Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 286: Karen giở trò lưu manh

Mấy cô gái đẹp đang uốn éo nhìn thấy một anh chàng đẹp trai như Lạc Thần Dương đi tới thì vây xung quanh.

Lạc Thần Dương trái ôm phải ấp, cười đùa ngả ngớn.

Kha Tử Thích đỡ Karen say tới mức mềm như đống bùn nhão lên, đi ra khỏi quán bar.

“Anh là ai? Sao anh lại dìu tôi? Tôi không muốn anh đỡ.” Karen hồ lớn với Kha Tử Thích đang đỡ mình.

Một giây, hai giây.

Cô nhắm mắt, đợi được hôn sâu với Kha Tử Thích.

Nhưng hết kinh ngạc rồi, anh lại dứt khoát đẩy cô ra.

“Karen, em không nên như thế.” Ánh mắt anh nhìn cô không hề có tình yêu, chỉ có sự thương yêu và trìu mến dành cho em gái.

Karen cắn3môi: “Anh họ, em không có chút hấp dẫn nào với anh sao?” Kha Tử Thích cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm nước mắt của cô: “Đời này anh chỉ yêu một mình Thiên Nhã.

Kha Tử Thích quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt lóng lánh ánh nước của cô, giọng nói dịu dàng hơn nhiều: “Em không phiền, không phiền một chút nào.” “Thế sao anh lại trốn tránh em? Bài xích em? Em nghĩ đủ mọi cách để được ở bên cạnh anh, giúp anh sẽ chia những muộn phiền nhưng anh lại không chấp nhận tình cảm của em.” Karen khóc òa lên.

Kha Tử Thích lấy khăn ra, giúp cô lau nước mắt: “Đừng khóc, anh họ đưa em về nhà nghỉ2ngơi nhé.

Em say rồi.” Karen cầm chặt lấy tay anh như thể sợ giây sau anh sẽ chạy mất: “Anh họ, em không muốn bị anh xem như là em họ nữa, có được không? Anh đồng ý với em có được không?” Cô dùng ánh mắt tha thiết nhìn Kha Tử Thích, men say trong người làm tình cảm khổ sở trong lòng được bộc lộ ra ngoài hơn nửa.

Kha Tử Thích muốn rút tay ra nhưng Karen lại nắm chặt hơn, còn chồm người qua hôn anh.

Dường như thời gian đã khựng lại.

Kha Tử Thích đỡ cô ngồi vào xe mình, nói: “Đừng ồn ào nữa, bây giờ anh đưa em về nhà.

Cậu mợ đang rất lo cho em đấy.” Karen dùng bàn tay trắng3nõn đánh vào ngực anh: “Ai là cậu mợ của anh? Chúng ta làm gì có quan hệ thân thích.

Mấy thứ này đúng là lừa người.

Em không phải em họ anh, anh cũng không phải anh họ em nhưng anh lại là người em thích nhất, yêu nhất.” Kha Tử Thích lắc đầu đầy bất đắc dĩ, giúp cô thắt chặt đai an toàn: “Đừng nói nữa, mệt thì ngủ một giấc đi.” “Anh họ, có phải anh chê em phiền không?” Lúc Kha Tử Thích nổ máy thì Karen mở to hai mắt, ai oán nói.

Hình như cô đã tỉnh táo được một chút.

Cô nhắm mắt, đợi được hôn sâu với Kha Tử Thích.

Nhưng hết kinh ngạc rồi, anh lại dứt khoát đẩy cô ra.

“Karen, em không9nên như thế.” Ánh mắt anh nhìn cô không hề có tình yêu, chỉ có sự thương yêu và trìu mến dành cho em gái.

Karen cắn môi: “Anh họ, em không có chút hấp dẫn nào với anh sao?” Kha Tử Thích cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm nước mắt của cô: “Đời này anh chỉ yêu một mình Thiên Nhã.

Trước kia là vậy, bây giờ là thể và sau này không thay đổi.” Nước mắt Karen tuôn trào: “Được, được.

Em biết rồi.” Nói xong, cô mở cửa xe, lảo đảo đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng cô, Kha Tử Thích thở dài, đuổi theo.

***

Tại quán cà phê Thiên Mạc.

Hai bảo bối nhỏ nhìn Karen đã ngồi than thở cả buổi với vẻ mặt đầy ẩn3ý sâu xa.

Nhìn vào mắt thôi, chẳng cần đoán cũng biết cô gái này lại bị Kha Tử Thích làm tổn thương.

“Haiz, cô đừng có ai oán nữa, lá cây bên ngoài sắp rơi xuống hết vì lời than thở của cô rồi.” La Tiểu Bảo cười chế nhạo cô.

Lạc Lăng thẳng thắn hơn: “Cô bảo bọn tôi ra đây là để xem cô tự oán hận, xót xa cho bản thân mình à? Cô có biết thời gian của bọn tôi quý lắm không? Đáng lẽ bọn tôi mới là người cần than thở vì tới tận bây giờ vẫn không tìm được mami chứ.

Còn cô chỉ vì một người đàn ông thối, có cần phải thể không? Đúng là không có tiền đồ.” Karen bĩu môi: “Anh họ không phải người đàn ông bình thường, anh ấy là người đàn ông tốt nhất trong thiên hạ.” “Cô nói linh tinh! Cha tôi mới là người đàn ông tốt nhất trong thiên hạ.” Lạc Lăng tranh luận.

Cậu không thể để tình địch của cha trở thành người đàn ông tốt nhất, không thì mami sẽ bị cướp đi mất.

“Cha hai em...

cha hai em làm sao so được với anh họ chị.”

“Chú ta tốt nhất cũng chỉ để cho cô than thở thôi.” Lạc Lăng buông lời ác độc.

Nghe cậu nói kháy, Karen nhíu chặt đôi mày thanh tú: “Lạc Lăng! Sao em có thể như thế hả?” La Tiểu Bảo vội vã khuyên can: “Karen, cô đừng như thế nữa.

Ý của Lăng Lăng là muốn khuyên cô đừng lãng phí sức lực nữa.

Trong số mệnh của ai rồi cũng sẽ có, không thể cưỡng ép được.

Tuy tôi rất tán thành việc cô và chú Tử Thích ở bên nhau nhưng chủ Tử Thích không thích cô, nên cũng chẳng còn cách nào khác.” La Tiểu Bảo vội vàng che miệng lại khi thấy ánh mắt Karen bốc lửa.

Hình như cậu vừa đổ thêm dầu vào lửa, sát muối lên vết thương của Karen rồi.

Karen như một đóa hoa tàn úa, ỉu xìu cúi đầu.

Bộ dạng đó giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.

Cô vừa nói vừa khóc nức nở: “Các em nói xem chị phải làm thế nào đây.

Rốt cuộc chị phải làm thế nào?” Thuận theo tự nhiên thôi! Cô lựa chọn việc yêu một người không yêu mình thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý đón chào những đau khổ đó.

Kha Tử Thích không yêu cô nhưng cô yêu chú ta, dựa vào quan hệ này thì cô nằm ở thể bị động.

Bởi vì cô yêu nên cô thua ngay từ lúc ra tay rồi.” Lạc Lăng nói với vẻ rất có “kinh nghiệm“.

Hai mắt La Tiểu Bảo lóe sáng, sùng bái nhìn Lạc Lăng: “Lăng Lăng, sao em hiểu được mấy thứ này? Em lợi hại thật đó.” Lạc Lăng thấy biểu cảm khoa trương trên khuôn mặt nhỏ nhắn của La Tiểu Bảo thì họ khan: “Em thấy ở trong sách.

Tiểu Bảo, anh chỉ đọc mỗi sách kinh doanh, tìm cách kinh doanh thì đương nhiên không đọc mấy quyển thế này rồi.”

“Em thì sao? Không phải công việc của em cũng không liên quan tới tình yêu sao?” La Tiểu Bảo ngoác miệng ra nói.

“Em cái gì chẳng biết.

Mấy thứ này sao làm khó được em.”

Lời nói của hai bảo bối nhỏ làm Karen thoải mái hơn không ít.

Hai thằng nhóc này đúng là còn nhỏ mà rất ma mãnh.

Cô chưa từng thấy đứa trẻ nào thông minh như này.

Thiên Nhã, sao cậu có thể cam lòng bỏ lại hai đứa trẻ vừa đáng yêu vừa thông minh lại cũng trưởng thành tới đáng sợ như này rồi bỏ đi? Nếu là cô, cô nhất định sẽ rất luyến tiếc.

“Lăng Lăng, lý luận suông cũng vô ích thôi.

Tình yêu ấy mà, phải trải qua mới cảm nhận được hết.” Karen nói với vẻ mặt ngọt ngào.

Hai bảo bối nhỏ chớp mắt nhìn cô, đồng thanh nói: “Xem ra cô đã trải qua không ít.“.

Karen bĩu môi: “Chỉ có anh họ thôi nhưng từ trước tới giờ toàn là chị yêu đơn phương đấy.

Anh ấy chưa từng thích chị, chưa từng đối xử với chị như một người phụ nữ.

Anh ấy nói, anh ấy chỉ coi chị là em gái thôi.” “Phải rồi, gần đây bên phía Kha Tử Thích có động tĩnh gì không? Không phải chú ta cũng đang phải người đi tìm mami sao? Có tin tức gì không?” Lạc Lăng chuyển chủ đề câu chuyện.

Karen than thở: “Hình như không có.

Mấy ngày trước, anh họ để cho chị theo chân Coco học tập, không để chị tới gần mình.

Ngày nào chị cũng bận rộn gần chết.

Tới khi chị hỏi anh ấy có tin tức gì của Thiên Nhã không thì anh ấy nói không có.” Lạc Lăng thất vọng nhưng cũng cảm thấy hơi vui mừng.

Mami Thiên Nhã không đi tìm Kha Tử Thích, cậu phải thay cha vui vẻ mới được.

“Thiên Nhã đi đâu rồi? Chẳng lẽ cô ấy không nhớ hai em sao? Chị thật sự rất lo lắng cho cô ấy, hi vọng cô ấy sẽ nhanh quay về.

Hay là chị bảo cho chị hỗ trợ tìm người nhé?” Karen hỏi.

La Tiểu Bảo và Lạc Lặng nhìn nhau.

Lạc Lăng nói: “Không cần, người của tôi và Tiểu Bảo đều đang tìm rồi.

Nhiều người tìm quá sẽ thành loạn, cô không cần phải nói với cha có chuyện này.

Giữ bí mật, biết chưa?” “Ai da, cô ấy làm sao giữ bí mật được.

Chú Tử Thích biết được chuyện này cũng là do cô ấy sơ suất, trong lúc vô tình tiết lộ nguyên nhân.” Karen chu môi: “Cái đó là do chị quá lo lắng cho mami các em thôi.

Cũng không biết sao mà anh họ có thể nhanh chóng biết được chuyện Thiên Nhã bỏ nhà ra đi như thế.” “Đầu óc của chú Tử Thích có thể so sánh được với lòng tốt của cô đấy.

Rốt cuộc chú ấy làm sao mà biết được, cố có cào nát đầu cũng không nghĩ ra đâu.” La Tiểu Bảo cười cợt trêu đùa.

Karen mếu máo: “Em cứ thoải mái nói móc chị đi, đời này chị có số mệnh là bị nói móc mà.” “Cô không nên nghĩ theo chiều hướng khổ sở như thế.

Biết đâu một ngày nào đó chú Tử Thích thông suốt, đem hết những tình yêu từng trao cho mami Thiên Nhã đặt trên người cô thì lúc đó cô hạnh phúc rồi.

Đừng nhụt chỉ, tiếp tục cố gắng nào.” “La Tiểu Bảo, rốt cuộc em muốn thế nào? Mới nãy em còn nói rồi số mệnh ai cũng có, không nên cưỡng cầu mà.

Giờ lại bảo tiếp tục cố gắng, đừng nhụt chí.

Câu đầu và câu sau nghe nó cứ trái ngược nhau ấy.” “Tôi muốn thể nào có quan trọng sao? Quan trọng là cô muốn thế nào.” La Tiểu Bảo bí hiểm nói.

“Đúng thế, người khác nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là tấm lòng của cô.

Cô có thể dứt bỏ tình cảm là điều tốt nhất nhưng đã trao tim đi rồi, sao có thể dễ dàng thu về.” Lạc Lăng nói câu này cứ như là một người đa tình vậy.

Cậu nói không sai.

Trao tim rồi, sao có thể dễ dàng thu về?

“Karen, Karen?” Karen ngồi thần người ra trước cửa sổ phòng mình, mẹ Thiệu lo lắng gọi cô.

Karen khôi phục tinh thần sau khi dạo chơi cõi thần tiên: “Sao vậy mẹ?” “Hai ngày nay con làm sao thế? Khuya hôm trước thì uống say tới mức để anh họ đưa về, còn hô to gọi nhỏ.

Giờ thì ngồi ngây người ra.

Như này không giống tác phong của con gái mẹ.” “Mẹ biết gần đây cho bạn cái gì không? Dạo này không thấy cha ở nhà.” Karen lảng tránh vấn đề của mẹ mình, hỏi sang chuyện khác.

Mẹ Thiệu biết con gái không muốn trả lời, chỉ cười: “Con bé này, con biết giữ bí mật từ bao giờ thế? Nhưng con không nói thì mẹ cũng biết, có phải là vì anh họ con không?”