Anh không thèm để ý tới việc Kha Tử Thích rống lên giận dữ, lướt qua bả vai anh ta, nhìn La Thiên Nhã đứng sau với vẻ mặt lạnh lùng.
La Thiên Nhã nén nước mắt, cắn răng, lạnh lùng nhìn anh.
“Những gì em vừa nói là suy nghĩ thật lòng?” Lạc Thần Hi hỏi, nói rành mạch từng chữ một.
La Thiên Nhã gật đầu: “Đúng, không có nửa câu gian dối.” Nghe vậy, Lạc Thần Hi cười như không cười, lùi ra sau: “Được, anh tin em.
Ở cạnh Lạc Thần Hi, chỉ khiến cô ấy đau khổ hơn.
“Thiên Nhã, không phải em nói muốn rời khỏi đây sao? Mau đi đi, em ở đâu cũng được.
Lúc nào cần, em hãy gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tới ngay lập tức.”3Kha Tử Thích ngồi bên cạnh cô, thấp giọng nói.
Sắc mặt La Thiên Nhã trắng bệch, đầu óc không suy nghĩ tiếp được nữa.
Hóa ra, tan nát cõi lòng là lúc khóc không ra nước mắt.
Em nói cái gì anh cũng tin.” Nói xong, anh quay đầu, xông ra ngoài.
“Rầm...” Một cơn gió lướt qua, cửa nặng nề đóng lại.
Tim La Thiên Nhã như đi theo cơn gió, hoàn toàn vỡ vụn.
Cô mềm nhũn người ngồi sụp xuống đất, cả người không còn chút tinh thần.
Hóa ra cảm giác này là sự hiu quạnh vô tận.
“Thiên Nhã, em ổn chứ?” Kha Tử Thích nâng cô dậy, dịu dàng hỏi.
Anh không biết lúc nãy Lạc Thần Hi và cô đã nói những gì nhưng chắc chắn là những lời tuyệt tình tàn nhẫn2nhất, nhìn phản ứng của hai người là biết.
Lần trước, khi Lạc Thần Hi tới đây, La Thiên Nhã đã nói một đằng nghĩ một nẻo rồi, giờ cô còn nói gì nữa? Nếu yêu nhau, sao phải tự dằn vặt bản thân và đối phương? Anh đã từng nói, nểu La Thiên Nhã không thấy hạnh phúc khi ở bên Lạc Thần Hi thì anh sẽ không tiếc bất cứ giá nào để cướp lại từ tay anh ta.
Nhưng, nếu ngay cả khi La Thiên Nhã ở bên cạnh mình cũng đau khổ thì anh tình nguyện nhìn cô sống vui vẻ hạnh phúc bên một người đàn ông khác.
Có thể người đó sẽ không phải Lạc Thần Hi.
“Thiên Nhã, không phải em nói muốn rời khỏi đây sao? Mau đi đi, em3ở đâu cũng được.
Lúc nào cần, em hãy gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tới ngay lập tức.” Kha Tử Thích ngồi bên cạnh cô, thấp giọng nói.
Sắc mặt La Thiên Nhã trắng bệch, đầu óc không suy nghĩ tiếp được nữa.
Hóa ra, tan nát cõi lòng là lúc khóc không ra nước mắt.
Xin lỗi, Thần.
Những gì em vừa nói không phải thật đâu.
Là giả, là giả đấy! Kha Tử Thích dùng hai tay nâng mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Thiên Nhã, rời khỏi nơi này đi! Anh không muốn nhìn thấy em tiếp tục dằn vặt bản thân, tiếp tục đau khổ nữa.
Nếu rời khỏi đây là sự lựa chọn tốt nhất dành cho em thì anh ủng hộ.” Yêu một người, không nhất thiết phải ở9bên người đó.
Lời này nói anh hay nói Thiên Nhã cũng rất đúng.
Anh yêu cô, nhưng cô lại yêu anh ta.
Cuối cùng, cô không thể đi cùng anh ta, còn anh thì không muốn cô bị ràng buộc.
Để cô đi, rời khỏi đây là sự lựa chọn tốt nhất.
La Thiên Nhã bám lấy cánh tay anh: “Tử Thích, nói cho anh ấy biết đi, lời em nói không phải thật đâu.
Nói với anh ấy, những gì em nói không phải thật!” Cô rất muốn làm như thế nhưng cô không thể.
Cô thật sự không thể làm vậy.
Kha Tử Thích cúi đầu, mím môi: “Thiên Nhã, em ngốc quá!” Nếu yêu anh ta như vậy, sao còn cố chấp ép mình rời khỏi anh ta? La Thiên Nhã nhắm mắt lại, hàng nước mắt lành3lạnh lăn dài trên má.
Dù thế nào thì cô cũng nói ra rồi, chuyện nên làm cũng đã làm.
Có lẽ, Lạc Thần Hi chết tâm thật rồi.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Cô tin rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi.
Sẽ qua thôi.
Trên đường lớn không có một bóng người, chỉ có mình anh đi giữa gió đêm hiu hiu.
Gió không thổi tan được đau khổ trong lòng anh.
Tình yêu khiến người ta tê dại, cũng có thể khiến người ta mất lý trí.
Quả đúng là như vậy! Bằng không, sao giờ đây anh lại như rơi vào bước đường cùng, ngã vào hố sâu ngàn mét không thấy hi vọng.
Anh giãy giụa, muốn bản thân tỉnh táo lại.
Tỉnh lại đi! Nhưng, anh không muốn làm thế, hoặc là anh không còn sức để làm việc này.
Tình yêu là thứ khiến ta tình nguyện rơi vào cảnh đau khổ dằn vặt, làm ta không muốn phải làm gì.
Lời của cô cứ quanh quẩn bên tai anh, không xua đi được.
Anh lái xe, một mình đi trên đường cao tốc, cứ đi như thể từ khi trời sáng tới đêm muộn, rồi từ đêm muộn tới hừng đông.
Trước kia, anh đã từng cùng cô đi trên con đường này.
Tính cách bá đạo, không biết nói lý, vui buồn giận hờn của anh không biết đã thay đổi vì cô từ lúc nào.
Vì cô mà thay đổi cuộc sống của mình nhưng tình yêu bá đạo này của anh lại khiến cho cô sống khổ sở.
Nếu không vì hai bảo bối nhỏ, cô sẽ không ở bên anh? Ha ha ha, nực cười, đúng là quá nực cười! La Thiên Nhã, La Thiên Nhã! Em thắng, em thay đổi, em đã biến thành người khiến anh không nhìn ra được em đang nói thật hay giả vờ.
Anh nắm chặt tay lái, cười đầy cay đắng.
Tiếng cười vang vọng trên đường, biến thành tiếng rung động, chạm tới tận trái tim.
Đứng ở ven biển, nhìn mặt trời từ từ nhô lên vào lúc sáu giờ sáng.
Bình minh rồi.
Anh đang nhớ em, nhưng tim của em lại không đặt nơi anh.
Đó là nỗi bi ai của anh.
Tại biệt thự nhà họ Lạc.
Hai bảo bối nhỏ cùng ngồi ăn sáng với nhau nhưng do đang chiến tranh lạnh nên không thèm liếc mắt nhìn nhau.
Chú Lý đứng bên cạnh phục vụ, quay sang nhìn đồng hồ.
Hơn chín giờ rồi mà ông chủ vẫn chưa về, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi làm cho hai bảo bối nhỏ thi nhau chạy tới hỏi ông là sao di động cha lại tắt, rồi còn lo lắng vì cả đêm cha không về ngủ.
Lúc này, cửa lớn mở ra, Lạc Thần Hi mang gương mặt ủ rũ trở về.
“Cha, cha về rồi ạ.” La Tiểu Bảo thả bánh quẩy trong tay xuống, vọt tới.
Lạc Lăng cũng chạy ra theo, nhìn Lạc Thần Hi tiều tụy lại kéo góc áo La Tiểu Bảo, nháy mắt ra hiệu với cậu.
La Tiểu Bảo ngầm hiểu, không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, chỉ mềm mại nói rằng: “Cha, chắc là bề bộn nhiều công việc quá nên cả tối qua cha không được nghỉ ngơi đúng không? Cha mau trở về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ.” Lạc Lăng ăn ý nhìn La Tiểu Bảo, chú Lý lại nhìn hai cậu chủ nhỏ bằng ánh mắt tán thưởng.
Ông gật đầu cười, đi lên nói với Lạc Thần Hi: “Đúng thế, ông chủ, gần đây cậu vất vả quá rồi, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Lạc Thần Hi nhìn La Tiểu Bảo và Lạc Lăng, gượng cười: “Con trai ngoan.” Nói xong, một mình quay về phòng.
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng rón rén đi theo sau, chần chừ trước cửa phòng một lúc.
Thấy người bên trong không có tiếng động gì, La Tiểu Bảo len vặn nắm cửa, nhìn thấy cha nằm trên giường mơ màng ngủ.
Lạc Lăng đứng phía sau cậu, thấy Lạc Thần Hi ngủ say thì thở phào nhẹ nhõm.
Là Tiểu Bảo quay đầu nhìn Lạc Lăng.
Hai bảo bối nhỏ nhìn nhau cười.
Lạc Lăng vươn bàn tay nhỏ bé ra, La Tiểu Bảo hiểu ý cũng làm tương tự.
Hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy nhau.
Họ là hai anh em, nhốn nháo làm nhau không thoải mái là không được, phải mỉm cười quên hết thù oán.
Huống hồ, đây cũng chỉ là chút chuyện vặt để làm mọi thứ thú vị hơn.
Trận cãi nhau đầu tiên của hai bảo bối nhỏ được giảng hòa như vậy đấy.
Tại nhà cũ nhà họ Lạc.
“Chủ tịch Kha, cậu là khách quý đấy.
Lần trước cậu tới đây là nửa năm trước nhỉ.” Cụ Lạc ngồi trên ghế thái sư, hút xì gà.
Điếu xì gà đã ngắn còn non nửa, vụn thuốc rơi quanh chân cụ, làm cho cả người cụ như đang chìm trong sương khói mờ ảo.
Kha Tử Thích đứng trước mặt cụ, cách đó không xa, nắm chặt tay: “Ông có biết mục đích tôi tới đây là gì không?” Đôi mắt chim ưng ẩn sau gọng kính vàng của cụ Lạc hơi híp lại, quan sát một lượt từ đầu tới chân anh.
“Có thể nói, Chủ tịch Kha là một nhân tài nổi bật trong giới nhưng tôi không hiểu, người phụ nữ kia có gì hấp dẫn mà đáng để cậu vì cô ta hết lần này tới lần khác.” Kha Tử Thích giễu cợt nhìn cụ, nói: “Xin ông đừng chửi bới cô ấy.
Cô ấy không phải người phụ nữ không có giá trị gì như ông nói, hơn nữa, ông không có tư cách để nhận xét cổ ấy.” Cụ Lạc cười như không, giống như vừa nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trong đời: “Cậu giống hệt Thần, đã trúng độc quá sâu rồi.
Phụ nữ là cái thá gì? Đem so với sự nghiệp thì phụ nữ là cái không đáng nhắc tới.
Thần hồ đồ nên nó phải trả giá đắt, còn cậu thì sao? Cậu đã chuẩn bị để nhận cái giá đắt đó chưa?” “Đây là suy nghĩ của ông thôi.
Đối với tôi, cô ấy là thứ trân quý nhất.” Kha Tử Thích siết chặt tay, nói.
Cụ Lạc vỗ tay, nói: “Được, được.
Chủ tịch Kha, mong rằng tình thánh như cậu có thể đạt được ý nguyện, có được người mình mong muốn.” “Tôi không mong gì cả, chỉ mong cô ấy được vui vẻ hạnh phúc.
Ông đã biết vì sao tôi tìm ông thì hẳn là biết được cả việc cô ấy đang ở đâu nhỉ? Đừng vòng vo nữa, nói cho tôi biết đi.
Rốt cuộc ông đã dùng chuyện gì để uy hiếp cô ấy? Nếu có thể, tôi tình nguyện đứng ra chịu thay cô ấy, nghe lời ông sai khiến.
Nhưng, ông phải buông tha cho cô ấy.” Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông.
Nếu người La Thiên Nhã luôn lén liên lạc là cụ Lạc thì người ép cô ấy rời khỏi nhà họ Lạc chính là cụ.
Cụ Lạc không phải người đơn giản.
Rốt cuộc trong tay cụ nắm được cái gì mà để cho La Thiên Nhã bỏ mặc cả Lạc Thần Hi lẫn hai bảo bối nhỏ? Cụ Lạc cười nhạt.
Nụ cười này như là cưới sự điên cuồng của anh trong tình yêu, cũng như đang cười anh ngu ngốc.
“Đúng là quá ngu ngốc! Vì một người phụ nữ mà làm vậy có đúng không? Vì một người, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.” Cụ Lạc lạnh lùng nói.
“Cô ấy không phải người như thế.
Cụ Lạc, chắc là ông có hiểu lầm gì với cô ấy rồi.
Nếu ông hiểu lầm cô ấy thì tôi mong ông hãy bỏ ra chút thời gian để hiểu rõ hơn về cô ấy, hiểu được cô ấy là người như thế nào.” Cụ Lạc lắc đầu, chế nhạo: “Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Đã uống thuốc mê rồi thì sao đầu óc có thể tỉnh táo được? Chủ tịch Kha, ông già là tôi đây rất tán thưởng cậu, đáng tiếc cậu không vượt qua được cửa ải tình yêu để làm nên nghiệp lớn.” Kha Tử Thích vẫn nắm chặt tay: “Chỉ cần ông ra lệnh, tôi sẽ làm hết khả năng của mình.” Anh kiên quyết như vậy là muốn cụ Lạc giơ cao đánh khẽ với La Thiên Nhã.
“Tôi rất vui lòng khi được làm việc với cậu nhưng yêu cầu này của cậu tôi không thể đồng ý.
Còn nếu cậu có chuyện khác cầu tôi thì tôi nhất định sẽ giúp.” Cụ Lạc nói một câu mang ẩn ý sâu xa.
Kha Tử Thích nhướng mày: “Ông nói vậy là có ý gì?”