Chén trà nhỏ khắc hoa đáng thương bị ném vỡ tan.
Kha Tử Thích nhìn từng mảnh nhỏ của chén trà dưới đất, nhíu mày: “Cậu, lẽ nào cháu nói sai? Giữa cậu và Lạc Thần Dương có kế hoạch gì? Lạc Thần Dương không phải người đơn giản, cháu không hi vọng cậu có quá nhiều tiếp xúc với cậu ta trong công việc.”
Thiệu Vĩnh Sang hừ lạnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng: “Thiệu Vĩnh Sang cậu còn cần một tên nhóc như cháu dạy làm việc thể nào sao? Ngược lại là cháu đấy, bây giờ cháu đang bị tình yêu làm mê muội đầu óc, không để tâm tới Tập đoàn Kha thị nữa rồi.
Đó là tâm huyết cả đời của cha cháu, Tập đoàn Kha thị mà sụp đổ thì tâm huyết của cha cháu cũng không còn.
Cháu3suy nghĩ cẩn thận đi, Thiêu thị và Kha thị kết thông gia, thể lực to lớn thế nào hẳn là cháu biết.
Cậu chỉ có một đứa con gái, sẽ không để cho nó chịu bất kỳ tủi thân nào.
Cháu làm tổn thương nó thì phải chịu trách nhiệm, phải dỗ nó.
Còn người phụ nữ kia, cậu nghĩ cháu biết nên làm thế nào rồi đấy.
Kha thị và cô ta, cháu tự chọn đi.”
Cậu kỳ vọng rất cao ở cháu nhưng cháu lại dùng hành động này đáp lễ với cậu?” “Vậy cậu muốn cháu làm thế nào? Làm thế nào mới hợp ý cậu? Đúng vậy, Tập đoàn Kha thị là tâm huyết cả đời của cha cháu, nhưng việc giờ cháu đang làm là việc duy nhất cháu muốn làm.
Trừ việc này ra, chuyện gì của Tập đoàn Kha thị cháu cũng làm2hết sức mình.” Thiệu Vĩnh Sang hừ lạnh: “Làm hết sức? Cháu đặt tay lên trái tim mình tự hỏi đi, xem cháu có làm hết sức mình thật không.” “Cháu không hiểu ý của cậu lắm.” Ánh mắt Thiệu Vĩnh Sang lóe lên tia xảo quyệt: “Cháu muốn có một phương pháp để vẹn toàn đối bên, cháu không muốn bị người khác điều khiển như một quân cờ, đi làm một số chuyện mà người khác không thể chấp nhận được.” Kha Tử Thích mấp máy môi, nói: “Đúng vậy, không sai, cháu từng nghĩ như vậy.
Nhưng cháu lún quá sâu rồi, mấy người đã để cho cháu trở thành đồng lõa.” “Cháu không phải đồng lõa, mà là đồng mưu.” “Không phải, cháu không như thế.
Cháu không hề biết là Hoàng Thừa Nghĩa sẽ chết.” “Chuyện của Tập đoàn MG thì sao? Chẳng3lẽ không có tay cháu nhúng vào? Cháu mua chuộc Hoàng Thừa Nghĩa, cho ông ta tiền trả nợ cho con trai, sau đó ép ông ta vào đường cùng.” “Ép ông ta vào đường cùng là mấy người.” Kha Tử Thích kiên trì nói, ánh mắt tức giận.
Thiệu Vĩnh Sang cười đến là ranh mãnh: “Không phải, không phải là mấy người mà là chúng ta.” Nghe xong, Kha Tử Thích rũ mắt không nói lời nào.
Thiệu Vĩnh Sang đứng lên, nói: “Gọi Karen xuống ăn cơm đi, gần đây hình như nó rất bất mãn với người anh họ này đấy.
Tử Thích, cháu là đứa con rể có điều kiện tốt nhất mà cậu chọn được, mau đi dỗ nó đi, nó chỉ là cô gái nhỏ nhiều lúc hay giận dỗi thôi, bớt giận rồi thì không sao nữa.”
Kha Tử Thích không9nhìn ông, nói: “Cậu, cậu biết cháu không yêu Karen mà.
Cháu là anh họ của con bé, cả đời này là vậy.”
Ánh mắt Thiệu Vĩnh Sang lanh dần đị: “Con gái cầu nhìn trúng cháu là do cháu may mắn.
Cậu chỉ có một đứa con gái, sẽ không để cho nó chịu bất kỳ tủi thân nào.
Cháu làm tổn thương nó thì phải chịu trách nhiệm, phải dỗ nó.
Còn người phụ nữ kia, cậu nghĩ cháu biết nên làm thế nào rồi đấy.
Kha thị và cô ta, cháu tự chọn đi.”
Thiệu Vĩnh Sang nói xong, đi vào.
Kha Tử Thích đứng trong vườn, nhìn về phía cửa sổ phòng Karen.
Dường như sau tấm rèm có người đang đứng, thấy anh ngẩng lên là buông rèm xuống.
Rèm cửa sổ hơi giật, người phía sau hình như đang lén nhìn.
Kha Tử Thích lắc đầu, cũng đi vào.
“Cốc cốc cốc...”3Gõ nhẹ của ba tiếng.
Người bên trong không phản ứng.
Kha Tử Thích tiếp tục “cốc cốc cốc” thêm vài lần nữa.
“Cửa không khóa, anh vào nhé.” Giọng Kha Tử Thích vang lên ở bên ngoài.
Karen toan đứng dậy khỏi ghế sofa, đi ra khóa cửa thì Kha Tử Thích mở cửa vào luôn.
Cô khoanh tay trước ngực, quay mặt sang chỗ khác, lạnh giọng nói: “Ai cho anh vào? Đi ra ngoài.” Kha Tử Thích ngồi xuống ghế sofa đối diện cô, nói: “Ngày đó anh đánh em là không đúng.
Xin lỗi.” Chuyện đau lòng bị gợi lên, mắt Karen ươn ướt vì câu nói của Kha Tử Thích.
Cô thật sự rất tủi thân, cực kỳ tủi thân nhưng lần tủi thân này không giống với trước kia, không thể vì một câu xin lỗi của anh mà nguôi ngoai.
So với tủi thân, trong lòng cô thấy đau đớn và thất vọng hơn.
Không biết cảm xúc đó là do Kha Tử Thích hay do La Thiên Nhã.
“Anh không ở bên cạnh cô ấy mà chạy tới chỗ tôi làm gì? Anh tới đây để ra oai à? Hay là tới để nói cho tôi biết, cuối cùng anh cũng giành được trái tim La Thiên Nhã, có thể kề vai sát cánh bên cạnh cô ấy rồi? Thể để tôi chúc mừng anh nhé?” Karen nhìn anh, buông lời châm chọc.
Kha Tử Thích bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Anh hi vọng em có thể nghe anh giải thích.” “Thể anh giải thích đi.
Tôi sẽ cho anh cơ hội.
Trước không giải thích được là do chưa tìm được cớ, qua nhiều ngày rồi cuối cùng anh cũng tìm được cớ hay đúng không? Để tôi xem thử anh sẽ dùng lời nói gì để lừa gạt tôi đây.” Karen cười nhạt, đầy khinh thường.
“Chuyện em đã nhận định, anh phải làm thế nào em mới tin?” Karen kích động đứng lên, siết chặt tay: “Vậy anh đừng nói nữa! Kha Tử Thích, lần này anh làm tôi rất thất vọng.
Không những tội thất vọng về Kha Tử Thích mà còn thất vọng khi có người anh họ như anh.
Tôi hận anh, cũng nhận cá La Thiên Nhả.
Hai người các anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Kha Tử Thích cũng đứng lên, vẫn bình tĩnh như trước: “Anh tưởng qua một thời gian ngắn em sẽ bớt tức giận hơn nhưng xem ra không phải.
Hôm nào chúng ta nói sau đi.” Anh xoay người, muốn đi sang chỗ khác.
“Không cần, tôi không có hứng thú nghe hai người nói dối hết lần này tới lần khác.” Karen nghiến răng nghiến lợi nói.
Bóng lưng Kha Tử Thích cứng đờ.
Lúc sau, anh nói: “Được, anh biết rồi.” Nhìn theo bóng anh đẩy cửa bước đi, Karen cầm gối hung hăng ném về phía cửa, cắn răng, nước mắt chảy xuống.
Lòng cô vừa hận vừa hối hận vì sự quật cường của mình.
Đây là lần đầu tiên anh họ nói chuyện nhẹ nhàng, muốn chủ động giải thích với cô.
Trước đây, anh không bao giờ cho cô xen vào chuyện của mình, mặc dù đối xử với cô rất tốt nhưng mãi mãi chỉ dừng ở mức anh em trong gia đình.
Vừa rồi, anh nói muốn giải thích với cô.
Bóng lưng của anh quá thê lương.
Biết đâu, anh thật sự có chuyện muốn giải thích? Có cái gì muốn nói thật thì sao? “Anh họ! Anh họ!” Karen cắn môi, đuổi theo.
“Mẹ, anh họ đâu?” Karen đuổi xuống tới tận phòng khách thì thấy mẹ Thiệu đang đứng ở cửa nhìn xung quanh.
Mẹ Thiệu lắc đầu: “Anh họ con nói có chuyện gấp nên đi trước.
Đúng là, hai anh em các con làm cái trò gì đấy? Này, Karen, đừng đuổi theo nữa.
Con lái xe ấy.” Thấy con gái mình vội vàng đuổi theo, mẹ Thiệu hét lớn.
“Anh họ! Anh họ!” Karen đuổi theo tới tận cửa lớn biệt thự, hét to về phía Kha Tử Thích đang lái xe rời đi.
Xe không dừng lại, biến mất ở chỗ khác ngoặt.
Karen hung hăng dậm chân, mắng: “Ghét thật! Rõ ràng là không có lòng muốn giải thích với mình.
Chạy nhanh như thể làm gì?” Ôm tức giận về nhà, cô thấy Thiệu Vĩnh Sang và mẹ Thiệu đã ngồi vào bàn ăn.
Cô cúi đầu muốn quay về phòng.
“Con đi đâu đấy? Mau tới đây ăn cơm.” Mẹ Thiệu thấy sắc mặt Thiệu Vĩnh Sang khó coi liền vội vàng gọi cô lại.
Karen liếc nhìn cha mẹ, ủ rũ cúi đầu đi tới.
Trong lúc cả gia đình ăn cơm, Thiệu Vĩnh Sang nói: “Con ở nhà ngây người cũng được một thời gian rồi đấy.
Nếu đã không tới công ty anh họ làm thì tới Thiệu thị đi làm đi, đừng để đầu óc chỉ biết suy nghĩ lung tung cả ngày.” Karen đặt đũa xuống: “Cha, con không muốn tới Thiệu thị.
Không muốn.” Thiệu Vĩnh Sang lạnh mặt nhìn con gái: “Tại sao?” “Con nói rồi mà, con không muốn thừa kế tài sản của gia đình, con muốn có cuộc sống của riêng mình.” “Cuộc sống của riêng mình? Chính là cuộc sống mà cả ngày ở nhà tự oán tự hối tiếc? Bây giờ con nhìn đi, con có tác phong của con gái nhà họ Thiệu không?” Thiệu Vĩnh Sang hừ lạnh.
“Con đâu có thể.
Chỉ là giờ tâm trạng con không tốt thôi.” Karen tủi thân muốn khóc.
Mẹ Thiệu thấy vậy thì đau lòng cho con gái, vội vã khuyên can: “Được rồi, được rồi.
Ông đừng ép Karen nữa, con nó tự có suy nghĩ và quyết định của mình.
Karen, con cũng đừng chống đối cha con như thế.
Ông ấy làm vậy chỉ là muốn tốt cho con thôi.
Con cứ giam mình ở trong phòng cả ngày như thế, cha mẹ rất lo lắng cho con.
Nếu con có việc làm thì mọi sự chú ý sẽ được đặt vào công việc, nhanh chóng quên đi mấy chuyện không vui.” Thiệu Vĩnh Sang ho khan.
Để vợ mình nhìn thấu tâm tư làm ông hơi xấu hổ.
Karen là đứa con gái duy nhất của ông, là hòn ngọc quý trong tay.
Dù trong lòng ông có cứng rắn thế nào cũng sẽ hi vọng con gái có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.
Ông thay đổi suy nghĩ, muốn Kha Tử Thích thành con rể mình cũng là vì nghĩ tới việc con gái mình yêu anh.
Karen chép miệng, nói: “Con học thiết kế thời trang ở Canada, hiện tại cũng tốt nghiệp bằng thạc sĩ rồi.
Con sẽ nhanh chóng tìm được công việc thôi.” Thiệu Vĩnh Sang “bộp” một cái đặt bát đũa xuống.
Hiển nhiên, ông ta rất tức giận với cách sắp xếp của Karen về tương lai của mình.
Cả phòng ăn yên ắng.
Mẹ Thiệu cúi đầu không dám nói câu gì.
Karen cũng cúi đầu.
Quyết định này đúng là đã phản lại những gì cô hứa với cha.
Năm đó, vì chọn học thiết kế thời trang chứ không học kinh doanh làm cố đấu tranh với cha trong một thời gian dài.
Vất vả lắm mới được cha đồng ý, với điều kiện là học xong sẽ không đặt chân vào giới thời trang mà tới công ty học kinh doanh.
“Nói mà không làm! Karen, đây là những gì con học được từ học viện thiết kế?” Thiệu Vĩnh Sang giận dữ nói, cơ mặt ông ta hơi động.