“Cậu có vẻ để ý tôi nhỉ? Vậy cậu nói cho tôi nghe đi, dự án với Tập đoàn SGB đến đâu rồi.” Lạc Thần Hi nhíu mày, hỏi. Cái khí thế mạnh mẽ trên người anh có thể khiến người yếu tim không chịu nổi.
Lạc Thần Dương cười xòa: “Anh yên tâm đi, giờ đang bàn luận chi tiết vấn đề rồi.”
“Nhớ kỹ, làm kế hoạch gì cũng phải chú ý từng hạng mục.” Lạc Thần Hi dặn dò.
Lạc Thần Dương gật đầu: “Ừm, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tháng sau hạng mục sẽ chính thức được khởi động. Có điều, để khởi động được hạng mục này cần không ít tài chính. Mấy năm nay anh đầu tư không ít hạng mục, hơn nữa3còn càng lúc càng lớn. Trong lúc bất chợt cần nhiều tiền như này, vốn lưu động của tập đoàn có gặp vấn đề gì không?”
Lạc Thần Dương như thể bị lời anh nói dọa sợ, ngoài cười mà trong không cười nổi: “Anh đừng dạy em mấy cái quỷ quái đấy. Công ty đầu tư của em luôn kinh doanh đàng hoàng giống như Tập đoàn Lạc Thần, không dính vào mấy chuyện trái pháp luật.”
Lạc Thần Hi gật đầu, nói lời làm cho người ta phải suy nghĩ: “Thật không? Như vậy thì tốt. Thần Dương à, cậu là thành viên của nhà họ Lạc, lại mở công ty ở bên ngoài nên người khác nhìn vào ít nhiều gì cũng nghĩ nó có liên2quan tới Tập đoàn Lạc Thần. Nhỡ cậu có phạm sai lầm gì thì danh tiếng của Tập đoàn Lạc Thần cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Bây giờ đang là thời buổi rối loạn, Tập đoàn Lạc Thần vì đủ loại chuyện xấu đè ép lên mà chịu không ít đả kích, gần đây mới khởi sắc được một chút. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Lạc Thần Dương gật đầu: “Lời anh nói em hiểu rõ.”
“Cậu không nên nghĩ tôi nói như này là nhằm vào cậu, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi. Công ty nào cũng sẽ có người như Hoàng Thừa Nghĩa, nhận tiền lương của ông chủ nhưng lại làm việc cho người khác. Mặc kệ là ông ta bị ép buộc hay tự nguyện thì3ông ta cũng đã phản bội ông chủ của mình, không đáng để tha thứ.” Lạc Thần Hi nói, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn anh ta.
Lạc Thần Dương gật đầu liên tục, cười ha ha: “Ôi, anh, em biết rồi. Anh không cần phải dông dài như thế, em sẽ quan sát kỹ cấp dưới của mình, không để chuyện như Hoàng Thừa Nghĩa lặp lại.”
Lạc Thần Hi nhếch miệng, cười như không cười: “Cậu hiểu được là tốt, đi ra ngoài đi.”
Trở lại phòng làm việc của mình, hai tay Lạc Thần Dương đang nắm chặt cũng buông lỏng. Anh ta chậm rãi đưa tay lên nhìn, nheo mắt lại khi thấy lòng bàn tay toát mồ hôi.
Lời anh trai vừa nói có phải đang cảnh9cáo anh ta không?
Mặc kệ là do ông ta bị ép hay tự nguyện thì ông ta cũng đã phản bội, không đáng tha thứ?
Đúng thế. Dù là bị ép hay tự nguyện thì anh ta cũng đã phản bội, không thể tha thứ. Vậy thì tiếp tục đánh nốt trận chiến này thôi!
Lạc Thần Hi cười, không đồng ý với ý kiến này: “Vì vậy đây là khảo nghiệm dành cho cậu. Làm thế nào để điều động tài chính, làm thế nào để bịt miệng đám cổ động, tất cả là nhờ vào cậu. Cậu nhất định phải chứng minh cho bọn họ thấy hạng mục này trong tương lai sẽ mang tới cho tập đoàn số tiền lãi khổng lồ. Bọn họ là người thấy3tiền là sáng mắt, gió chiều nào theo chiều ấy, không có nhiều người nghĩ được xa đâu. Muốn thuyết phục bọn họ cũng không dễ.”
Lạc Thần Dương ra vẻ không chịu nổi, xua tay lia lịa: “Anh, anh không thể giao nhiệm vụ khó như thế cho em được. Trời mới biết năng lực của em không lớn như anh, em không làm được.”
“Ai nói cậu không có năng lực này. Cậu xem cậu ở bên ngoài hoạt động đặc sắc như thế, chút việc nhỏ này không phải chỉ giống bữa ăn sáng của cậu sao.” Lạc Thần Hi nhếch mép, tán thưởng anh ta.
Lạc Thần Dương thở dài: “Anh đang nói móc em hả? Em ở bên ngoài chỉ làm kinh doanh nhỏ thôi.”
“Ai biết được là làm ăn nhỏ hay kinh doanh lớn. Nghành đó của các cậu khá có độ sâu, làm sổ sách sạch đẹp một chút thì dù cậu có kinh doanh lớn cũng chẳng ai biết được.” Lạc Thần Hi tiến tới gần anh ta, lời nói mang theo ẩn ý khác, ánh mắt lóe lên tia sáng sâu không lường được.
Trở lại phòng làm việc của mình, hai tay Lạc Thần Dương đang nắm chặt cũng buông lỏng. Anh ta chậm rãi đưa tay lên nhìn, nheo mắt lại khi thấy lòng bàn tay toát mồ hôi.
Lời anh trai vừa nói có phải đang cảnh cáo anh ta không?
Mặc kệ là do ông ta bị ép hay tự nguyện thì ông ta cũng đã phản bội, không đáng tha thứ?
Đúng thế. Dù là bị ép hay tự nguyện thì anh ta cũng đã phản bội, không thể tha thứ. Vậy thì tiếp tục đánh nốt trận chiến này thôi!
Anh ta hít một hơi thật sâu, đè ép những hoảng loạn trong lòng xuống.
Đi tới tiểu khu Hạ Vân Cẩm đang ở tạm, Lạc Thần Hi cầm khóa cửa mở cửa lớn ra.
Hạ Vân Cẩm đờ đẫn ngồi xem ti vi, đầu tóc rối bời, mặt mày bẩn thỉu, nhìn chẳng có chút thần thái nào.
Ti vi đang chiếu phim hoạt hình. Cô ta xem khi thì cười khanh khách, khi thì dùng khăn giấy lau nước mắt.
“Con à, mẹ có lỗi với con. Mẹ không thể bảo vệ tốt được con. Mẹ sai rồi, hại con phải chết yểu ngay từ lúc mới sinh, thật sự xin lỗi con.” Cô ta ôm gối khóc nấc lên, khóc hết sức thương tâm.
Ngừng khóc cô ta lại xem phim hoạt hình. Khi cười, khi khóc.
Không biết Lạc Thần Hi đã đứng ngoài cửa bao lâu cô ta mới phát hiện ra sự xuất hiện của anh.
“Thần, là anh sao?” Vì khóc nên hai mắt sưng đỏ làm cô ta chỉ nhìn được mờ mờ. Cô ta nhìn bóng hình cao to oai hùng ngoài cửa với ánh mắt không thể tin được, thận trọng hỏi. Dường như sợ chỉ cần giọng cô ta lớn thêm chút nữa thì bóng hình ngoài cửa sẽ biến mất không còn tăm hơi.
Lạc Thần Hi đi đến, tắt ti vi, ngồi xuống ghế sofa đối diện cô ta, nói: “Đúng thế, là tôi.”
Hạ Vân Cẩm kinh ngạc chỉnh trang lại đầu óc của mình, còn cả khuôn mặt đầy nước mắt nữa.
“Sao anh lại tới đây? Em, em chưa chuẩn bị gì cả.” Cô ta hốt hoảng, dáng vẻ như được yêu thương mà lo sợ.
“Không cần chuẩn bị gì cả, tôi chỉ tới nhìn cô chút thôi.” Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói chẳng có chút cảm xúc nào.
Hạ Vân Cẩm ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của Lạc Thần Hi, nói: “Anh chờ chút. Em, em đi rót cho anh chén trà.” Cô ta lảo đảo nghiêng ngả đi vào phòng bếp.
“A!” Một tiếng kêu đầy sợ hãi vang lên kèm theo tiếng thủy tinh rơi vỡ truyền ra từ phòng bếp.
Lạc Thần Hi đi vào thấy Hạ Vân Cẩm đang đứng trước tủ bếp làm bằng kính trong suốt, hoang mang sờ khuôn mặt tiều tụy nhợt nhạt của mình. Dưới chân cô ta là thủy tinh vỡ toang.
Chân cô ta bị một miếng thủy tinh đập trúng, chảy máu.
“Tôi, mặt của tôi, đây không phải tôi! Đây không phải tôi!” Cô ta nói với giọng không dám tin, dường như hoàn toàn không cảm nhận được chân đang bị thương.
“Thiếu phụ luống tuổi có chồng này là ai? Đây không phải là tôi, không phải là tôi.” Cô ta hét to.
Lạc Thần Hi thở dài, đi tới trước mặt cô ta, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài đi, chân của cô bị thương.”
Hạ Vân Cẩm run rẩy nhìn anh, ánh mắt như phủ sương mù: “Thần, anh nói cho em biết đi, đây là em thật sao? Đây đúng là em sao?”
Lạc Thần Hi gật đầu, nói: “Đúng thế, đấy là cô.”
Hạ Vân Cẩm lùi ra sau hai bước, nhìn chân mình toàn là máu mà lắc đầu liên tục, yếu ớt nói: “Sao em lại suy bại tới tình trạng này cơ chứ?” Cô ta ngã ngồi trên đất, đôi mắt trống rỗng.
Lạc Thần Hi bấm điện thoại gọi cho Hạ Nhất Y: “Hạ Vân Cẩm bị thương, cô tới xử lý cho cô ta đi.”
“Tôi sẽ sắp xếp cho cô bác sĩ tâm lý. Khoảng thời gian này cô yên tâm dưỡng bệnh đi.” Anh để lại một câu rồi xoay người muốn rời đi.
Đột nhiên, Hạ Vân Cẩm ôm lấy anh từ phía sau: “Thần, đừng đi. Em không muốn. Em sợ, em sợ. Trò chuyện với em một lúc thôi được không?”
Lạc Thần Hi đẩy tay cô ta đang đặt bên hông mình ra, quay mặt lại: “Không thấy Thiên Nhã đâu, tôi không có thời gian ở đây nói vớ vẩn với cô.” Anh quan sát cô ta thật kỹ, trong con ngươi sâu thẳm lóe lên tia sáng khác thường như muốn nhìn thấu cô ta.
Ánh mắt Hạ Vân Cẩm trở nên mơ màng và khó hiểu: “Thiên Nhã? Thiên Nhã là ai? Thiên Nhã, Thiên Nhã?” Cô ta dựa vào cánh cửa, cố gắng nhớ lại.
Lạc Thần Hi cười lạnh: “Cô ấy là người mà cô muốn đẩy vào chỗ chết đấy. Cô quên rồi?”
Hạ Vân Cẩm run lên, không ngừng lùi về phía sau, cả người dính trên cửa: “Không đâu, em không làm thế. Em không làm thế. Đúng vậy, em chỉ muốn hại cô ấy vì em quá yêu anh. Thần, em sợ mình sẽ mất anh.” Cô ta tiến lên nắm lấy tay anh, nước mắt chảy ra.
Lạc Thần Hi tiếp tục đẩy cô ta ra, ánh mắt nhìn cô ta chẳng có chút tình cảm nào: “Đáng tiếc, người tôi yêu không phải cô.”
“Em biết. Em biết mà, vậy nên em không cố nữa. Em không cầu gì cả, chỉ mong anh có thể hạnh phúc. Thần, xin anh, nhất định phải hạnh phúc đấy.” Cô ta vô lực quỳ trên mặt đất, sám hối.
Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt tựa như mặt hồ phẳng lặng, không vì cô ta khóc tới lê hoa đái vũ* mà mủi lòng.
* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa.
“Chủ tịch.” Lúc Hạ Nhất Y chạy tới thì thấy Hạ Vân Cẩm quỳ trên mặt đất khóc thút thít, còn Lạc Thần Hi mặt không cảm xúc đứng ở đó.
Lạc Thần Hi xoay người nhìn cô ta, nói: “Giúp cô ta xử lý vết thương, tôi đi trước.”
“Vâng, Chủ tịch.” Hạ Nhất Y gật đầu, đáp.
Sau khi Lạc Thần Hi đẩy cửa đi, Hạ Vân Cẩm lau khô nước mắt của mình. Đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc hiện lên ý cười âm hiểm.
Cô ta đứng lên, liếc nhìn Hạ Nhất Y đứng ở góc cửa, cười nhạt: “Thế nào? Có phải diễn xuất của tôi tăng lên không?” Cô ta khập khiễng đi tới trước tủ ti vi, lấy hòm thuốc tự xử lý vết thương của mình.
Hạ Nhất Y đi vào ngồi ở đối diện, cười lạnh nhìn động tác liên tiếp của cô ta.
Đột nhiên, cô ta giơ tay vỗ liên tiếp vài tiếng.
“Chúc mừng cô. Mối nghi ngờ của Chủ tịch đối với cô hẳn là đã giảm đi phân nửa.” Trong lòng cô ta vừa ghen ghét vừa căm hận. Không ngờ người phụ nữ có ngực không có não như Hạ Vân Cẩm giờ lại thông minh như này. Ngay cả Lạc Thần Hi mà cô ta cũng lừa được.