Bình thường Chủ tịch là người không có tình cảm, nhưng La Thiên Nhã lại có được toàn bộ sự quan tâm là vì thứ đáng chết gọi là yêu sao?
Vậy tình yêu của cô ta thì sao? Lẽ nào Chủ tịch không cảm nhận được ư?
Lạc Thần Dương kịp nhấn mở trước khi cửa thang máy đóng hẳn lại. Anh ta nở nụ cười, đi vào.
“Chủ tịch Kha, anh vẫn không kiềm chế được.” Hai người đứng sóng vai trong thang máy.
Kha Tử Thích nhẹ nhàng rút tay ra khỏi cái nắm của Karen, nói: “Anh không sao.” Sau đó, anh không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.
Tay cứ dừng ở giữa không trung, Karen vừa đau lòng vừa mất mát, mấp máy môi, đuổi theo: “Anh họ! Đừng đi nhanh3như thế mà, chờ em với.”
Nhìn chuyện vừa mới xảy ra giữa hai người họ, mắt Lạc Thần Dương thoáng qua cảm xúc không tên. Sự cố chấp của Karen rất giống cô ấy. Nhưng thế thì sao? Người Kha Tử Thích yêu chỉ có La Thiên Nhã, có lẽ sẽ không thay đổi.
Anh ta đập một cái lên cửa thang máy, khẽ cười. Kha Tử Thích, nếu anh đi theo con đường này có phải tôi nên vui vẻ theo dõi hai kẻ mạnh đối đầu rồi ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi không?
Nhớ tới Thiên Nhã, anh ta cười khổ. Anh ta chỉ nghĩ được tới mỗi ông nội. Chỉ có ông nội mới đủ năng lực làm Thiên Nhã đang ở bên cạnh Lạc Thần Hi bỏ đi.
Kha Tử Thích2không để ý tới lời nói mỉa của anh ta. Giờ tâm trạng anh không tốt mà người kia lại dám xuất hiện trước mặt anh. Có phải nghĩ anh dễ bắt nạt không?
“Nhưng anh náo loạn như này sẽ khiến xuất hiện vấn đề lớn. Tin rằng không cần chờ tới ngày mai, tin Thiên Nhã mất tích đã được lan truyền rộng rãi. Đến lúc đó, gây xôn xao dư luận...”
“Phó Chủ tịch Lạc không cần quan tâm tới chuyện của tôi. Chuyện của tôi, tôi tự biết cách giải quyết.” Tâm trạng Kha Tử Thích không phải kém bình thường nữa.
“Chuyện của anh?” Lạc Thần Dương thấy nực cười. Chuyện liên quan tới Thiên Nhã sao lại biến thành chuyện của anh ta?
“Lời tôi nói với Lạc Thần Hi chắc cậu cũng3đã nghe rõ. Lời nói đó cũng là đang nói cho cả cậu nghe đấy. Đừng đụng vào Thiên Nhã, đừng theo đuổi cô ấy.” Kha Tử Thích buông lời cảnh cáo.
Đến tầng một, cửa thang máy mở ra. Kha Tử Thích không thèm liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái đã đi ra ngoài.
“Anh họ!” Karen vẫn đứng chờ ở đại sảnh. Vừa thấy Kha Tử Thích đi ra, cô đã vội vàng chạy tới đón. Nhìn khuôn mặt Kha Tử Thích sưng lên, cô cũng đoán được đại khái tình huống xảy ra. Cô oán giận nhìn Lạc Thần Dương đang đứng ở trong thang máy. Nếu không phải La Tiểu Bảo gọi điện bảo chuyện này giao cho Lạc Thần Dương, cô đứng dưới tầng đợi thì cô đã sớm9xông lên rồi. Sao anh họ lại đánh nhau với Lạc Thần Hi thế?
Lạc Thần Dương đứng ở trong thang máy nhìn theo bóng lưng buồn bực của anh rồi lướt qua bờ vai đó, lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và ánh mắt đầy oán giận của Karen đang nhìn mình. Anh ta nhún vai với cô, ý muốn nói, tôi cố gắng hết sức rồi, anh họ cô cũng đánh anh trai tôi đấy.
Karen trừng mắt với anh ta. Ngay sau đó, ánh mắt lại dừng trên mặt Kha Tử Thích.
“Anh họ, anh bị thương rồi. Chúng ta đi bệnh viện đi!” Karen đau lòng.
Tay cứ dừng ở giữa không trung, Karen vừa đau lòng vừa mất mát, mấp máy môi, đuổi theo: “Anh họ! Đừng đi nhanh như thế mà, chờ3em với.”
Nhìn chuyện vừa mới xảy ra giữa hai người họ, mắt Lạc Thần Dương thoáng qua cảm xúc không tên. Sự cố chấp của Karen rất giống cô ấy. Nhưng thế thì sao? Người Kha Tử Thích yêu chỉ có La Thiên Nhã, có lẽ sẽ không thay đổi.
Anh ta đập một cái lên cửa thang máy, khẽ cười. Kha Tử Thích, nếu anh đi theo con đường này có phải tôi nên vui vẻ theo dõi hai kẻ mạnh đối đầu rồi ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi không?
Nhớ tới Thiên Nhã, anh ta cười khổ. Anh ta chỉ nghĩ được tới mỗi ông nội. Chỉ có ông nội mới đủ năng lực làm Thiên Nhã đang ở bên cạnh Lạc Thần Hi bỏ đi.
Nhưng giờ anh ta không thể bận tâm việc khác. Đời người như một thế cờ, ai sẽ để cho bọn họ được lựa chọn cuộc sống yên bình?
***
Tại căn hộ.
“Thư ký Hạ thông minh thật, làm sạch sẽ như này tôi nghĩ Thần cũng chẳng điều tra ra được. Nhưng tôi nhớ là trước đây cô chưa từng làm chuyện lừa gạt Thần cơ mà?” Hạ Vân Cẩm dùng ánh mắt âm trầm nhìn Hạ Nhất Y, lẫn trong đó là sự nghi ngờ và đố kỵ.
Chắc mắt cô ta có vấn đề nên trước đây mới nghĩ Hạ Nhất Y hơi thông minh, là người liều mạng vì công việc, che giấu tâm tư tốt, là một người phụ nữ thức thời có trách nhiệm. Có thể ở bên cạnh Lạc Thần Hi một thời gian dài và trở thành trợ thủ đắc lực được anh tín nhiệm thì Hạ Nhất Y phải là một người rất khôn ngoan. Vừa được Lạc Thần Hi mê đắm vừa thoải mái gặt hái được thứ mình muốn. Người như cô ta sẽ khoan dung chứ?
Đột nhiên, cô ta hơi sợ kẻ địch này. Tuy lực uy hiếp của Hạ Nhất Y không bằng La Thiên Nhã nhưng cô ta giống cô, đều là những người phụ nữ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Hạ Nhất Y nhếch miệng, nói với giọng khinh thường: “Người như cô không cần biết.”
Hạ Vân Cẩm tức giận nhưng cơn tức đó được áp chế rất nhanh. Cô ta cười nhạt: “Dù thế nào đi chăng nữa thì mục đích của chúng ta cũng đã đạt được. Kha Tử Thích đã biết được chuyện La Thiên Nhã bỏ nhà đi, chính thức tuyên chiến với Thần. Nhưng để Kha Tử Thích ở bên cô ta, có phải lợi cho cô ta quá không?”
Hạ Nhất Y nhìn cô ta bằng ánh mắt âm hiểm: “Không phải cô nói không thể lấy mạng cô ta sao?”
Hạ Vân Cẩm tiếc rẻ lắc đầu: “Dù tôi rất muốn nhưng phải nói thật cho cô biết rằng tôi không biết cô ta ở đâu.”
“Cô không biết, thế còn cụ Lạc?”
Hạ Vân Cẩm nhìn cô ta, cười như không cười: “Để Kha Tử Thích và Thần chơi đùa một chút đi. Vì có sự tham gia của chúng ta nên anh ấy mãi mãi không thắng được. Đến lúc đó, tôi sẽ ra sân.”
Ánh mắt Hạ Nhất Y xẹt qua tia chán ghét và hung ác. Tôi nghĩ, trở về bên cạnh Thần một lần nữa chỉ là mơ mộng hão huyền của cô thôi.
Dù tâm tư cô có kín đáo, thủ đoạn có cao minh thì cuối cùng cô cũng chỉ là công cụ để trợ giúp tôi quay về bên cạnh Thần lần nữa thôi.
Hai người phụ nữ có lòng dạ xấu xa nhìn nhau cười. Cười tới quỷ dị như một bông hoa có độc.
***
Rời khỏi nhà họ Lạc đã được một tuần.
Chắc Lạc Thần Hi đang phái thuộc hạ điên cuồng đi tìm cô. Mới nãy, cô còn nhìn thấy xe thuộc hạ Lạc Thần Hi đi ngang qua khách sạn cô ở.
Xem ra chỗ này không còn an toàn nữa.
Tuần trước, nhờ có sự trợ giúp của cụ Lạc nên cô trốn ra được khỏi biệt thự nhà họ Lạc. Cô không mang theo điện thoại di động cũng không mang theo quá nhiều quần áo. Ba người quan trọng nhất với cô, cô còn không thể mang đi thì những đồ đạc khác chả là gì cả.
Thiên Nhã hết nhìn búp bê lật đật trên đầu giường rồi lại tới ảnh gia đình của bốn người. Đây là vật mà cô trân trọng nhất. Ngày nào cô cũng lấy nước mắt rửa mặt, khống chế bản thân không được chạy về tìm Lạc Thần Hi và hai bảo bối nhỏ.
Trong tay cô là điện thoại mới do cấp dưới của cụ Lạc đưa. Cụ nói cha sẽ gọi điện thoại cho cô, là thật sao?
Nhưng một tuần trôi qua rồi, sao chưa có động tĩnh gì?
Cô run rẩy bấm số điện thoại của cụ Lạc: “Cụ Lạc, là tôi.” Cụ đã nói không được tùy tiện gọi cho cụ. Nhưng cô chịu đủ giày vò rồi, từng giây từng phút trôi qua ở đây đều là giày vò.
Đầu bên kia không có tiếng nói, tựa như đang đợi cô mở miệng nói chuyện. Thiên Nhã có thể tưởng tượng ra được biểu cảm lạnh như băng của cụ. Cụ Lạc còn đáng sợ hơn cả Lạc Thần Hi. Bởi vì cụ không giống như Lạc Thần Hi, xem cô như bảo bối. Tuy khi ở bên ngoài Lạc Thần Hi rất đáng sợ, một khi anh đã tàn nhẫn thì cứ như là Tu La địa ngục nhưng đối với cô anh lại hết sức thân mật, ỷ lại. Cô là người anh yêu nhất.
“Xin lỗi, tôi không chờ được nữa. Tôi muốn biết cha tôi đang ở đâu. Phương thức liên lạc thôi cũng được, xin cụ hãy cho tôi.” Thiên Nhã cầu xin.
Im lặng mất một lúc, cụ mới chậm rãi nói: “Giờ cha cô đang ở nước ngoài nên tin tức không chặt chẽ. Tôi sẽ nghĩ cách đưa cô đi để cho hai cha con cô được đoàn tụ.” Giọng nói lạnh lùng chẳng có chút tình cảm nào, thậm chí còn có thể nói là tàn nhẫn.
Tim Thiên Nhã đập thình thịch đầy bất an. Cô cắn răng. Chuyện tới nước này cô chỉ có thể tin cụ Lạc. Dù cô ngốc nhưng đây là sự lựa chọn tốt nhất, đúng không?
“Được, cụ Lạc.”
“Về sau đừng có chủ động gọi điện thoại cho tôi. Còn nữa, chỗ cô ở không còn an toàn, tôi sẽ sắp xếp cho cô chỗ ở mới.”
Kết thúc cuộc gọi, Thiên Nhã đưa tay vuốt ve tấm ảnh gia đình có mặt hai bảo bối nhỏ, Lạc Thần Hi.
Nước mắt rơi xuống, sự đau khổ và mâu thuẫn của cô nào có ai biết? Nếu có thể, cô tình nguyện chịu đựng tất cả đau đớn và nước mắt. Lạc Thần Hi, hai bảo bối nhỏ và cả những người quan tâm cô nữa hẳn đang rất sốt ruột nhỉ? Xin lỗi, cô không thể, không thể liên lạc với bọn họ.
Đột nhiên, Lạc Lăng ôm ngực, La Tiểu Bảo cũng làm động tác y hệt. Hai bảo bối nhỏ đồng thời lộ ra biểu cảm đau đớn.
“Mami đang khóc sao? Hình như em cảm nhận được.”
Sắc mặt La Tiểu Bảo trắng bệch, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mami, mami.”
Cửa được gõ ba lần. Lạc Lăng mấp máy môi, nói: “Vào đi.”
“Không thể nghe trộm được điện thoại của cụ Lạc. Hình như ông ấy có cài thiết bị làm nhiễu sóng.” Thuộc hạ của Lạc Lăng ảo não nói.
Lạc Lăng gật đầu. Cậu đã sớm đoán được kết quả này. Cụ Lạc là ai chứ? Sao cụ có thể để người khác dễ dàng nghe trộm điện thoại của mình đươc?
“Chú ý hành động của ông ấy. Có gì bất thường lập tức báo cho tôi biết.” Lạc Lăng dặn dò xong, người đó đáp lời rồi lui ra ngoài.
“Chuyện này sao có thể xảy ra? Người của cha và chúng ta đã ra ngoài tìm được một tuần rồi mà không có tin tức gì.” La Tiểu Bảo tức giận nói.
“Xem ra, là mami cố ý tránh chúng ta.” Ánh mắt Lạc Lăng bỗng trở nên cô đơn, lạc lõng.