được gì đó nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ: “Nhưng bây giờ Lạc Thần Hi vẫn không biết là anh giúp anh ấy.”
Cậu chủ hắc đạo cười lạnh: “Cậu cảm thấy cậu tra ra được mấy thứ này mà anh ta không tra được sao? Đừng quên, người anh trai này của cậu còn thông minh hơn cả cậu.”
Lạc Thần Dương che giấu sự nghi hoặc trong đáy mắt đi. Anh ta nên xác định vị trí của người trước mặt này lần nữa: “Nếu chúng ta là người cùng một đường, anh có thể cho tôi biết toàn bộ kế hoạch của anh không?”
Tựa như đã nghe được câu chuyện buồn cười nhất, cậu chủ hắc đạo cười nhạt khiến người ta rợn cả tóc gáy: “Phó Chủ tịch Lạc, tuy tôi và cậu đều là thành viên của Storm nhưng cấp bậc của tôi cao hơn cậu. Có phải cậu nên nói cho tôi biết toàn bộ kế hoạch của cậu không?”
Con người Lạc Thần Dương lóe lên ánh sáng quỷ dị: “Chả trách anh có thể thu phục được các bang lớn bé của giới hắc đạo trong thời gian ngắn, bối cảnh của anh không đơn giản.”
Cậu chủ hắc đạo chậm rãi cử động tay. Dưới ánh đèn huỳnh quang, chiếc nhẫn ruby đỏ càng ánh lên tia sáng thần bí, cổ xưa.
“Người không đơn giản đâu chỉ có tôi? Tôi không ngờ rằng Phỏ Chủ tịch Lạc lại là một người bụng dạ khó lường. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Lạc Thần Dương sờ chiếc nhẫn xanh ngọc trên tay mình, ánh mắt xẹt qua chút bất đắc dĩ: “Đã lên thuyền, không thể quay đầu.”
“Nói hay lắm. Phó Chủ tịch Lạc, xin hãy nhớ lời cậu nói, đã lên thuyền không thể quay đầu. Đừng đùa giỡn bịp bợm, tổng bộ biết rất rõ từng hành động của cậu.” Giọng cậu chủ hắc đạo mang hàm ý cảnh cáo.
“Thì ra anh là cấp trên của tôi.” Thì ra cậu chủ hắc đạo chính là cấp trên luôn dùng cách thức bí mật để liên lạc với anh ta.
Cậu chủ hắc đạo cười nhạo: “Đợi cậu nhận ra được hơi lâu. Có điều, cậu cũng là một người thông minh, lần này sóng gió của Tập đoàn Lạc Thần là do một tay cậu gây ra?” Là câu hỏi nhưng nói với giọng khẳng định.
Lạc Dương Dương cong môi châm biếm: “Đúng thì sao? Vẫn không thể đấu lại được người anh trai tốt của tôi.”
“Tổng bộ sẽ không hài lòng với kết quả này.”
Lạc Thần Dương cười nhìn anh ta: “Cái này ít nhiều cũng liên quan tới cấp trên như anh.” Nếu không phải anh ta mạnh mẽ ngăn cản mình thì giờ thị trường chứng khoán của Tập đoàn Lạc Thần đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
“Tài nghệ không bằng người, không thể trách người khác phá hủy chuyện tốt. Lạc Thần Hi là người thế nào, cậu biết rõ hơn tôi. Anh ta có năng lực xoay chuyển càn khôn.”
“Vậy anh nói xem, tôi phải làm thế nào?”
Cậu chủ hắc đạo cười như không cười, trong mắt lóe lên tia sáng u ám: “Muốn tôi giúp cậu một tay?”
Lạc Thần Dương nhếch miệng: “Đương nhiên.”
Cậu chủ hắc đạo chậm rãi đứng lên: “Tôi sẽ âm thầm trợ giúp cậu. Nghe đây, một tháng. Tôi cho cậu một tháng để tóm được Tập đoàn Lạc Thần. Nếu không, hậu quả tự gánh lấy.”
Để lại những lời này, cậu chủ hắc đạo phất áo choàng, tiêu sái rời đi.
Nhìn bóng lưng hơi cúi xuống của anh ta, Lạc Thần Dương nắm chặt tay, nét mặt giận dữ thấy rõ.
Anh ta hít một hơi sâu, đi nhanh hơn, rời khỏi hội đường.
Nhà cũ của Lạc gia.
Lạc Thần Hi đưa Thiên Nhã, La Tiểu Bảo và Lạc Lăng tới căn nhà lớn lạnh như băng. Tòa nhà cổ xưa mà rực rỡ này là nơi ở của ông cụ lạnh lùng vô tình, hám lợi.
Nhưng dù sao ông cũng là người từng đứng đầu Lạc gia.
Lòng bàn tay Thiên Nhã đổ mồ hôi. Nhìn hai bảo bối nhỏ đang nói liến thoắng không ngừng, cô hơi lo lắng. Ông cụ Lạc sẽ chấp nhận cô và hai bảo bối nhỏ sao?
Ông từng nói với cô cả đời này đừng mơ tưởng có thể bước chân vào cửa lớn nhà họ Lạc. Nhưng giờ cô không chỉ đơn giản là bước chân vào cửa lớn nhà họ Lạc mà còn biến thành mẹ của hai đứa chắt.
Thật sự là ý trời trêu ngươi.
Lạc Thần Hi nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan chặt, nhìn cô bằng ánh mắt an tâm: “Sợ sao?”
Thiên Nhã gật đầu, lo lắng hỏi: “Ông cụ Lạc biết được liệu có không vui không?”
“Lúc em để ý tới cảm xúc của ông ấy, em phải xem xem ông ấy có để ý tới cảm xúc của em không. Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi.”
Thiên Nhã mím môi, gật đầu, nở nụ cười để Lạc Thần Hi yên tâm.
Trong phòng khách nguy nga lộng lẫy, ông cụ Lạc đang ngồi trên ghế thái sư có giá trị không nhỏ, đưa lưng về phía họ, hút xì gà nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ.
“Ha ha, trùng hợp quá. Anh, anh cũng tới ăn cơm tối với ông à?” Giọng Lạc Thần Dương vang lên ở phía sau. Mọi người quay đầu lại nhìn, anh ta mặc trang phục thường ngày, tay đút túi quần, đi đến với bộ dạng cà lơ phất phơ.
“Trùng hợp thật.” Lạc Thần Hi cười như không cười, đáp.
Ông cụ Lạc xoay người lại, không kinh ngạc chút nào khi nhìn lướt qua Thiên Nhã rồi lại nhìn thấy hai bảo bối nhỏ giống nhau y như đúc.