“Ông nội! Ông ra đây cho tôi! Ông nội! Tôi biết ông chưa ngủ! Ông đi ra đây cho tôi!” Lạc Thần Hi nắm chặt tay, quay về phía cửa phòng hét lớn.
Giọng nói đánh thức người làm trong nhà tỉnh, náo loạn cả lên.
“Cậu chủ, ông chủ đang nghỉ ngơi. Có chuyện gì để mai hẵng nói, được không?” Trong đám người làm, thím Hoàng là người già nhất. Nhiều năm qua bà luôn chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cụ Lạc. Bà khoác thêm áo khoác ngoài, đi từ trong phòng mình ra, bình tĩnh khuyên nhủ.
Lạc Thần Hi liếc nhìn bà, không thèm để lời bà vào tai.
Cụ Lạc châm điếu xì gà: “Tên nhóc này, sự kiên nhẫn của cháu không có tác dụng với ông. Ông chỉ nói một lần thôi, người phụ nữ3của cháu ở đâu, ông không biết, cũng không liên quan gì tới ông.”
Lạc Thần Hi hừ lạnh: “Cháu có thể tin được lời ông sao?”
“Không tin? Thế thì ông không còn cách nào khác. Người bất tài như cháu, ông không thể bồi dưỡng được.” Ông nhăn mày, lộ ra sát khí.
Lạc Thần Hi lạnh lùng quan sát cụ, hoàn toàn không tin lời cụ nói: “Cứ chờ đấy! Cháu nhất định sẽ tìm được Thiên Nhã về. Ông nội, ông nhất định sẽ hối hận vì chuyện ngày hôm nay.” Anh nghiến răng nghiến lợi, xoay người rời đi.
“Cô ta là người muốn đi, cháu tội gì phải thế? Nếu cô ta không muốn đi, ai có thể bắt cô ta rời khỏi cháu? Tên nhóc thối tha này, cháu đừng tự lừa gạt mình nữa. Là cô ta tự2nguyện lựa chọn, không có bất kỳ ai can thiệp vào. Nếu đồ là của cháu thì sẽ mãi là của cháu, còn nếu không thuộc quyền sở hữu thì có cưỡng ép cũng vô dụng.”
Anh dùng sức gõ cửa phòng, gọi to: “Ông nội! Ông ra đây cho tôi! Ra đây! Nếu không tôi sẽ đạp cửa xông vào!”
“Cậu chủ!” Thím Hoàng thấy Lạc Thần Hi không lễ phép, nghiêm túc hô.
“Để nó vào.” Đột nhiên, cửa phòng mở ra, cụ Lạc chống gậy đi ra từ trong phòng, lạnh lùng nói.
Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn cụ Lạc, vào thẳng vấn đề: “Ông nội, ông giấu Thiên Nhã đi đâu rồi? Ông nói cháu biết đi!”
Cụ Lạc nháy mắt ra hiệu với đám người làm. Người làm thi nhau lui xuống, ngay cả thím Hoàng cũng khom người rời2khỏi, trở về phòng mình.
Cụ Lạc không trực tiếp trả lời vấn đề của anh mà một mình đi tới thư phòng. Lạc Thần Hi theo sát phía sau.
Cụ ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc: “Sao thế? Người phụ nữ của mình không thấy đâu lại chạy tới trước mặt ông ầm ĩ? Đây là một Lạc Thần Hi luôn biết chuyện gì sẽ xảy ra sao? Thần, ông càng ngày càng thất vọng về cháu.”
Lạc Thần Hi cười nhạt: “Ngoại trừ ông, không có bất kỳ kẻ nào có thể ép Thiên Nhã rời khỏi cháu. Nói cho cháu biết đi, Thiên Nhã đang ở đâu?”
Cụ Lạc nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, nói với giọng cực kỳ khiêu khích: “Là một người đàn ông, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không quản được còn9đòi làm người thừa kế Tập đoàn Lạc Thần? Không thấy người phụ nữ của mình đâu là đi hỏi người khác. Người như thế không phải đàn ông.”
Lạc Thần Hi nắm chặt tay, ngước mắt nhìn cụ Lạc đầy giận dữ: “Sự kiên nhẫn của cháu có giới hạn. Cháu hỏi lại một lần nữa, Thiên Nhã đang ở đâu?”
Lạc Thần Hi hừ lạnh: “Cháu có thể tin được lời ông sao?”
“Không tin? Thế thì ông không còn cách nào khác. Người bất tài như cháu, ông không thể bồi dưỡng được.” Ông nhăn mày, lộ ra sát khí.
Lạc Thần Hi lạnh lùng quan sát cụ, hoàn toàn không tin lời cụ nói: “Cứ chờ đấy! Cháu nhất định sẽ tìm được Thiên Nhã về. Ông nội, ông nhất định sẽ hối hận vì chuyện ngày hôm nay.” Anh nghiến răng4nghiến lợi, xoay người rời đi.
“Cô ta là người muốn đi, cháu tội gì phải thế? Nếu cô ta không muốn đi, ai có thể bắt cô ta rời khỏi cháu? Tên nhóc thối tha này, cháu đừng tự lừa gạt mình nữa. Là cô ta tự nguyện lựa chọn, không có bất kỳ ai can thiệp vào. Nếu đồ là của cháu thì sẽ mãi là của cháu, còn nếu không thuộc quyền sở hữu thì có cưỡng ép cũng vô dụng.”
Hai tay Lạc Thần Hi càng nắm chặt hơi. Anh giận dữ đẩy cửa đi ra.
“Nghe đây, phái người đi điều tra, dùng thời gian ngắn nhất tìm được người cho tôi.” Lạc Lăng hạ lệnh qua điện thoại.
“Được, tôi biết.” Người ở đầu bên kia nói với giọng trầm thấp.
Lạc Lăng và La Tiểu Bảo kết thúc cuộc gọi cùng lúc.
“Lăng Lăng, giờ mami Thiên Nhã đang ở đâu? Người ta rất nhớ mami, thật sự rất nhớ mami.” La Tiểu Bảo cúi đầu, buồn bã nói.
Lạc Lăng vỗ lưng La Tiểu Bảo, an ủi: “Đừng lo lắng. Dựa vào lực lượng của cha, anh và em, em tin rằng chúng ta có thể nhanh chóng tìm ra mami thôi.”
“Nhưng người ta rất lo lắng cho mami Thiên Nhã. Có khi nào mami bị kẻ xấu bắt đi không? Em cũng biết mà, có rất nhiều kẻ xấu đang ẩn núp quanh cha và mami.”
Lạc Lăng cũng rất lo lắng nhưng cậu biết, giờ phút này không thể rối loạn.
“Không sao đâu. Dù gặp nguy hiểm thì mami cũng là người ở hiền gặp lành.”
La Tiểu Bảo gật đầu liên tục: “Đúng thế. Mami Thiên Nhã là người tốt, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho mami.”
“Bây giờ điều chúng ta cần biết là tại sao mami Thiên Nhã muốn bỏ đi?” Lạc Lăng suy nghĩ.
La Tiểu Bảo nói: “Đúng thế, tìm được nguyên nhân ắt có thể tìm được mami Thiên Nhã.”
“Mami Thiên Nhã rất thương chúng ta. Nếu không phải vì bất đắc dĩ, mami sẽ không rời khỏi chúng ta. Hơn nữa, mami còn rất yêu cha.” Lạc Lăng phân tích.
“Ừm, lần này mami Thiên Nhã bỏ đi là có kế hoạch từ trước. Giờ nghĩ lại mới thấy mấy ngày gần đây mami rất kỳ quái. Có đôi khi, lời mami nói cứ như đang thông báo cái gì đó. Vì vậy, chúng ta có thể loại trừ khả năng mami bị bắt đi. Hơn nữa, mami để lại thư mà.”
“Nhưng mami rời khỏi đây là do có người trợ giúp. Nếu không vì sao sau khi chúng ta ra khỏi cửa, băng ghi hình ở dưới tầng lại bị nhiễu sóng, không thể thấy rõ hình ảnh lúc đó?”
“Nghĩ đi, người không muốn để mami Thiên Nhã thành người nhà họ Lạc là ai?” Lạc Lăng nói một câu đầy ẩn ý.
“Cụ Lạc và Hạ Vân Cẩm.” Suy nghĩ của La Tiểu Bảo và Lạc Lăng giống nhau.
Lạc Lăng gật đầu: “Đúng, trước mắt thì hai người này có hiềm nghi lớn nhất.”
“Lẽ nào trong tay bọn họ có gì đó? Mami Thiên Nhã không thể rời khỏi đây mà không có lý do được.” La Tiểu Bảo nghiêm túc suy nghĩ, muốn tìm được điểm đột phá.
“Để cho người của chúng ta tăng cường điều tra đi. Tin rằng sẽ tra ra được chút manh mối.” Lạc Lăng nói.
La Tiểu Bảo gật đầu: “Đúng thế, không được buông tha bất cứ manh mối nào.”
Ngày thứ hai Thiên Nhã mất tích.
Lạc Thần Hi nghĩ đủ mọi cách, điều động người bí mật tìm kiếm Thiên Nhã. Chuyện cô mất tích không thể công khai với bên ngoài, không thì chỉ sợ Thiên Nhã sẽ càng thêm nguy hiểm. Trời mới biết được sau lưng có bao nhiêu người muốn đẩy anh vào chỗ chết. Nếu họ bắt được Thiên Nhã thì chẳng khác nào có thể uy hiếp được anh. Đến lúc đó, bọn họ sẽ tìm đủ mọi cách để bắt được Thiên Nhã.
Tại phòng làm việc của Chủ tịch.
“Chủ tịch, anh nói gì? Không thấy Thiên Nhã đâu?” Hạ Nhất Y kinh ngạc, thầm vui sướng ở trong lòng. Hóa ra hôm qua Chủ tịch rời đi sớm như thế là vì Thiên Nhã mất tích.
“Việc này không thể để lộ ra ngoài. Chuyện này phải giữ bí mật, không được để lộ bất cứ thông tin nào ra bên ngoài, biết chưa?” Lạc Thần Hi dặn dò.
Hạ Nhất Y gật đầu: “Đã biết, thưa Chủ tịch.”
“Gần đây Hạ Vân Cẩm có cái gì... khác thường không? Khoảng thời gian này cô ta có đi gặp Thiên Nhã không? Cô ta có nói điều gì đáng nghi không?” Lạc Thần Hi nhìn Hạ Nhất Y với ánh mắt hoài nghi. Ngoại trừ cụ Lạc thì Hạ Vân Cẩm cũng là một nhân vật đáng nghi. Thiên Nhã bỏ đi, tin rằng cô ta sẽ là người vui vẻ nhất, nếu như cô ta còn lưu luyến anh, lưu luyến Tập đoàn Lạc Thần.
Mặc dù người phụ nữ này đã hai lần tự tìm đường chết, tỏ rõ thái độ không muốn ganh đua nữa nhưng Lạc Thần Hi sao có thể dễ dàng tin cô ta như thế. Nhất là khi người phụ nữ này không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Hạ Nhất Y lắc đầu: “Chủ tịch, gần đây Hạ Vân Cẩm không có hành động nào đáng nghi. Cô ta luôn ở nhà, bình thường hay ngồi xem ti vi suốt mấy tiếng. Tôi sợ cô ta có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình trong đầu.”
“Thật sự không đáng nghi? Cô chắc chắn?” Nghi ngờ trong lòng Lạc Thần Hi chưa được gỡ bỏ.
Hạ Nhất Y nhìn anh, gật đầu chắc nịch: “Chủ tịch, hay là anh đưa cô ta ra nước ngoài đi. Để cô ta ở chỗ này, không tốt cho cả hai bên.”
“Thư ký Hạ, cô rất ít khi bày tỏ ý kiến của mình.” Lạc Thần Hi tò mò nhìn cô ta.
Trong lòng Hạ Nhất Y cuồn cuộn sóng, tim đập thình thịch. Cô ta không biết Lạc Thần Hi có nghi ngờ câu nói của mình không: “Chủ tịch, đây chỉ là lời đề nghị của tôi thôi.”
“Cô ta không thể đi. Cái chết của Hạ Chi Hoa không phải ngẫu nhiên, cần chờ điều tra. Cô ta phải ở lại đây.” Lạc Thần Hi chậm rãi nói.
Hạ Nhất Y gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ trông chừng cô ta, anh yên tâm đi.”
Hạ Nhất Y mở cửa, nhìn thấy Hạ Vân Cẩm đang ngồi dựa vào ghế sofa, nhàn nhã đánh móng tay.
“Thư ký Hạ, cô tới rồi. Mau tới đây nhìn xem, màu móng tay của tôi đẹp không?” Hạ Vân Cẩm duỗi bàn tay ngọc ngà thon dài ra, để cho Hạ Nhất Y đánh giá và nhận xét móng tay sơn đỏ của cô ta.
Hạ Nhất Y ngồi xuống ghế sofa đối diện, cười: “Cô Hạ, dáng vẻ hớn hở, nhàn nhã tự tại này của cô không giống một người bị chồng ruồng bỏ nhỉ. Tôi khuyên cô nên xóa nó đi.”
Nụ cười trên mặt Hạ Vân Cẩm cứng đờ. Cô ta nhìn Hạ Nhất Y bằng ánh mắt âm hiểm: “Bị chồng ruồng bỏ? Hừ, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt, không ngờ cũng có ngày cô xem thường tôi.”
Hạ Nhất Y không phản đối, ưu nhã nhón chân lên: “Tai họa sắp rơi xuống đầu cô rồi mà cô còn không biết sao? Cô nghĩ Chủ tịch giữ cô lại là vì thông cảm cho cô?”
Hạ Vân Cẩm hừ lạnh: “Cô sai rồi, Thần không đồng cảm mà là có tình cảm với tôi. Anh ấy không bỏ được tôi nên mới giữ tôi ở lại. Những thứ này đều là do tôi cố gắng mới có được, đi một vòng quanh Quỷ Môn Quan là đáng giá.”