Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 241: Rước họa vào thân

“Không cần biết bọn họ đang có ý định gì, tôi sẽ không để cho bọn họ được như ý.”

“Đúng thế. Tôi với cậu đồng tâm hiệp lực đánh bại bọn họ, để cho Tập đoàn Kha thị và Tập đoàn MG đi gặp quỷ hết.”

Bên ngoài tòa nhà Lạc Thần.

“Thiên Nhã!” Thiên Nhã đang định lên xe thì nghe thấy có người gọi mình. Là Karen đang ở cách đó không xa.

Thiên Nhã mím môi, siết chặt cốc nước trong tay.

“Thiên Nhã, lẽ nào cậu cũng nghĩ anh họ là người như thế sao? Mấy ngày nay khắp nơi đều lan truyền tin tức anh họ bức tử Hoàng Thừa Nghĩa, nhưng tớ không tin. Tớ không tin anh họ sẽ làm chuyện như thế này. Tớ đi tìm anh ấy, nhưng anh ấy không hi3vọng tớ sẽ chen chân vào chuyện này, thậm chí anh ấy còn không cho tớ cơ hội nói chuyện. Cậu nói xem, giờ nên làm gì? Tớ rất lo lắng cho anh ấy.”

Ánh mắt Thiên Nhã buồn bã. Cô cắn môi, nói: “Thật ra hôm nay tớ đã đi tìm anh ấy.”

“Cậu đi tìm anh họ? Nói những gì? Anh ấy thế nào? Hôm đó tớ đi tìm anh ấy nhưng cảnh sát cũng tới. Anh ấy chẳng nói gì với tớ cả, bảo tớ không cần lo chuyện này.” Karen lo lắng.

“Anh ấy không nói gì. Anh ấy cũng bảo tớ không cần xía vào chuyện của anh ấy.” Thiên Nhã uống một ngụm nước, nói với ánh mắt buồn bã.

Thiên Nhã cúi đầu, không nói gì.

Này là đang ngầm thừa nhận?

“Thiên Nhã, lên xe tớ2đi, chúng ta vừa đi vừa nói.” Karen đưa Thiên Nhã về xe của mình. Thật ra lần này cô tới đây tìm Thiên Nhã cũng là vì muốn nói với cô ấy chuyện của anh họ.

Trong khách sạn Lạc Thần.

“Thiên Nhã, e là lần này chỉ có cậu giúp được anh họ thôi. Tớ nghĩ ngoại trừ cậu ra, anh ấy sẽ không tâm sự với bất kỳ ai nữa.”

Thiên Nhã thấy Karen xuống xe, vừa chạy về phía này vừa vẫy tay.

“Karen.” Thiên Nhã cười với Karen.

“Thiên Nhã, mắt của cậu làm sao thế? Khóc à? Có phải Lạc Thần Hi bắt nạt cậu không? Không thể có chuyện đó được, tớ phải đi nói chuyện với anh ta.” Karen siết nắm tay chuẩn bị xông lên.

Thiên Nhã kéo cô lại: “Đừng đi, chuyện này không2liên quan tới anh ấy.”

“Thế là chuyện của ai? Chẳng lẽ là của anh họ?” Karen nói với giọng không chắc chắn lắm. Trực giác nói cho cô biết chuyện này có thể liên quan tới anh họ. Thiên Nhã như thế này lẽ nào là vì chuyện anh họ trở thành kẻ tình nghi?

“Thiên Nhã, lẽ nào cậu cũng nghĩ anh họ là người như thế sao? Mấy ngày nay khắp nơi đều lan truyền tin tức anh họ bức tử Hoàng Thừa Nghĩa, nhưng tớ không tin. Tớ không tin anh họ sẽ làm chuyện như thế này. Tớ đi tìm anh ấy, nhưng anh ấy không hi vọng tớ sẽ chen chân vào chuyện này, thậm chí anh ấy còn không cho tớ cơ hội nói chuyện. Cậu nói xem, giờ nên làm gì? Tớ rất9lo lắng cho anh ấy.”

Ánh mắt Thiên Nhã buồn bã. Cô cắn môi, nói: “Thật ra hôm nay tớ đã đi tìm anh ấy.”

“Cậu đi tìm anh họ? Nói những gì? Anh ấy thế nào? Hôm đó tớ đi tìm anh ấy nhưng cảnh sát cũng tới. Anh ấy chẳng nói gì với tớ cả, bảo tớ không cần lo chuyện này.” Karen lo lắng.

“Anh ấy không nói gì. Anh ấy cũng bảo tớ không cần xía vào chuyện của anh ấy.” Thiên Nhã uống một ngụm nước, nói với ánh mắt buồn bã.

“Thật sao? Ngay cả cậu mà anh họ cũng không chịu nói?”

“Ừ.”

“Nguy rồi. Trước giờ anh họ chưa từng như thế. Đến cả cậu mà anh ấy cũng không chịu nói, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Không được, tớ phải đi hỏi cha.”

“Karen,4anh họ cậu không muốn cậu quan tâm tới chuyện của anh ấy thì cậu nghe lời anh ấy đi. Đừng lo nữa. Có thể là anh ấy không muốn cậu bị tổn thương, phải đau khổ.” Bây giờ, cô cũng không biết là Kha Tử Thích làm sao nữa. Cô sợ Karen biết càng nhiều thì tổn thương càng lớn.

“Thiên Nhã, có phải cậu biết gì rồi không?” Thấy Thiên Nhã khuyên nhủ mình, Karen nghi ngờ hỏi.

Thiên Nhã lắc đầu: “Chuyện tớ biết không nhiều hơn cậu.” Ngoại trừ việc Lạc Thần Hi bị tập kích thì cô tin rằng mình không biết nhiều hơn Karen. Nhưng giờ cô vẫn không tin chuyện này do Kha Tử Thích làm.

“Thiên Nhã, tớ biết cậu rất khó xử, nhưng...” Karen muốn nói rồi lại thôi.

“Nhưng cậu có thể đừng nghi ngờ anh họ, đứng về phía anh họ không? Cậu biết anh họ tớ là người như thế nào mà, anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy. Nếu như ngay cả cậu cũng không tin anh ấy, tớ sợ anh ấy...”

“Karen, đương nhiên tớ nguyện ý tin tưởng Tử Thích. Nhưng...”

“Nhưng gì cơ?”

Thiên Nhã thở dài một hơi: “Tớ cũng không biết nữa. Bây giờ tớ rất bối rối.”

“Tớ cũng rất bối rối. Thiên Nhã, rốt cuộc tớ nên làm cái gì mới có thể gánh vác một phần cho anh họ?”

“Karen, cậu cứ ở bên cạnh Tử Thích, làm chỗ dựa cho anh ấy là được. Tớ tin rồi sẽ có một ngày anh ấy sẽ hiểu được tình cảm sâu nặng của cậu thôi.”

Karen cười khổ: “Chỉ mong là vậy!”

Đêm, tại một ngõ hẻm hẻo lánh tối đen.

Kha Tử Thích vung nắm đấm về phía người đàn ông kia. Người đàn ông kia không kịp trở tay, bị đánh tới ngã lăn xuống đất.

“Chuyện đó là do cậu làm?” Kha Tử Thích xuống tay nặng nề, cắn răng hỏi.

Người đàn ông kia lau máu trên khóe miệng, viên ngọc bích trên nhẫn lóe lên ánh sáng màu xanh lam âm u thần bí dưới ánh đèn mờ mờ: “Anh cảm thấy tôi là quả hồng mềm, muốn đánh thì đánh hả? Kha Tử Thích, bây giờ anh đang nghe lệnh của tôi.”

Kha Tử Thích hừ lạnh: “Thì sao? Cậu có thể không cần đến tìm tôi.”

“Ha ha, không tới tìm anh thì tới tìm ai? Anh đừng hiểu lầm, bây giờ anh nên cầu xin tôi đấy.” Người đàn ông kia nói lời lưu manh, khuôn mặt tỏ vẻ đắc ý và khiêu khích.

“Cậu!” Kha Tử Thích giơ nắm đấm lên, định vung tới.

Người đàn ông kia ra tay nhanh hơn anh, vung tay chào hỏi mặt anh trước.

Kha Tử Thích cau mày, khóe miệng cũng chảy máu.

“Ha ha, mỗi người ăn một đấm, hời cho anh rồi.”

“Mục đích của cậu đã đạt được rồi nhỉ? Để cho tôi và Lạc Thần Hi trở mặt, để cho tôi không thể quay đầu lại.”

Người đàn ông kia đốt điếu thuốc, hút từng hơi một. Anh ta để cho áo choàng trùm kín đầu: “Không còn cách nào khác. Là do tôi sợ mối quan hệ giữa hai người quá vững chắc. Nhỡ một ngày đó anh trở mặt với tôi, không phải tôi sẽ rất nguy hiểm sao?”

Kha Tử Thích cười lạnh: “Thế nên cậu mới thuê sát thủ? Cậu muốn đẩy tội danh đó lên người tôi, để Lạc Thần Hi hận tôi tới cùng cực? Nòng súng không có mắt, chẳng lẽ cậu hoàn toàn không nhớ gì tới tình thân? Cậu...”

“Ha ha, sao tôi lại không nhớ tới tình thân được? Giờ không phải người vẫn còn nguyên vẹn, không xước xát gì sao? Nói không chừng ngày mai anh ta có thể lật đổ tôi và anh đấy.”

“Cậu còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.”

“Kha Tử Thích, có rất nhiều chuyện anh không tưởng tượng nổi đâu.” Người đàn ông kia nói với giọng châm chọc.

“Tôi cảnh cáo cậu không nên làm những chuyện khiến Thiên Nhã và con cô ấy tổn thương. Bằng không, tôi sợ mình sẽ ra tay đấy.”

Người đàn ông kia nghiêm mặt nhìn anh: “Anh đang uy hiếp tôi?”

“Lẽ nào cậu nghĩ tôi không dám uy hiếp cậu? Tôi nói được làm được.”

Người đàn ông kia cong môi, cười tà ác: “Đừng ngu ngốc. Giờ ngay cả tư cách làm tình thánh anh cũng không có nữa rồi.”

“Nếu cậu không muốn thuyền lật trong mương thì hãy nhớ kỹ lời tôi nói.” Hơi thở của Kha Tử Thích âm u lạnh lẽo. Hơi thở này khác hoàn toàn với trước kia.

“Yên tâm đi. Tốt xấu gì thì cô ấy cũng là người con gái mà tôi thích.”

“Câm miệng. Cậu không có tư cách nói thích cô ấy.”

“Ha ha, anh cũng đâu còn tư cách. Bởi vì cô ấy là chị dâu của tôi.”

“Mami Thiên Nhã, có phải mami lại muốn lạt mềm buộc chặt với cha không? Mami cứ chán nản ỉu xìu như này thì Hoa Hoa và Cát Cát sẽ bị mami cho ăn no tới chết.” La Tiểu Bảo vội vàng đoạt lại lọ thức ăn cho cá trong tay Thiên Nhã. Hoa Hoa và Cát Cát là thú nuôi cậu tự mình bắt về. Rất đáng yêu. Mami Thiên Nhã cứ cho chúng nó ăn như thế thì chúng nó sẽ no chết mất.

Thiên Nhã khôi phục tinh thần, nhìn hai con cá nhỏ Hoa Hoa và Cát Cát đang bơi trong bể, trên mặt nước có một đống thức ăn cho cá nổi lên. Cô ngượng ngùng nói: “Xin lỗi bé cưng, chẳng qua là mami đang thất thần thôi. Khoan đã, con nói cái gì mà lạt mềm buộc chặt? Lạt mềm buộc chặt? Con lại thế rồi.” Khuôn mặt cô tối sầm lại.

Mami phản ứng chậm quá! La Tiểu Bảo vừa lắc đầu bất đắc dĩ vừa cầm lưới cá vớt thức ăn cho cá bị thừa lên: “Không thì là mami muốn cha dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với mình?”

Có mấy hàng quạ đen bay qua đỉnh đầu cô: “La Tiểu Bảo, con còn nói nữa là tối nay mami phạt con rửa bát.”

La Tiểu Bảo không sợ: “Rửa bát không làm khó được con đâu. Con đâu phải Lăng Lăng.”

Lạc Lăng đang ngồi trên sofa xem ti vi, nghiêng đầu sang nhìn. Cậu hết ngơ ngác nhìn La Tiểu Bảo rồi lại nhìn sang mami Thiên Nhã. Sau đó làm như không có chuyện gì mà tiếp tục quay lại xem ti vi.

La Tiểu Bảo thở dài: “Tên nhóc Lăng Lăng này đúng là một tên ngốc bẩm sinh.”

Thiên Nhã cười, xoa đầu La Tiểu Bảo: “Con gọi ai là tên nhóc cơ? Con thì không giống một tên nhóc chắc.”

“Ai da, mami! Tay mami vừa mới cho cá ăn giờ lại sờ loạn lên đầu con rồi. Còn ra thể thống gì nữa! Đúng là táng tận lương tâm mà!”

Lạc Lăng đang xem ti vi không nhịn được nữa.

Cậu mở miệng, đồng thanh với Thiên Nhã: “Tiểu Bảo, xin con/ anh đừng dùng thành ngữ lung tung.”

La Tiểu Bảo xoa đầu cười ngây ngô: “Ha ha, người ta chính là cuốn từ điển thành ngữ sống đó! Trong đầu có nhiều thành ngữ như thế, sao lại không dùng được.”

Trên đầu Thiên Nhã và Lạc Lăng đồng thời xuất hiện vạch đen. Nói lung tung loạn xạ thôi mà đã coi mình là cuốn từ điển sống. Sao không nói mình thành bản “Tử Hải” luôn đi?

“Tiểu Bảo, sao con không nuôi thêm mấy con cá nữa? Hoa Hoa và Cát Cát quá cô đơn lạnh lẽo rồi.”

“Không cô đơn đâu ạ. Chúng nó muốn có thế giới hai người đấy. Giống như cha và mami vậy đó! Chờ chúng nó sinh được hai bảo bối song sinh giống như con và Lăng Lăng, một nhà bốn người hạnh phúc như chúng ta thì vui vẻ biết bao nhiêu.”

“Sao con lại biết được chúng có thai sinh đôi?”