Cũng đúng, anh thông minh như vậy, sao lại không đoán được lý do Lạc Lăng gặp tai nạn.
Không có khả năng trùng hợp tới mức Lạc Thần Hi vừa gặp tai nạn đã đến lượt thằng bé.
Bây giờ anh có thể vui được rồi đấy, dù là Lạc Thần Hi hay Lạc Lăng thì Thiên Nhã cũng không quan tâm nữa.
Cô ấy máu lạnh vô tình tới mức ngay cả con trai của mình...” “Bốp!” Tại ù đi, cái gì đó đập thẳng vào mặt cô.
“Em!”
“Sao nào? Anh tức giận hả? Thể đánh tối đi, đánh tối đi.
Mới nãy không phải anh còn đánh tỏi cho hả giận sao?” Karen gây sự.
Kha Tử Thích mím môi, lạnh lùng nhìn cô.
“Anh không dám đánh hả? Tôi nói rồi, hai người quá ích kỷ, quá buồn nôn.” Kha Tử3Thích tiến lên nắm lấy tay cô: “Karen, sao em không cẩn thận suy nghĩ lại một chút? Có lẽ Thiên Nhã có nỗi khổ tâm khác, sao em hết lần này đến lần khác lại nghĩ lệch hướng thế.” “Tôi nói rồi, tôi chỉ tin vào đôi mắt của tôi.” Karen hét lớn.
“Karen, xin em đấy, quay về đi.”
“Không.
Nếu cô ấy không chịu đi gặp Lạc Lăng thì tôi sẽ khuyên cô ấy đi, tôi không tin cô ấy lại tàn nhẫn tới mức ngay cả con trai mình cũng bỏ mặc.”
“Karen, Karen!”
Hai người lôi lôi kéo kéo, lúc xoay lại bắt gặp ngay Thiên Nhã đứng ở cửa, mặt cắt không còn một giọt máu.
Karen che mặt mình lại, nhìn Kha Tử Thích với ánh mắt không thể tin được.
“Không được nói nữa.” Kha Tử Thích2tức giận nhìn bàn tay đau rát của mình.
“Anh họ, anh đánh tôi? Sao anh có thể đánh tôi?” “Anh nói rồi, em không cần lo lắng cho chuyện của anh.
Sao em không biết nghe lời như thế? Em hiểu lầm anh cũng được nhưng em không thể hiểu lầm Thiên Nhã.
Cô ấy không phải loại người như vậy.” Karen cắn răng, hô to: “Sao cô ấy lại không phải? Sự thật thắng hùng biện, hai người các anh làm ra loại chuyện này còn ở đây nói tôi à?” Đôi mắt cô ầng ậng nước.
“Không.
Nếu cô ấy không chịu đi gặp Lạc Lăng thì tôi sẽ khuyên cô ấy đi, tôi không tin cô ấy lại tàn nhẫn tới mức ngay cả con trai mình cũng bỏ mặc.”
“Karen, Karen!”
Hai người lôi lôi kéo kéo, lúc xoay lại bắt gặp3ngay Thiên Nhã đứng ở cửa, mặt cắt không còn một giọt máu.
Kha Tử Thích buông tay Karen ra: “Thiên Nhã, em...“.
Thiên Nhã chạy về phía anh, bắt lấy tay: “Tử Thích, những gì Karen nói là thật à? Lăng Lăng vì muốn gặp em nên cố ý để bản thân bị thương, đúng không?” Kha Tử Thích cúi đầu, do dự không biết trả lời cô thế nào.
Karen hừ lạnh, càng thêm thất vọng về Kha Tử Thích: “Anh không nói cho Thiên Nhã biết sự thật? Hay là Thiên Nhã và anh đang diễn kịch trước mặt tôi? Đúng thế, Lạc Lăng vì muốn cậu xuất hiện mà cố tình bị tai nạn làm cho bản thân bị thương.
Giờ thì cậu biết rồi chứ? Để tìm được cậu, cách gì hai bảo bối nhỏ cũng lôi ra dùng,9còn cậu thì ích kỷ ở đây hưởng thụ an nhàn.”
“Đủ rồi!” Kha Tử Thích rống lên, kéo Karen ra bên ngoài.
“Anh làm gì đấy? Anh họ, buông ra!” Kha Tử Thích kéo mạnh cô về phía xe, muốn nhét cô trở lại xe.
“Buông ra! Không cần anh đuổi! Tôi tự đi!” Karen dùng hết sức bình sinh mà hất tay anh ra, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô trừng mắt với Thiên Nhã, sau đó xoay người tức giận chạy đi.
“Karen! Karen!” Kha Tử Thích lo lắng nhìn theo bóng lưng cô.
Nơi này cách thành phố rất xa, hơn nữa cũng rất khó bắt taxi.
Xoay người nhìn Thiên Nhã đã thấy cô ngã khụy xuống, khóc nấc lên.
“Thiên Nhã, Thiên Nhã...” Anh dìu cổ.
“Anh sớm đã biết, đúng không? Sao không nói cho em?” Thiên Nhã vừa khóc vừa hỏi.
“Anh3không muốn em khó xử.
Nếu em cảm thấy ý của anh giống như những gì Karen nói thì anh cũng không biết nói gì hơn.” Anh quỳ một gối trước mặt cô, nói.
Thiên Nhã lắc đầu: “Em không nghi ngờ anh, em biết anh rất tốt, nhưng giờ em nên làm gì đây? Lăng Lăng vì để gặp em mà đối xử với bản thân mình như thế sao? Thế này làm sao em yên lòng được?” Kha Tử Thích nắm lấy bả vai cô, nói: “Thiên Nhã, em đi gặp thằng bé đi, hãy trở lại bên cạnh hai bảo bối nhỏ.
Anh không thể nhìn em tiếp tục dằn vặt mình như thế này được nữa.
Có nỗi khổ tâm gì em cứ nói cho anh biết, anh sẽ liều mạng giúp em.
Em không nên một mình gánh chịu tất cả.
Em đau, anh còn đau hơn em.” Anh đau khổ nhìn cô.
Từ khi quen cô tới nay, anh chưa bao giờ thấy cô đau khổ và bối rối như lúc này.
Trả lại cho anh Thiên Nhã của trước kia đi.
Chỉ cần Thiên Nhã có thể quay lại như lúc ban đầu, anh nguyện ý vì cô mà trả giá hết thảy.
Thiên Nhã cắn môi, lòng đau như dao cắt.
Làm sao đây? Có nên làm cái gì bây giờ? Cô không thể không để ý tới Lạc Lăng, không thể tiếp tục không quan tâm tới hai bảo bối nhỏ được nữa.
Nhưng lời cụ Lạc nói thì giống lời nói đùa sao? Cụ biết bí mật mà cha nhắc tới, cụ không nói dối.
Chắc chắn là cụ biết cha cô đang ở đâu hoặc là cha cô đang ở trong tay cụ.
Nếu cô không nghe lời cụ Lạc thì cha cô phải làm sao? “Thiên Nhã, em nói cho anh biết đi.
Em có điều gì khó nói? Cái gì khiến em phải rời khỏi Lạc Thần Hi và hai bảo bối nhỏ? Em nói ra anh mới giúp được chứ.” Kha Tử Thích khẩn cầu nhìn cô.
Trước khi tìm được Thiên Nhã, anh đã tự hứa với lòng mình dù thế nào cũng phải nắm thật chặt Thiên Nhã, không thể cô quay về bên cạnh Lạc Thần Hi chịu dằn vặt.
Nhưng anh biết, cô yêu Lạc Thần Hi, yêu gia đình hoàn chỉnh của mình.
Vì để cô không còn đau khổ, bảo anh làm gì anh cũng đồng ý chứ đừng nói tới việc chỉ là trở về bên cạnh Lạc Thần Hi.
Thiên Nhã do dự, có nên nói cho Tử Thích không đây?
Không được.
Cô không thể để Tử Thích đối đầu với cụ Lạc.
Cô nợ anh rất nhiều, không thể tiếp tục để bản thân nợ anh thêm nữa.
Cô lắc đầu: “Tử Thích, đừng ép em, được không?” Ánh mắt Kha Tử Thích tràn ngập thất vọng và buồn bã: “Thiên Nhã, lẽ nào em không tin tưởng anh?” Giọng nói anh nghe vừa bất lực vừa đau thương.
Thiên Nhã vội vã lắc đầu: “Không phải, không phải như thể đâu Tử Thích.” “Vậy thì vì sao? Dù có chuyện gì xảy ra anh cũng chia sẻ với em mà.” Kha Tử Thích không đành lòng nhìn cô cứ giữ bí mật mà đau khổ.
Thiên Nhã cắn môi, cúi đầu im lặng.
Kha Tử Thích thở dài: “Được rồi, em không muốn nói thì anh không ép em nữa.
Nhưng em phải nhớ, anh sẽ luôn bên cạnh em, làm chỗ dựa cho em.
Dù em quyết định thế nào hay có nỗi khổ tâm gì, biết chưa?” Thiên Nhã chực trào nước mắt: “Tử Thích, anh không cần phải đối xử với em tốt như thế, em...” Lăng Lăng, sao con ngốc thế? Con làm như thể khiến mami rất đau lòng.
Nếu con xảy ra chuyện gì thì mami phải làm sao? Karen bước đi trên đường lớn, vừa đi vừa khóc.
Khuôn mặt cô vẫn còn bỏng rát vì bị đánh.
Anh họ, anh quá tàn nhẫn.
Vì sao? Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Có không ít người đang điều khiển xe ngoái đầu lại nhìn, Karen bất chấp tất cả, cứ khóc.
Tiếng chuông điện thoại vang làm dấy lên chút hi vọng trong lòng cô.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình, Karen thất vọng.
Cô cắn răng, hung hăng nhấn tắt.
Người bên kia gọi lại, Karen lại nhấn tắt.
Không ngờ người đó vẫn kiên trì gọi tiếp.
Karen thầm mắng một tiếng, ấn nhận: “Cái tên khốn khiếp thối tha này, anh gọi cho tôi làm gì? Tôi có thù oán gì với anh à? Anh không nên gọi điện cho tôi vào lúc này.” Không cần phải cố chấp gọi tới khi cô nhận điện mới thôi.
Lạc Thần Dương ở đầu bên kia nghe cô mắng nhiều lời khó nghe như vậy cũng không hề bất ngờ hay tức giận.
Nhưng tiếng khóc nức nở của cô truyền tới lại khiến anh ta giật mình: “Tôi muốn tìm cô đi ăn cơm thôi mà.
Sao cô tức giận thế? À, cô ở đâu?” “Tôi ở đâu liên quan gì tới anh! Ai đi ăn với anh? Anh nhìn tôi giống người rảnh rỗi lắm à? Nói cho anh biết, tôi rất bận rất bận rất bận! Ai lại đi chơi bời lêu lổng như anh chứ! Anh không cảm thấy xấu hổ à?” Câu mắng của Karen không còn mạch lạc nữa.
Vốn Karen đang hận tới cắn răng nghiến lợi nhưng nghe anh ta gọi chuyện thì sự tủi thân trong lòng lại dâng lên, cô khóc rống vào trong điện thoại.
Còn vừa khóc vừa mắng: “Khốn khiếp! Đồ khốn khiếp! Đồ khốn khiếp thối tha! Đồ không ra gì!” Đầu bên kia vang lên tiếng khóc như chọc tiết heo làm Lạc Thần Dương che lỗ tai, nói: “Cô ở đâu? Tên khốn kiếp tôi đây đi qua để cho cô trút giận, tìm một nơi phục vụ cô trút giận.” Karen không để ý tới anh ta, tiếp tục khóc.
Khóc xong, phát hiện bên kia không còn tiếng động: “Anh vẫn còn ở đó chứ?” “Ít nói nhảm thôi, đương nhiên là còn.
Không thì cô tưởng tiếng khóc của cô dọa tôi sợ tới mức chạy đi treo cổ tự sát à?” Lạc Thần Dương cười nói.
Karen khịt mũi: “Truyện cười của anh lạnh lắm đấy, biết không? Tôi đang ở XXX, anh qua đây đi.”