Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 304: Vì cô mà mềm lòng

“Lăng Lăng, dù thế nào thì mami cũng yêu con.” Lạc Thần Hi xoa đầu Lạc Lăng, dịu dàng nói.

Lạc Lặng nhìn Lạc Thần Hi, cái miệng nhỏ nhắn hơi mím lại, hỏi: “Cha, cha giam mình trong phòng sách suốt một ngày một đêm như vậy là do đã gặp mami rồi đúng không? Mami nói thế nào ạ? Có nhắc tới con và Tiểu Bảo không?” Lạc Thần Hi nắm chặt tay, con ngươi sâu thẳm dần trở nên ảm đạm.

Lạc Lăng cắn răng, quay mặt sang chỗ khác.

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Hai bảo bối nhỏ thông minh hơn cả người lớn, khôn ngoan hơn cả cái đầu của hai người trưởng thành cộng lại.

Cũng bởi vì hai đứa trẻ3quá thông minh, dễ dàng nhìn thấu được mọi chuyện khiến người ta đau lòng.

Thế nên, không thể để cho hai đứa trẻ biết.

“Karen, cô không nói thì chúng tôi có thể đi điều tra.” La Tiểu Bảo nghiệm mặt nói.

“Vậy các em đi điều tra đi, đến hỏi chị làm gì.” Karen phản bác.

“Con hiểu rồi.

Cha, cha không cần phải nói gì hết.” Cậu đứng lên, muốn đi vào.

“Lăng Lăng!” Lạc Thần Hi gọi cậu lại.

Lạc Lăng cố nén nước mắt: “Cha, chúng ta vào ăn cơm đi, chắc Tiểu Bảo nấu xong rồi đấy.” Lạc Thần Hi gật đầu, ôm lấy con trai: “Được, chúng ta vào ăn cơm thôi.” Tại quán cà phê Thiên Mạc.

Hai bảo bối nhỏ ngồi đối diện nhau, im lặng2uống cà phê, người nào người nấy không nói gì, mỗi bên tự ôm lấy suy nghĩ của riêng mình.

Bầu không khí ngột ngạt kéo dài tới tận khi Karen đến mới bị phá vỡ.

“Haiz, hai thằng nhóc các em thật là, bày ra vẻ mặt đau khổ như thể làm gì chứ? Còn nữa, các em gọi chị tới đây làm gì? Bản tiểu thư rất bận rộn đấy.” La Tiểu Bảo đặt cốc cà phê xuống, bí hiểm nhìn cô: “Nói đi, cô đã biết cái gì.” Karen đoán được ngay hai đứa trẻ này sao lại tới tìm mình, khách sáo nói: “Chị không biết gì cả.” “Cô biết tôi muốn hỏi cái gì nên chắc chắn là cô biết được cái gì đó.”3La Tiểu Bảo nói lắt léo.

Karen bĩu môi: “Hai em đừng hỏi chị, cái gì nên nói chị đã nói hết với cha các em rồi.” “Cô biết mami Thiên Nhã đang ở đâu? Mau nói cho tôi biết đi, cha không nói.” La Tiểu Bảo hỏi.

“Cha các em không nói chắc chắn là có nguyên nhân.

Vì vậy, chị cũng sẽ không nói.” Nếu để hai bảo bối nhỏ biết được mẹ mình ở bên một người đàn ông khác, vì người đàn ông ấy mà bỏ mặc bọn họ thì không biết trái tim nhỏ bé của chúng phải chịu tổn thương tới mức nào nữa.

Cũng bởi vì hai đứa trẻ quá thông minh, dễ dàng nhìn thấu được mọi chuyện khiến người ta đau lòng.

Thế nên,9không thể để cho hai đứa trẻ biết.

“Karen, cô không nói thì chúng tôi có thể đi điều tra.” La Tiểu Bảo nghiệm mặt nói.

“Vậy các em đi điều tra đi, đến hỏi chị làm gì.” Karen phản bác.

“Tôi cho mình thêm một cơ hội nữa để đi hỏi rõ.” Đột nhiên, Lạc Lăng mở miệng nói.

Cậu tự cho mình thêm một cơ hội nữa đi thay đổi suy nghĩ của mami Thiên Nhã, đón mami về.

Karen nhìn cậu với ánh mắt đồng tình.

Cô thật sự không biết phải làm gì với hai bảo bối nhỏ.

“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đấy.

Cô nói hay không nói?” Lạc Lặng nhìn cô, lạnh lùng nói.

Karen lè lưỡi: “Chị không thể nói.” Lạc Lăng đứng lên, đập bàn một cái: “Cô không nói, tôi tự khắc có cách khác.” Nói xong, cậu đi ra ngoài.

La Tiểu Bảo vội vã gọi cậu: “Lăng Lăng! Lăng Lăng!” “Được rồi được rồi.

Chị nói, chị nói là được chứ gì.” Karen sợ dáng vẻ này của cậu.

Tại biệt thự của Kha Tử Thích.

“Thiến Nhã, đã hai ngày em không ăn gì rồi, mau ăn chút cháo đi.

Là anh tự tay nấu cho em đấy.” Kha Tử Thích bưng cháo tới trước mặt cô, dịu dàng nói.

La Thiên Nhã nhìn bát cháo, đột nhiên có cảm giác buồn nôn, liên tục làm bộ như muốn nôn.

“Thiên Nhã, em không sao chứ?” “Em ăn không vào.

Xin lỗi, Tử Thích.” La Thiên Nhã áy náy nói.

Kha Tử Thích bỏ bát xuống: “Ăn không vào cũng phải ăn một ít, được không? Còn tiếp tục như vậy nữa em sẽ mệt lả người đấy.” Anh hết lòng khuyên nhủ.

La Thiên Nhã nhìn anh một lúc, gật đầu, cầm lấy bát cháo.

“Anh đút cho em nhé!” Kha Tử Thích nói.

“Không cần, em không sao.” Nhìn La Thiên Nhã khó khăn ăn từng miếng một, Kha Tử Thích nhíu mày, lo lắng hiện hết lên trên mặt.

Tử Thích, xin lỗi.

Lần này em để liên lụy tới anh rồi.” Hai ngày nay dù mọi thứ nhìn có vẻ sống yên biển lặng nhưng càng yên tĩnh thì lòng cô càng sợ.

Giờ cô chỉ mong cụ Lạc nhanh chóng nói cho cô biết tin tức của cha, để cô rời khỏi nơi này, dẹp hoàn toàn sóng gió thổi.

Lạc Thần Hi hiểu lầm cổ ở bên Kha Tử Thích, hận cô thấu xương rồi.

Nhất định anh cũng sẽ hận Kha Tử Thích.

Cô sợ, sợ bọn họ vì cô mà xảy ra tranh đấu không cần thiết.

Cô thật sự rất sợ.

Kha Tử Thích hiểu cổ đang lo lắng cái gì, nói: “Thiên Nhã, dù anh và Lạc Thần Hi có xảy ra tranh đấu thật thì đó cũng là chuyện được định sẵn từ trước.

Lúc đầu giữa anh và anh ta đã không yên ổn rồi, cái này em cũng biết.

Anh đứng ở phe đối lập với anh ta cũng không phải vì chuyện này.

Cho nên, em không cần tự trách.”

“Tử Thích, vì sao anh lại làm thế? Có thể nói cho em biết không? Tuy em không giúp được gì cho anh nhưng cũng có thể để anh trút bầu tâm sự mà.” Kha Tử Thích nở nụ cười cay đắng: “Bây giờ em đã đủ chuyện để phiền lòng rồi, anh không thể để em phiền não thêm cả chuyện của anh nữa.”

“Nói vậy có nghĩa là, anh làm thế là có nguyên nhân bất đắc dĩ, đúng không? Anh đối xử lạnh lùng với em cũng là vì nguyên nhân đó sao?” Kha Tử Thích gật đầu, thâm tình nhìn cô: “Thiên Nhã, dù anh có làm gì đi chăng nữa thì cũng hi vọng em được hạnh phúc.” La Thiên Nhã rất cảm động: “Tử Thích, anh là người tốt nhất mà em gặp được.” Kha Tử Thích ôm cô, nhẹ vuốt đầu cô: “Có thể để em nói những lời này, anh không cầu thêm gì nữa.” “Tử Thích, em sẽ nhanh chóng rời khỏi đây.” La Thiên Nhã lẩm bẩm.

Thân thể anh cứng đờ, tựa như khó chấp nhận nổi câu cô nói.

Rời khỏi, cô muốn rời khỏi anh.

Nhưng anh có thể giữ cô lại bên mình không? Nhìn cô đau khổ, anh nói không nên lời, cũng không biết phải mở miệng nói thế nào.

Nhưng rời đi, vấn đề sẽ được giải quyết sao? Sau khi rời khỏi đây, cô có hết đau khổ không? Hay càng cô độc hơn? Không nơi nương tựa? “Nếu em cho phép, anh sẽ rời đi cùng em.

Chúng ta có thể quay về thành phố B, sống cuộc sống giống như trước kia.

Nếu em thích, chúng ta cũng có thể đi định cư ở nước ngoài.” Kha Tử Thích lấy hết can đảm để nói.

La Thiên Nhã lắc đầu: “Tử Thích, đừng như thế.

Em không đáng để anh làm vậy.

Nơi này có sự nghiệp, có nhà của anh, anh không thể rời đi cùng em, huống hồ...” Cô không biết nên nói tiếp như thế nào nữa.

“Anh hiểu, người em muốn đi cùng không phải anh.

Nhưng Thiên Nhã, xin em cho anh một cơ hội, để cho anh được chăm sóc em, được không? Anh không cầu gì cả, chỉ cầu được bên cạnh em.

Làm bạn cũng được, làm tri kỷ cũng được, hay làm anh trai cũng được.” Kha Tử Thích quả quyết nói.

La Thiên Nhã rất cảm kích.

Cô từng hi vọng Kha Tử Thích là anh trai mình nhưng bây giờ làm vậy là không công bằng với anh.

Trả giá vì cô nhưng cô lại chẳng thể báo đáp lại.

Không phải tình yêu mà cũng chẳng phải tình thân.

“Tử Thích, đừng như thế.

Em không muốn anh bị liên lụy.” “Cụ Lạc dùng điều kiện gì để uy hiếp em, em cứ nói ra.

Dù thế nào anh cũng sẽ giúp em.” “Em không hi vọng anh nhúng tay vào chuyện này, em thật sự không thể để anh thêm phiền phức nữa.” “Thiên Nhã...” Kha Tử Thích cầm tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt kiên định.

Anh không sợ bị liên lụy, chỉ sợ...

trông thấy có một mình gánh chịu tất cả đau khổ này.

Từng ngày trôi qua, tim của anh càng lúc càng bị giày vò.

Anh cứ cho là Thiên Nhã đã ở bên cạnh anh, anh sẽ hiểu cô thêm một chút, nhưng không.

Nhìn cô vì nhớ Lạc Thần Hi, nhớ hai tiểu bảo bối mà giãy giụa trong đau khổ, tim anh còn khó chịu hơn cô.

Nếu có thể, anh tình nguyện được nhìn thấy cô vui vẻ sống bên cạnh Lạc Thần Hi ngày qua ngày, không cần cô ở lại bên mình ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.

“Em không thể nói.

Thật sự không thể nói.

Tử Thích, sau khi em rời khỏi sẽ cố gắng liên lạc với anh.

Anh hãy ở lại nơi này tiếp tục cuộc sống của mình, công việc của mình, có được một cô gái thuộc về mình.

Người đó mới là hạnh phúc thật sự của anh.” Trong mắt Kha Tử Thích tràn ngập thất vọng và đau thương.

Một lúc sau, anh nói: “Em mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi.

Từ hôm qua tới giờ em chưa ngủ ngon đâu.”

La Thiên Nhã gượng cười, gật đầu.

Bên ngoài căn biệt thự, Lạc Lăng và La Tiểu Bảo ngồi đằng sau xe.

La Tiểu Bảo lo lắng nhìn Lạc Lăng.

Suốt dọc đường đi, Lạc Lăng không nói một lời.

Có lẽ giờ tâm trạng của bọn họ giống nhau, sợ mình nhìn thấy được thứ không muốn nhìn.

Nếu mami Thiên Nhã ở bên trong thật, nhìn thấy bọn họ tới đây, mami sẽ có phản ứng gì? Có vui không? Hay nổi giận đuổi bọn họ ra ngoài, không muốn thấy bọn họ nữa? Mami Thiên Nhã có phải không cần bọn họ nữa không? Có phải mami sống cùng với chú Tử Thích trong căn biệt thự đẹp đẽ, thoải mái này? Vườn hoa đẹp đẽ nơi đây biến thành sự châm chọc trong mắt bọn họ.

La Tiểu Bảo hít sâu một hơi, nói với Lạc Lăng: “Lăng Lăng, chúng ta vào thôi.

Anh tin là khi nhìn thấy chúng ta, mami Thiên Nhã sẽ theo chúng ta về nhà.”

Lạc Lăng cúi đầu, nhìn bàn tay của mình vì bất an mà nắm chặt lại, im lặng không nói lời nào.

Là Tiểu Bảo nhíu mày, không lẽ lòng em ấy không thấy lo sợ, bất an? “Lăng Lăng, dù thế nào thì chúng ta cũng phải đối mặt.

Tin anh, nếu mami Thiên Nhã ở bên trong, nhìn thấy chúng ta nhất định sẽ rất vui.

Mami sẽ theo chúng ta về nhà.” Lạc Lăng cắn môi, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự.

Mami Thiên Nhã ở bên trong thật không? Hình như cậu cảm nhận được hơi thở của mami rồi.

Mami đang đau lòng sao? Mami có nhớ bọn họ không? “Lăng Lăng, chúng ta vào thôi.” La Tiểu Bảo kéo áo cậu.

Lạc Lặng im lặng một lúc rồi thở hắt ra: “Chúng ta đi thôi.” “Cái gì? Chúng ta không vào tìm mami Thiên Nhã sao?” La Tiểu Bảo hỏi.

Cậu biết Lạc Long đang sợ cái gì, cậu cũng sợ, thậm chí cậu còn sợ hơn thế.