Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 284: Lạc lăng không ngồi yên được nữa

Nhìn cha, La Tiểu Bảo quyết định không đứng trên cùng một chiến tuyến với Lạc Lăng nữa, quay sang chu môi khuyên Lạc Lăng: “Lăng Lăng, chúng ta nghe lời cha đi! Đừng để cha lo lắng thêm cho chúng ta nữa.”

Lạc Lăng thấy gần đây khuôn mặt tuấn tú của cha tiều tụy hơn rất nhiều, cúi đầu nói: “Được ạ, con nghe lời cha.”

Lạc Thần Hi xoa đầu an ủi hai bảo bối nhỏ: “Ngoan lắm, không hổ là con ngoan của cha mẹ.”

“Chú Lý, đưa hai cậu chủ nhỏ về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, ông chủ.”

“Nghe nói, gần đây Hàn Vũ Triết gặp phiền phức?” Lạc Thần Hi nhìn Đồ Hoa Kỳ, hỏi.

Đồ Hoa Kỳ gật đầu, tức giận nói: “Công ty anh ấy xảy ra chút chuyện. Số vốn3xoay vòng của công ty xảy ra vấn đề nên tôi quay về thành phố B với anh ấy. Ông chủ của nhà buôn bên kia bị lỗ vốn nên ôm tiền chạy mất. Chuyện này thật sự rất kỳ quái. Rõ ràng là một nhà buôn nổi danh phúc hậu nhưng lại làm ra chuyện như vậy, làm hại Vũ Triết suýt chút nữa bị kéo xuống.” Vì quá lo lắng nên cô đã xin nghỉ, đi theo Hàn Vũ Triết làm trợ lý.

Vất vả lắm Hàn Vũ Triết mới gây dựng được công ty nhưng lại bị tên đáng ghét đó kéo chân. Gần đây Hàn Vũ Triết bận tới độ tối mày tối mặt, tìm người nhập cổ phần vào công ty.

“Cần giúp một tay thì cứ tới tìm tôi.” Lạc Thần Hi2nói. Vì Đồ Hoa Kỳ là bạn của Thiên Nhã nên anh nhất định sẽ giúp. Hơn nữa, Hàn Vũ Triết còn là một người tài, anh tình nguyện giúp chuyện này.

“Ồ, có vẻ Phó Chủ tịch Lạc của chúng ta đã quay đầu. Bây giờ là mấy giờ mà cậu còn ở trong công ty, hơn nữa còn ở trong phòng làm việc của tôi? Sao nào? Chẳng lẽ cậu muốn ngủ một giấc ở trong phòng này?” Anh ngồi xuống ghế, nhận ra trên bàn hình như hơi loạn.

Lạc Thần Dương nhìn anh, nói: “Anh đừng nghĩ em phóng túng, lười nhác nữa có được không? Em chỉ về sớm hơn chút để làm việc thôi mà, à, được rồi, tài liệu hôm qua em giao cho anh đâu rồi? Em có nhiều3chỗ cần chỉnh sửa nên muốn lấy lại.”

Lạc Thần Hi liếc nhìn đống tài liệu hơi lộn xộn, rút ra thứ thuộc về anh ta: “Đây.”

Lạc Thần Dương nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn anh. Em về phòng đây.” Nói xong, anh ta xoay người rời đi.

Lạc Thần Dương quay người lại, đau khổ nói: “Ai bảo ông và anh đều tạo áp lực cho em, em không còn cách nào khác.”

Đồ Hoa Kỳ thở dài, nói: “Giờ bản thân anh cũng bận tới sứt đầu mẻ trán vì Thiên Nhã còn gì. Tôi tin là Vũ Triết có thể xử lý được chuyện này.”

Lạc Thần Hi gật đầu, nói: “Thế thì tốt.”

Hôm nay, Lạc Thần Hi quay về sớm. Lúc đẩy cửa phòng làm việc ra thì thấy Lạc Thần Dương đang đứng trước9bàn làm việc, nở một nụ cười thân thiết.

“Hì hì, anh, sao anh quay về sớm thế?” Lạc Thần Dương đi tới, cợt nhả nói.

Lạc Thần Hi cau mày nhìn về phía bàn làm việc rồi lại nhìn đồng hồ đeo tay: “Sao thế? Cậu có việc gì?”

Lạc Thần Dương nhìn anh, nói: “Anh đừng nghĩ em phóng túng, lười nhác nữa có được không? Em chỉ về sớm hơn chút để làm việc thôi mà, à, được rồi, tài liệu hôm qua em giao cho anh đâu rồi? Em có nhiều chỗ cần chỉnh sửa nên muốn lấy lại.”

Lạc Thần Hi liếc nhìn đống tài liệu hơi lộn xộn, rút ra thứ thuộc về anh ta: “Đây.”

Lạc Thần Dương nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn anh. Em về phòng đây.” Nói xong, anh ta xoay3người rời đi.

Lạc Thần Dương quay người lại, đau khổ nói: “Ai bảo ông và anh đều tạo áp lực cho em, em không còn cách nào khác.”

“Ông nội kỳ vọng vào cậu không ít đâu. Cậu cứ làm như mong muốn của ông ấy, yên lành làm Phó Chủ tịch đi.”

“Trẻ nhỏ sẽ làm theo lời dạy dỗ của anh trai. Em đi đây, không cần tiễn.” Lạc Thần Dương cà lơ phất phơ đi ra ngoài.

Lạc Thần Hi cong môi cười nhạt, nhìn theo anh ta tới tận khi cửa đóng lại, sau đó kiểm tra lại đồ đạc của mình.

Lạc Thần Dương, cậu muốn tìm được cái gì ở chỗ tôi?

Trong mắt anh lóe lên tia giảo hoạt, không lẽ là... Không ngờ cậu lại là một người con hiếu thảo như thế đấy. Nhưng cậu yên tâm đi, giờ cha cậu không đi đâu được đâu. Ông nội, con trai bảo bối của ông tạm thời sẽ không trở thành phạm nhân, có điều, nếu ông đã thích náo loạn như thế, cháu mà không đáp lễ cho ông thì phải xin lỗi ông rồi.

Tại nhà cũ nhà họ Lạc, cụ Lạc tức giận vỗ lên bàn một cái.

“Sao chuyện này có thể xảy ra được!” Cụ tức tới độ chòm râu cũng rung lên.

“Chủ tịch, giờ chúng tôi đã bị cậu Lạc đuổi ra khỏi cửa hết rồi. Chủ tịch thay máu mới, giờ bên tài vụ toàn là người của cậu ấy.” Bộ trưởng kinh doanh Hàn chán nản nói.

“Chủ tịch ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, giờ nhược điểm của chúng tôi đã bị cậu ấy nắm trong tay, không thể không lui.” Quản lý bộ phận tài vụ Hoàng Thanh Hoa nói.

Những người bị Lạc Thần Hi đuổi ra khỏi cửa đều đang nhìn cụ Lạc với ánh mắt đầy mong chờ, hi vọng cụ có thể nghĩ ra đối sách mới. Dù Lạc Thần Hi có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì cũng là cháu của cụ Lạc. Gừng càng già càng cay. Họ không tin là cụ Lạc không có cách nào để trừng trị anh.

Cụ Lạc ngồi lại xuống ghế, hít thở sâu. Khuôn mặt cụ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ánh mắt trở nên lạnh lẽo tới đáng sợ.

“Khoảng thời gian này mọi người cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Về sau trở về còn có việc phải chuẩn bị đấy, tôi sẽ có cách đưa mấy người trở lại vị trí cũ, thậm chí, còn có thể nâng cao một bậc...”

Nghe cụ Lạc nói vậy, mấy nhân viên cấp cao đó yên tâm hơn, ồn ào kéo nhau về nhà chờ tin tức.

“Ha ha, làm tốt lắm. Thần, chỉ mất có hai ngày mà cậu đã đuổi hết đám tai mắt của cụ Lạc về nhà cấy lúa nuôi trâu rồi. Giờ chắc chắn là ông cậu đang tức tới độ dựng dâu trừng mắt.” Dương Tử vỗ tay khen ngợi.

“Nào, cạn ly vì thành công bước đầu của cậu trong cuộc chiến này.” Anh ta rót hai ly rượu vang đỏ, đưa cho Lạc Thần Hi một ly.

Lạc Thần Hi ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, suy nghĩ.

“Sao mặt mày cậu ủ rũ thế? Đang lo lắng cho chị dâu à?” Dương Tử hỏi.

Lạc Thần Hi vuốt cằm: “Không biết giờ cô ấy thế nào rồi.” Anh ngẩng đầu, uống cạn ly.

Dương Tử cười, vỗ vai anh: “Đừng lo lắng, chỉ cần cô ấy còn ở trong tay cụ Lạc thì hẳn là vẫn an toàn.”

“Sao cậu có thể bảo đảm như thế? Thiên Nhã là cái đinh trong mắt ông nội tôi, mà thủ đoạn của ông ta lại rất độc ác. Trước đây ông ta từng tìm cách lấy mạng Thiên Nhã rồi nhưng may là cô ấy mạng lớn không chết.”

“Không phải cậu nói trong tay cậu có nhược điểm của ông ấy sao? Bây giờ cả tai mắt của ông ấy cũng có nhược điểm trong tay cậu nữa, đương nhiên là sợ rồi.” Dương Tử rót rượu cho anh, nói.

“Đúng thế, giờ tôi đang tìm kiếm nhiều lợi thế hơn để làm điều kiện trao đổi lấy Thiên Nhã.” Ánh mắt anh xẹt qua tia sáng.

“Chính là thế. Tôi tin rằng cậu sẽ nhanh chóng làm cụ Lạc khuất phục năng lực của mình.”

Lạc Thần Hi cười lạnh: “Không dễ đối phó với con cáo già đó đâu. Người dưới trướng của ông ta luôn làm việc hết sức cẩn thận, đám người kia có thể bị tôi đuổi ra sớm là ra do trước đó tôi đã theo dõi rồi. Tôi vất vả lắm mới nắm giữ được nhược điểm của bọn họ đấy. Muốn tìm được nhiều hơn không phải là chuyện đơn giản đâu.”

Dương Tử nhìn Lạc Thần Hi, nói một câu đầy ẩn ý: “Không phải còn có tôi giúp cậu à? Nhược điểm mà khó nắm giữ thì chúng ta có thể tạo ra.”

“Đúng thế, tôi phải cho ông già ấy nhận nhiều bất ngờ hơn mới được.”

Trong phòng sách tại biệt thự nhà họ Lạc.

“Cha, có phải cha bảo thuộc hạ của mình không đi tìm mami nữa không?” Lạc Lăng nghiêm túc hỏi.

Lạc Thần Hi thả tập văn kiện trong tay ra, nhìn Lạc Lăng, đáp: “Ừm, đúng thế.”

“Sao cha lại làm thế? Lẽ nào cha không tìm mami nữa? Bây giờ mami một mình ở bên ngoài, sống chết không rõ, sao cha có thể từ bỏ như thế?” Lạc Lăng chất vấn.

Lạc Thần Hi đến là đau đầu, nhìn cậu con trai có mấy phần phong thái giống mình, nói: “Lăng Lăng, con có tin cha không?”

Lạc Lăng cúi đầu, đáp: “Con có.”

“Ừm, cha làm như thế là có lý do. Cha vẫn phái người lén đi tìm mà, nhưng là hành động bí mật thôi. Giờ ngoại trừ việc đi tìm, cha còn phải làm chút chuyện để chúng ta nhanh chóng tìm được mami, con hiểu chưa?”

Lạc Lăng suy nghĩ lời Lạc Thần Hi nói một lúc rồi buông tay: “Nếu cha đã có kế hoạch thì con không làm phiền cha nữa. Nhưng cha ơi, cha nhất định phải tìm được mami về.”

Lạc Thần Hi nở nụ cười làm cậu yên tâm: “Cha đồng ý với con sẽ nhanh chóng tìm mami về.”

“Lăng Lăng, em qua tìm cha hả?” Trong phòng, La Tiểu Bảo kéo lấy Lạc Lăng, hỏi.

“Đúng thế, em đi tìm cha. Cha đã có kế hoạch rồi. Em tin rằng cha đã khóa chặt mục tiêu và không hề sai chút nào, người cha đối phó là cụ nội, có lẽ là cụ đã mang mami đi.”

“Em thì sao? Em cũng nghĩ vậy à?”

“Em khá hiểu cụ nên trừ cụ ra, không còn ai ‘lo lắng’ cho mami chúng ta thế.”

“Xem ra cha muốn đấu trí với cụ.”

“Chúng ta có nên đi gặp cụ không?”

“Chớ nóng vội. Lăng Lăng, yên tâm đi, giờ cha đã làm việc thì chúng ta cứ án binh bất động đã. Nhìn xem bước tiếp theo cha định làm gì thì chúng ta âm thầm trợ giúp.”

Lạc Lăng than thở: “Được rồi, là em sốt ruột muốn đưa mami về.” Biết được mami đang ở trong tay cụ Lạc, cậu nóng lòng muốn chết.