“Này! Anh làm gì thế? Có chuyện gì thì phải nói rõ.” Thiên Nhã hốt hoảng.
“Anh muốn làm gì? Anh phải trừng phạt người phụ nữ mê trai mới nhìn người đàn ông khác chằm chằm.”
“Em đâu có thế! Người ta nói chuyện với em, chẳng lẽ em không nhìn sao? Toàn nói mấy thứ kỳ quái.” Thiên Nhã tức giận vì bị đối xử không công bằng, cố gắng nói đạo lý với anh.
Nhưng cô hiểu rõ, trong lòng người nào đó luôn xem lời nói của bản thân là chân lý.
Đồ Hoa Kỳ che miệng, đè thấp giọng xuống: “Sao người phụ nữ kia lại xuất hiện ở đó? Có phải cô ta lại muốn chơi đùa cái gì không?”
Thiên Nhã cúi đầu, nói: “Bây giờ cô ấy chưa tỉnh lại3đâu.”
“Thật à?”
“Ừ! Hoa Kỳ, nói thật, khi nhìn thấy cô ấy hôn mê nằm trong bệnh viện, tớ rất khó chịu. Không biết cảm xúc này là sao nữa.”
Đồ Hoa Kỳ hừ lạnh: “Dù thế thì cô ta cũng không đáng giá để cho cậu tha thứ. Thiên Nhã, cậu đừng quên là ai đã hại cậu và Lăng Lăng phải chia cắt nhiều năm, thậm chí còn không biết tới sự tồn tại của đối phương nữa. Cô ta không khác gì một tên trộm cả, hơn nữa còn là tên trộm trộm mất con trai của người ta. Nếu cô ta trộm tiền trộm đồ của cậu thì thôi đi, đành này cô ta lại trộm con trai cậu. Còn nữa, giờ cô ta là vợ cũ của chồng cậu. Dù ở bất2cứ phương diện nào thì cô ta cũng không đáng để cậu đồng tình.”
“Anh đã nói là không cho phép em nhìn cậu ta, càng không thể cười cơ mà.” Lạc Thần Hi vừa phòng nghỉ đã ném cô lên giường lớn.
“Này, anh muốn làm gì?” Không lẽ người này lại muốn...
Lạc Thần Hi áp cô dưới thân: “Em đoán xem?”
“Không được. Không muốn.”
“Đây là hình phạt hành cho tội mê trai của em.”
Thiên Nhã đang muốn giải thích cho bản thân thì miệng bị bờ môi mỏng gợi cảm chặn lại.
“Ưm ưm...”
...
“Cậu nói cái gì? Hạ Vân Cẩm cản một phát súng cho Lạc Thần Hi?” Thiên Nhã và Đồ Hoa Kỳ ngồi đối diện với nhau trong quán cà phê thuộc khách sạn Lạc Thần. Hai người gần đây không có2cơ hội gặp mặt vì chuyện xấu của Thiên Nhã và Lạc Thần Hi đã truyền đi khắp thành phố A. Giờ muốn gặp mặt Thiên Nhã cũng khó khăn.
“Suỵt, cậu đừng nói to. Lạc Thần Hi đã phong tỏa tin tức này. Mọi chuyện giờ đã rất phức tạp, anh ấy không muốn để mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.” Thiên Nhã thấp giọng nói.
Thiên Nhã cúi đầu, nói: “Bây giờ cô ấy chưa tỉnh lại đâu.”
“Thật à?”
“Ừ! Hoa Kỳ, nói thật, khi nhìn thấy cô ấy hôn mê nằm trong bệnh viện, tớ rất khó chịu. Không biết cảm xúc này là sao nữa.”
Đồ Hoa Kỳ hừ lạnh: “Dù thế thì cô ta cũng không đáng giá để cho cậu tha thứ. Thiên Nhã, cậu đừng quên là ai đã hại cậu9và Lăng Lăng phải chia cắt nhiều năm, thậm chí còn không biết tới sự tồn tại của đối phương nữa. Cô ta không khác gì một tên trộm cả, hơn nữa còn là tên trộm trộm mất con trai của người ta. Nếu cô ta trộm tiền trộm đồ của cậu thì thôi đi, đành này cô ta lại trộm con trai cậu. Còn nữa, giờ cô ta là vợ cũ của chồng cậu. Dù ở bất cứ phương diện nào thì cô ta cũng không đáng để cậu đồng tình.”
“Không ai có thể phủ nhận việc cô ấy thật lòng yêu Lạc Thần Hi.”
“Cũng có thể đây là lần cố gắng cuối cùng của cô ta. Cậu thử nghĩ xem, người như cô ta có gì mà không dám làm. Tớ khuyên cậu4nên cố gắng nhìn chằm chằm vào người đàn ông của mình đi, đừng để cho người phụ nữ kia có cơ hội lợi dụng được. Không phải là tớ ác mà là tớ cảm thấy Hạ Vân Cẩm chẳng phải người lương thiện gì. Thiên Nhã, cậu quá lương thiện, tớ sợ cậu sẽ chịu thiệt thòi dưới tay cô ta.” Đồ Hoa Kỳ lo lắng nói.
Thiên Nhã cười nói: “Tớ biết. Yên tâm đi.”
“Tớ rất nhớ hai bảo bối nhỏ.” Đồ Hoa Kỳ cảm thán.
“Đi thôi, hai đứa nhóc đang ở nhà đấy.”
“Được. Đi thôi, để người mẹ nuôi như tớ cho chúng được ăn ngon.”
…
Trong bệnh viện, ở cửa phòng bệnh.
“Chủ tịch, cô ấy vừa mới tỉnh lại, nói muốn gặp anh.” Hạ Nhất Y được Lạc Thần Hi phân phó tới đây trông chừng Hạ Vân Cẩm. Sau mấy ngày hôn mê, cuối cùng Hạ Vân Cẩm cũng tỉnh lại.
Lạc Thần Hi gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Nhìn theo anh đóng cửa lại, Hạ Nhất Y thấy thất vọng và mất mát. Tuy sự căm ghét của cô ta đối với người phụ nữ trong phòng bệnh kia không nhiều như với La Thiên Nhã nhưng dù sao Hạ Vân Cẩm vẫn may mắn hơn cô ta. Vì sao? Vì sao người cản súng cho Chủ tịch lại không phải là cô ta?
Cô ta có thể cảm nhận được Chủ tịch thay đổi thái độ với Hạ Vân Cẩm. Anh bằng lòng tự mình tới đây trông chừng cô ta nghĩa là dù cho Hạ Vân Cẩm không được anh tha thứ nhưng anh vẫn sẽ mềm lòng vì Hạ Vân Cẩm là ân nhân cứu mạng.
Mà cô ta thì sao? Ngoại trừ việc là thư ký và cánh tay đắc lực của anh, cô ta còn là cái gì nữa? Thậm chí ngay cả quyền chết vì anh cô ta cũng không có. Thật đáng giận!
“Chồng.” Hạ Vân Cẩm nằm trên giường bệnh, khuôn mặt gầy gò, sắc mặt trắng bệch lại tiều tụy. Vì trúng đạn nên cô ta trông rất nhợt nhạt. Hình ảnh này khác một trời một vực với một phu nhân chủ tịch hăm hở trước kia. Một người phụ nữ vừa không có tình yêu vừa không có gia đình chống lưng, có phải là rất đáng buồn không?
“Tôi không còn là chồng cô nữa.” Lạc Thần Hi lạnh nhạt ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô ta. Câu nói lạnh băng kia như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng người.
“Vậy về sau em gọi anh là Thần nhé.” Hạ Vân Cẩm yếu ớt nói, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
Lạc Thần Hi không lên tiếng, coi như ngầm đồng ý.
“Thần, anh biết không? Trong khoảng thời gian này em đã suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu ra được rất nhiều đạo lý. Trước kia em quá tùy hứng, quá cố chấp, vì muốn có được tình yêu của anh mà đã làm rất nhiều chuyện tội lỗi. Có một số chuyện còn không cách nào tha thứ được. Đáng tiếc, khi em nhận ra điều này đã quá muộn, em đã hoàn toàn mất đi anh.” Hạ Vân Cẩm chậm rãi nói từng câu từng chữ, cứ như đang kể lại một câu chuyện xưa.
“Khi em nhắm mắt lại, em hi vọng mình có thể cứ thế mà rời đi. Vì dù em có ở lại thế giới này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Cha vào tù, anh rời khỏi em. Trời đất bao la, em có thể đi đâu đây? Em có thể dựa vào ai? Em đã yêu anh nhiều năm như thế, không còn cách nào thích người đàn ông khác nữa rồi. Nhưng em biết rõ, người anh yêu là La Thiên Nhã, hai người còn có với nhau hai đứa con trai. Hai người mới là người một nhà.” Cô ta nói mà nước mắt lã chã, giọng nói nghẹn ngào.
Lạc Thần Hi nghe mà không thay đổi sắc mặt. Cuối cùng anh nói: “Chờ vết thương lành, cô ra nước ngoài đi. Cuộc sống sinh hoạt sau này không cần lo, cô có thể có được phần mà mình nên có. Nhưng cô nghe đây, sau này đừng trở về nữa, đừng tiếp tục xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.”
Sắc mặt Hạ Vân Cẩm càng lúc càng trắng. Cô ta cắn môi, tựa như đang kìm nén nước mắt. Một lúc lâu sau, cô ta gật đầu nhẹ: “Được, em đồng ý với anh. Anh đã không muốn gặp lại em nữa, em sẽ làm theo những gì anh nói, vĩnh viễn không trở về.”
“Hi vọng cô nói được làm được.”
“Nhưng em có chuyện muốn nhờ.”
“Nói đi.”
“Có thể cho người ở trong tù chăm sóc cha em không? Em biết yêu cầu này là quá đáng nhưng đây là chuyện cuối cùng mà người con gái bất hiếu như em có thể làm cho cha.”
Lạc Thần Hi im lặng quan sát cô ta. Lúc sau, anh gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cô.”
Anh nói xong lập tức đứng lên: “Đây là lần gặp mặt cuối cùng. Cô yên tâm mà dưỡng thương đi.”
Đẩy cửa đi ra, anh không hề quyến luyến chút nào.
Hạ Vân Cẩm cắn răng nằm trên giường bệnh, ánh mắt oán độc. Lạc Thần Hi, anh quá độc ác, thật sự rất độc ác!
…
“Anh họ, anh muốn đi đâu? Không phải nói tối nay sẽ đi ăn cơm với em sao?” Dưới cửa chi nhánh Tập đoàn Kha thị, Karen chắn trước xe Kha Tử Thích, làm nũng.
Kha Tử Thích đặt tay trên vô lăng, bất đắc dĩ ló đầu ra ngoài: “Karen, em nghe lời anh đi. Bây giờ anh có chuyện cần làm, không thể đi ăn với em được.”
Karen không nghe lời, lên xe: “Chuyện gì cần phải làm tối nay thế? Rõ ràng anh đã đồng ý tối nay đi ăn cơm với em mà.”
Vẻ mặt Kha Tử Thích có chút bất đắc dĩ: “Anh có chuyện rất quan trọng.”
Karen tức giận khoanh tay trước ngực: “Được rồi. Nếu anh họ không rảnh thì em đi tìm bạn trai em, Lạc Thần Dương đây.”
Kha Tử Thích ngăn cô lại: “Không được. Đi, anh đi ăn với em.”
Karen đắc ý: “Được, vậy em không đi tìm Lạc Thần Dương nữa.”
Xe lái về hướng khách sạn Thì Chung.
“Karen, em chia tay với Lạc Thần Dương đi.” Kha Tử Thích nhìn thẳng phía trước, góc nghiêng hoàn mỹ khiến người ta say mê. Nhưng lúc này Karen nhìn không ra anh đang suy nghĩ cái gì.
“Vì sao?” Karen cố gắng muốn tìm chút tin tức gì đó từ nét mặt, ánh mắt của anh. Đáng tiếc, không tìm được.
“Cậu ta không phải là người tốt.” Kha Tử Thích lạnh lùng nói.
“Cũng chỉ vì thế?” Trong lòng Karen rất thất vọng.
“Lẽ nào chỉ lý do ấy là chưa đủ?” Kha Tử Thích quay đầu lại nhìn cô.
Karen bĩu môi, tức giận nói: “Em thấy anh ta tốt mà. Tuy hơi lưu manh nhưng không phải người quá gian ác. Hơn nữa, anh ta thích em, chỉ cần thế là đủ.”
“Em hiểu cậu ta sao? Em cảm thấy cậu ta thật sự thích em?”
“Anh họ nói thế là có ý gì? Lẽ nào em kém cỏi như thế? Có đàn ông thích em thì có gì kỳ quái đâu. Nói cho anh biết, có rất nhiều đàn ông thích em đấy. Không phải chỉ có mình anh ta.” Karen nén giận trong lòng, hoàn toàn quên mất việc mình phải mặt dày mà quan tâm anh, giúp anh chia sẻ chuyện phiền não.
Kha Tử Thích dừng xe lại, chân thành nói: “Karen, em biết anh không có ý này mà.”
“Vậy anh có ý gì? Anh không thích em, chẳng lẽ lại không để cho người đàn ông khác thích em?”
“Lạc Thần Dương không phải người đơn giản như em nghĩ đâu.”
“Anh ta có thể không đơn giản sao. Không phải ai cũng giống nhau. So với anh ta, dường như anh họ còn khó nhìn thấu hơn. Em mãi mãi không biết được trong lòng anh họ đang nghĩ cái gì. Ngoại trừ việc anh họ thích Thiên Nhã thì dường như em chẳng biết gì về anh cả.”
Ánh mắt Kha Tử Thích trở nên ảm đạm khi nhắc tới Thiên Nhã.
Phát hiện được sự khác thường trong ánh mắt anh, lòng Karen khó chịu. Chỉ khi nhắc tới Thiên Nhã, ánh mắt anh họ mới dịu dàng, đau buồn như thế.
“Về sau, anh với cô ấy không còn quan hệ gì nữa.” Anh thản nhiên nói, giọng điệu mang theo chút đau buồn và kìm nén.
Karen vô cùng kinh ngạc: “Anh họ, anh có ý gì?”
“Vì vậy, sau này đừng nhắc tới cô ấy trước mặt anh.”
“Anh họ, gần đây anh làm sao thế? Anh với Thiên Nhã làm sao...”