Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 264: Hung thủ chết rồi?

“Lạc Thần Dương đã ở Mỹ mấy năm, rất có khả năng cậu ta trở thành thành viên của Storm trong khoảng thời gian này. Thần, không ngờ ngay cả cậu mà cậu ta cũng dám lừa gạt. Vậy xem ra dự định ban đầu lúc về nước của cậu ta không đơn giản.”

Lạc Thần Hi cúi đầu, như đang suy nghĩ cái gì đó: “Lạc Thần Dương, cậu chủ hắc đạo, bọn họ đều là thành viên của Storm, chắc chắn có liên quan tới nhau.”

“Thần, liệu bọn họ có liên quan gì tới chuyện này không?” Dương Tử suy đoán.

Con ngươi sâu thẳm của Lạc Thần Hi lóe lên tia sáng khác thường: “Có lẽ là có! Chúng ta cứ tiếp tục điều tra việc này.”

Hạ Nhất Y gật đầu: “Vâng, Chủ tịch.”

“A, tốt quá, chị dâu đã tỉnh lại rồi. Làm cho tôi3sợ muốn chết, cái này tặng cô.” Lạc Thần Dương đút một tay vào túi quần, một tay cầm bó hoa hồng đi vào phòng bệnh.

Thiên Nhã nhận lấy hoa hồng: “Cảm ơn.”

“Hai cháu trai bé bỏng đáng yêu của tôi đâu? Hai đứa nó đâu rồi?”

“Thần, cậu để cho Lạc Thần Dương phụ trách dự án hợp tác với Tập đoàn SGB là để thăm dò cậu ta? Cậu đã nghi ngờ cậu ta rồi sao?”

Lạc Thần Hi gật đầu: “Đúng thế. Nhưng tôi cũng muốn rèn luyện cậu ta một chút. Xem ra, là tôi quá coi thường cậu ta rồi.”

“Thần, đây là chuyện khác mà cậu nhờ tôi điều tra.” Dương Tử vứt ra mấy tấm hình nữa.

“Đây là cái gì?” Lạc Thần Hi nhìn thi thể bị cháy đen bên trong bức hình, hỏi.

“Người cậu luôn muốn tìm đã chết cách đây bảy2năm trước.” Dương Tử bình tĩnh nói, không quên quan sát sắc mặt Lạc Thần Hi. Tìm lâu như thế, lại là người có mối thù sâu hơn biển nhưng lại phát hiện ra người đó đã chết cách đây nhiều năm. Điều này đúng là khiến người ta không cách nào chấp nhận được.

Lạc Thần Hi đứng lên, nắm chặt tay lại, gân xanh trên trán lộ ra. Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thể nào, không thể nào!”

Dương Tử đi tới vỗ vai anh: “Thần, cậu chấp nhận sự thật đi! Cậu nên bình tĩnh lại, tôi về trước.” Nói xong, anh ta đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong phòng làm việc truyền tới tiếng cốc rơi vỡ. Dương Tử hơi khựng lại, thở dài rồi tiếp tục rời đi.

Hạ Nhất Y chạy vào, hỏi: “Chủ tịch, anh làm sao thế?” Cô ta lo lắng2nhìn Lạc Thần Hi nắm chặt tay đứng trước ghế sofa, tựa như đang kìm nén cái gì đó.

Lạc Thần Hi đứng xoay lưng về phía cô ta, hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Không có gì, sắp xếp lại mấy thứ này rồi mang tới cho tôi.”

“A, tốt quá, chị dâu đã tỉnh lại rồi. Làm cho tôi sợ muốn chết, cái này tặng cô.” Lạc Thần Dương đút một tay vào túi quần, một tay cầm bó hoa hồng đi vào phòng bệnh.

Thiên Nhã nhận lấy hoa hồng: “Cảm ơn.”

“Hai cháu trai bé bỏng đáng yêu của tôi đâu? Hai đứa nó đâu rồi?”

Thiên Nhã nhìn đồng hồ trong phòng bệnh, nói: “Tôi để hai đứa về nhà ăn cơm rồi.”

Lạc Thần Dương ngồi xuống ghế sofa: “Hôm nay anh trai tôi bận lắm, chắc không có thời gian tới đây chăm sóc cô9rồi.”

“Anh ấy vừa gọi điện thoại cho tôi nói lát nữa sẽ qua.”

Lạc Thần Dương gật đầu: “Ồ.”

“Chị dâu, anh trai tôi đáng giá để cô trả giá như thế sao? Ngay cả mạng cô cũng không cần nữa?”

Thiên Nhã cười: “Sao mọi người thích hỏi vấn đề này thế.” Karen cũng đã hỏi rồi.

“Hạ Vân Cẩm đã vậy, ngay cả cô cũng thế. Phụ nữ ấy mà, đều bị anh trai tôi mê hoặc rồi.” Giọng điệu Lạc Thần Dương như ăn phải nho chua.

“Có thời gian rảnh như thế sao không quản lý bản thân cho tốt đi.” Giọng Lạc Thần Hi vang lên ngoài cửa. Anh sải bước đi tới, ôm lấy Thiên Nhã vào lòng, nhìn Lạc Thần Dương bằng ánh mắt cảnh cáo, tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Thấy Lạc Thần Hi trưng ra bản mặt thối, Lạc Thần Dương cười ha4ha: “Ôi, em chỉ đùa một chút thôi mà, anh có cần phải nghiêm túc thế không? Huống hồ em không... được rồi, người thích em không thể so được với người thích anh.”

Lạc Thần Hi lườm anh ta: “Chị dâu là người để cậu tùy tiện nói đùa sao? Xem ra gần đây tôi đối xử với cậu quá tốt.”

Lạc Thần Dương đầu hàng: “Thôi thôi, em không đùa nữa, em đi. Chị dâu không sao thì em yên tâm rồi. Ngủ ngon, chị dâu.” Anh ta đứng lên khỏi sofa, phất tay rồi đút tay túi quần, tiêu sái rời khỏi.

Nhìn theo bóng lưng anh ta, ánh mắt Lạc Thần Hi ngổn ngang không rõ cảm xúc.

“Sau này tránh xa thằng nhóc đó ra cho anh.” Thấy bó hoa để trên bàn, Lạc Thần Hi cầm lấy ném luôn vào thùng rác.

Thiên Nhã nghĩ là anh ghen, bất đắc dĩ nói: “Đó là em trai anh đấy, anh đừng nghi ngờ anh ta nữa được không. Hoa này ném đi tiếc thật.” Nói xong, cô định nhặt bó hoa trong thùng rác lên.

Lạc Thần Hi vươn tay ôm lấy cô: “Em thích hoa? Vậy sau này ngày nào anh cũng tặng em nhưng em chỉ được nhận hoa của mình anh tặng. Nếu có người đàn ông khác tặng, em không được phép nhận, bao gồm cả Lạc Thần Dương.”

Thiên Nhã phì cười: “Anh đang ghen với anh ta hả?”

Lạc Thần Hi nghiêm mặt: “Nghe lời!”

Thiên Nhã gật được: “Được rồi, em nghe.”

“Sau này không được phép đi quá gần cậu ta.” Lạc Thần Hi ra lệnh.

“Ừ, nhưng em đâu có thân thiết gì với anh ta.” Thiên Nhã vô tội nói.

Lạc Thần Hi híp mắt nhìn cô: “Một mình ở cạnh cậu ta cũng không được.”

Thiên Nhã cười đẩy anh ra: “Anh xem em trai mình là gì thế? Quái thú à?”

Lạc Thần Hi cong môi cười: “Với anh mà nói, những người đàn ông có ý đồ với em đều là quái thú.”

Thiên Nhã đánh anh: “Thế còn anh?”

“Anh? Đương nhiên anh là siêu nhân đánh quái thú rồi?”

“Anh đừng có mà tưởng bở.” Thiên Nhã cười. Bỗng nhiên, cô nhớ tới lời Karen từng nói. Cô hơi do dự, không biết có nên nói cho Lạc Thần Hi biết không.

“Sao thế?” Thấy Thiên Nhã cau mày, Lạc Thần Hi quan tâm hỏi han.

“Karen nói, gần đây Lạc Thần Dương hơi kỳ lạ.” Dù hơi lo lắng nhưng Thiên Nhã vẫn quyết định nói cho Lạc Thần Hi biết.

“Hơi kỳ lạ? Kỳ lạ như thế nào? Hai người họ chia tay rồi?” Lạc Thần Hi hỏi. Anh liếc mắt một cái là nhận ra Lạc Thần Dương và Karen không yêu nhau thật, chẳng qua là anh không vạch trần mà thôi. Anh âm thầm điều tra xem tại sao Lạc Thần Dương lại ở bên Karen thì phát hiện ra gần đây anh ta có liên lạc với Thiệu Vĩnh Sang. Vì vậy, anh bắt đầu nghi ngờ Lạc Thần Dương, cho anh ta phụ trách dự án với Tập đoàn SGB là để qua đó dò xét. Không ngờ vấn đề ở chỗ Lạc Thần Dương còn lớn hơn những gì anh tưởng tượng.

“Karen nói, gần đây anh ta có đánh nhau với Tử Thích.” Thiên Nhã ấp a ấp úng.

Đáy mắt Lạc Thần Hi lóe lên tia khác thường, anh nói: “Anh biết rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, yên tâm dưỡng bệnh đi. Em nhìn em xem, vốn đã chẳng thông minh giờ lại bị thương ở đầu. Sợ rằng sau còn ngốc hơn nữa.” Anh chạm nhẹ lên phần đầu Thiên Nhã được băng bó, cười cưng chiều.

Thiên Nhã tủi thân há miệng nói: “Ơ, anh quá đáng thế! Dù gì lần này em cũng vì anh mà bị thương, thế mà anh còn nói em ngốc.”

Lạc Thần Hi hôn lên trán cô, trêu: “Về sau không được làm chuyện ngốc nghếch thế này nữa. Em bị thương còn làm anh khó chịu hơn cả việc bản thân bị thương. Ai lại thích một cô dâu ngốc?”

Thiên Nhã vừa giận vừa thẹn: “Đồ không biết xấu hổ. Ai là cô dâu của anh?”

“Em đã là người của anh rồi, em không làm cô dâu thì ai là cô dâu?” Lạc Thần Hi ôm chặt lấy cô, bá đạo nói.

“Anh đừng có mà khoa trương. Em không thèm làm cô dâu của anh đâu.” Thiên Nhã bắt đầu đấu võ mồm với anh.

“Khụ khụ...” Ở cửa truyền tới tiếng ho khan khiến cho hai người đang liếc mắt đưa tình với nhau quay mặt lại. Hai người họ bắt gặp cụ Lạc đang nghiêm mặt đứng ở cửa.

Thiên Nhã đỏ bừng mặt, thầm nghĩ không biết cuộc trò chuyện vừa nãy của hai người có bị cụ Lạc nghe thấy không. Khi đối mặt với cụ Lạc, cô luôn có cảm giác sợ hãi. Không phải vì năng lực và địa vị của cụ lớn mà là bây giờ cụ Lạc là người nhà của cô, là cụ nội của hai bảo bối nhỏ, là ông nội của Lạc Thần Hi.

“Ông nội, sao ông lại tới đây?” Nhìn thấy cụ Lạc, nụ cười của Lạc Thần Hi biến mất, khuôn mặt trở nên nghiêm túc. Ánh mắt hai người chạm nhau khiến bầu không khí trong phòng bệnh đông cứng.

Thấy sắc mặt anh thay đổi, Thiên Nhã vội vàng hòa giải, muốn tiến tới cạnh cụ: “Cụ, mời vào ngồi ạ.”

Cụ Lạc lạnh lùng nhìn Thiên Nhã, tránh khỏi tay cô rồi chống gậy đi vào phòng bệnh.

Tay Thiên Nhã cứng đờ ở giữa không trung. Cô lúng túng thu tay lại.

“Thần, ông muốn nói chuyện riêng với cô ta. Cháu đi ra ngoài một lúc đi.”

Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm cụ Lạc, có vẻ như không có ý định ra ngoài.

Thiên Nhã áp sát anh, ánh mắt như đang cầu xin: “Anh đi ra ngoài chút đi.”

Lúc này, Lạc Thần Hi mới gật đầu: “Ông nội, hai người cứ trò chuyện đi.”

Anh đi lướt qua. Sau khi nghe thấy tiếng Lạc Thần Hi đóng cửa, cụ Lạc mới từ từ ngước mắt lên. Đôi mắt chim ưng ẩn sau gọng kính viền vàng sắc bén tới mức khiến không ai có thể đoán được cụ suy nghĩ cái gì.

“Ngồi đi.” Cụ nhìn Thiên Nhã, lạnh lùng nói.

Thiên Nhã ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa đối diện cụ Lạc, ngồi nghiêm chỉnh như thể tòa nhà bê tông vững chãi không bao giờ đổ.

“Có phải cô có chuyện muốn nói với tôi không?” Cụ Lạc đổi sang một tư thế thoải mái hơn, dựa vào lưng ghế sofa, lạnh lùng nhìn cô.

“Thật ra... thật ra trước đây cháu không hề có ý định ở bên cạnh Lạc Thần Hi. Nhưng là do ý trời trêu ngươi, cháu...”

“Luôn miệng nói sẽ không bước vào cửa nhà họ Lạc nửa bước, luôn miệng nói không có ý đồ không an phận với cháu tôi, với Tập đoàn Lạc Thần nhưng giờ lại là mẹ ruột của người tương lai thừa kế Tập đoàn Lạc Thần. Ha ha, có phải trước đây tôi xem thường thủ đoạn của cô quá không? Đây là do ý trời sắp đặt hay là cái bẫy mà cô trăm phương nghìn kế bày ra?” Cụ Lạc mỉa mai chất vấn.