Gần đây nếu không phải liều mạng làm việc thì sẽ uống rượu, cậu cứ thể sao được?” Lạc Thần Hi cười khổ: “Sẽ qua nhanh thôi.” Anh đi sớm về muộn như vậy là không muốn cho hai bảo bối nhỏ nhìn thấy mình không vui, cũng sợ bọn chúng sẽ hỏi chuyện của La Thiên Nhã.
Đến giờ, chuyện liên quan tới La Thiên Nhã luôn rất bí ẩn.
Nhưng lời Kha Tử Thích nói hôm nay dường như có ý muốn nhắc nhở anh không được buông tay La Thiên Nhã.
Cô ấy có nỗi khổ riêng.
Hừ, cái này không cần anh ta nhắc nhở.
Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng không buông tay La Thiên Nhã.
Cô là người phụ nữ của anh, là mẹ của hai đứa con anh.
Bảo bối nhỏ, các con hãy tin cha! Cha sẽ nhanh chóng đưa mami Thiên3Nhã của các con về.
Hoạt động kêu gọi các doanh nghiệp diễn ra thần tốc trong hai ngày do Tập đoàn Lạc Thần và Tập đoàn Kha thị hợp tác tổ chức.
Mọi người chỉ nhìn thấy được thay đổi ở mặt ngoài chứ nào hay vì lần chuyển biến này, người kinh doanh phải tốn bao nhiêu công sức?
Không còn nghi ngờ gì nữa, hoạt động cứu nguy của Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích rất thành công.
Kết thúc, buổi tối hôm sau, “phố cổ” của khu Vân Thành sẽ diễn ra hoạt động ăn mừng.
“Tối nay, tôi muốn cô xuất hiện ở lễ ăn mừng, đi với Kha Tử Thích.” “Tôi không hiểu ý của cụ.” “Muốn để Thần hoàn toàn mất hi vọng không? Tối nay chính là cơ hội.” Trong phòng họp tại Khách sạn Lạc Thần, buổi họp nhỏ tổng kết2hoạt động marketing kết thúc.
Giờ trong phòng họp chỉ còn lại Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích.
Hoạt động lần này diễn ra suôn sẻ, thu lại được thành công to lớn.
Lúc đầu, chuyện có người chết ảnh hưởng khá lớn tới hoạt động marketing của khu Vân Thành, rất nhiều các doanh nghiệp, xưởng buồn trong và ngoài nước có yêu cầu cao với thể lệ tham gia.
Để đến khi chuyện có người chết yên lặng, bọn họ cố gắng chuẩn bị mở lần nữa rồi lại hủy, có thể nói nó đã thu hút sự quan tâm của rất nhiều người.
Khu Vấn Thành dường như đã trở thành nơi nổi tiếng nhất thành phố A.
Những lời bàn tán xôn xao về sự kiện ảnh hưởng dần biến mất, thay vào đó là những lời ca ngợi, chiều lạt mềm buộc chặt của Lạc Thần3Hi đã khiến cho chiều thảo luận của xã hội xoay chuyển 360 độ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hoạt động cứu nguy của Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích rất thành công.
Kết thúc, buổi tối hôm sau, “phố cổ” của khu Vân Thành sẽ diễn ra hoạt động ăn mừng.
“Tối nay, tôi muốn cô xuất hiện ở lễ ăn mừng, đi với Kha Tử Thích.” “Tôi không hiểu ý của cụ.” “Muốn để Thần hoàn toàn mất hi vọng không? Tối nay chính là cơ hội.” Trong phòng họp tại Khách sạn Lạc Thần, buổi họp nhỏ tổng kết hoạt động marketing kết thúc.
Giờ trong phòng họp chỉ còn lại Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích.
“Tối nay anh có đưa La Thiên Nhã tới buổi tiệc không?” Lạc Thần Hi hỏi.
Kha Tử Thích cong môi, cười: “Anh biết La Thiên Nhã không thích mấy9buổi tiệc như này mà.” “Những lời anh đã nói ngày đó, còn nhớ chứ?” Kha Tử Thích thu lại nụ cười: “Nhớ.” “Tôi sẽ cố gắng thay đổi suy nghĩ của cô ấy.
Tối nay, anh nhất định phải đưa cô ấy tới.” Ánh mắt Lạc Thần Hi trở nên kiên định.
“Sao anh không tự mình tới mời?” Kha Tử Thích hơi nhướng mày, hỏi.
Lạc Thần Hi cười đầy tà mị: “Tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ.” Kha Tử Thích im lặng nhìn anh một lúc lâu mới nói: “Được, nhưng đây có lẽ là cơ hội cuối cùng.” Lạc Thần Hi gật đầu: “Ừ.” Lúc trở về, Kha Tử Thích cảm nhận được mùi đồ ăn xộc vào mũi.
Trên bàn cơm trong phòng ăn xuất hiện mấy món anh thích ăn nhất, anh quay sang nhìn vào bếp thì thấy La Thiên Nhã đang3bận rộn trong đó.
Dừng chân bên ngoài phòng bếp, anh say mê ngắm bóng lưng cô, hốc mắt hơi nóng lên.
Đã bao lâu rồi anh không được thấy dáng vẻ cô bận rộn trong phòng bếp nhỉ.
Sau đêm nay, e là anh không được thấy nữa rồi.
Cô sẽ trở lại bên cạnh Lạc Thần Hi hoặc là một mình rời khỏi đây, cũng không ở cạnh anh nữa.
Dù là lựa chọn nào thì anh cũng sẽ làm chỗ dựa cho cô, không làm khó.
Nơi anh như cảng chắn gió đã đến lúc buông tay.
Anh tôn trong bất cứ lựa chọn nào của cô.
Dù lựa chọn đó không bao giờ liên quan tới mình, anh vẫn nguyện làm bến cảng cho cô dừng chân.
Kể từ khi có Lạc Thần Hi, cô không cần anh nữa.
Đã có một thời gian ngắn, anh không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này nhưng cũng hạnh phúc thay khi nhìn thấy cô ở bên Lạc Thần Hi có buồn có vui, cảm nhận được cô thật sự yêu Lạc Thần Hi.
Có khúc mắc đan xen, tình yêu mới càng trở nên đẹp đẽ, rung động lòng người hơn.
Món ăn cuối cùng đã làm xong, La Thiên Nhã nhỏ giọng hát rồi cho thức ăn ra đĩa.
Lúc xoay người, cô trông thấy Kha Tử Thích đứng dựa vào cạnh cửa nhìn cô.
La Thiên Nhã giật mình: “Tử Thích, anh về từ lúc nào thế?” Kha Tử Thích cười dịu dàng như ánh mặt trời rực rỡ: “Mới về thôi.” La Thiên Nhã “À” một tiếng rồi nói: “Thể mau rửa tay ăn cơm đi.” Kha Tử Thích gật đầu, nụ cười bên môi vẫn hiện hữu.
“Tử Thích, anh ăn nhiều một chút.” La Thiên Nhã không ngừng gắp thức ăn vào bát Kha Tử Thích.
Kha Tử Thích nhìn cô.
Mái tóc dài búi lên, khuôn mặt trắng nõn không trang điểm lại làm anh thấy đây là khuôn mặt xinh đẹp nhất mà mình từng gặp.
Anh gắp thức ăn vào bát của cô: “Em cũng ăn nhiều chút, gần đây em gầy quá.” La Thiên Nhã gật đầu, cười: “Ừm.” Trong bữa cơm, hai người trò chuyện với nhau câu được câu chăng.
La Thiên Nhã khi thì cười nhẹ, khi thì nghiêm túc trò chuyện cùng anh.
Hai người cứ giả vờ như không có chuyện gì.
Nhưng mỗi bên đều có suy nghĩ của riêng mình.
Đặt bát xuống, La Thiên Nhã không duy trì nổi vẻ tươi cười nữa.
Cô cúi đầu, tựa như đang suy ngẫm cái gì đó.
Nhìn cô, Kha Tử Thích cũng thôi cười: “Thiên Nhã, không cần phải giả vờ như không có chuyện gì trước mặt anh.
Em miễn cưỡng vui cười càng làm cho anh lo lắng hơn.” La Thiên Nhã mỉm cười: “Em đâu có miễn cưỡng vui cười.
Em nhớ hồi bé mẹ từng nói với em là, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, trải qua bao lần biệt ly thì cuộc sống vẫn tiếp tục, bởi vì chúng ta không thể biết được bao giờ mới có cơ hội gặp lại.
Trước khi gặp lại nhau, chúng ta phải kiên cường sống sót.
Khi đó, cha em thường xuyên không có nhà, ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều.
Những lúc cha thiếu nợ, có khi phải tới một năm em không được gặp ông ấy.
Nhưng chỉ cần không có chuyện gì cha sẽ quay về gặp em và mẹ.
Mẹ em rất yêu ông ấy, bà luôn nói với em rằng không được hận cha cũng không nên trách cha.
Vì đó là cha của em.” Nói xong, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô.
Kha Tử Thích đau lòng nhìn cô, tự trách bản thân sao không quen cô sớm hơn.
Nếu vậy thì giờ đây anh có thể đưa cô đi tận hưởng hạnh phúc nhiều hơn.
“Tuy cha em là người nghiện cờ bạc nhưng mẹ chưa từng oán hận.
Bà khuyên ông ấy rất nhiều và ông ấy cũng bằng lòng nghe bà không đụng tới nữa, về làm lại từ đầu.
Chỉ là, cờ bạc cứ như ma túy vậy, nó khiến người ta không thể cai được.
Vất vả lắm cha em mới buông bỏ thật thì trong một buổi tối sấm chớp, mẹ em vì đi ra ngoài gặp ông ấy mà bị tai nạn giao thông.” La Thiên Nhã nói mà không kìm được nước mắt.
Cô vội vàng lau nước mắt đi: “Xin lỗi, em lại khóc rồi.” Kha Tử Thích đưa tay ra giúp cô lau đi nước mắt còn vương trên khóe mi, an ủi: “Đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi.” La Thiên Nhã gật đầu: “Đúng thế, đã qua rồi.
Mẹ rời đi nhưng em còn có cha, vậy nên dù thế nào đi chăng nữa, em cũng không thể để cha xảy ra chuyện.” Kha Tử Thích cau mày, đau lòng vì cô.
Anh biết, cô rất khó có thể đưa ra được quyết định.
Anh cũng vậy.
Anh đã âm thẩm phái người đi điều tra xem cụ Lạc đang giấu La Sâm ở đâu.
Nếu người trong tay cụ thì chắc chắn sẽ để lại manh mối.
Nhưng hiện nay thể lực của cụ Lạc lớn hơn những gì anh tưởng tượng.
Dù Tập đoàn Lạc Thần bây giờ không phải ông muốn nói là được nhưng gừng càng già càng cay.
Có thể là ông cụ đã sớm đoán ra được anh đến điều tra nên đã đem “tường” chặn cho gió thổi không lọt.
Anh cũng rất sốt ruột, hi vọng nhanh chóng tìm được cha Thiên Nhã.
Như vậy, mọi vấn đề sẽ được hóa giải.
“Tử Thích, buổi tiệc tối nay anh đưa em theo với.” La Thiên Nhã nắm chặt hai tay, tựa như đang xoắn xuýt cái gì đó.
Kha Tử Thích kinh ngạc.
Cô chủ động muốn đến tiệc ăn mừng? Trong trường hợp này, hẳn là cô biết ai sẽ xuất hiện.
Lạc Thần Hi là một trong những nhân vật chính của buổi tiệc, ở đó không thể thiếu anh ta.
Tại sao cô lại muốn chủ động chạm mặt anh ta? Nhưng dù thế nào thì La Thiên Nhã cũng sẽ đến buổi tiệc ăn mừng.
Tiếp theo phải xem Lạc Thần Hi rồi.
“Tử Thích, được không?” La Thiên Nhã thấy Kha Tử Thích đang suy nghĩ tới xuất thần, hỏi.
“Ừm, đi thôi.” Trong chốc lát anh nghĩ đến việc La Thiên Nhã muốn làm.
Một người muốn cứu vãn mối quan hệ, một người muốn khiến đối phương hoàn toàn hết hi vọng.
Ai sẽ là người thắng cuộc? Đối với anh mà nói, dù kết quả ra sao thì cũng không ổn.
Nếu chọn ở bên Lạc Thần Hi, có phải cả đời này cô sẽ đau khổ không? Cụ Lạc, Lạc Dương Hiên, Lạc Thần Dương đều không phải người dễ đối phó.
Nhà họ Lạc hay Tập đoàn Lạc Thần đều rất phức tạp, Thiên Nhã phải làm thế nào mới hòa nhập được?