Cậu chủ hắc đạo thu lại hơi thở nguy hiểm vừa rồi, cười: “Chủ tịch Lạc can đảm thật.
Đúng là tôi không nhìn lầm anh.” Lạc Thần Hi cũng dời mắt sang chỗ khác nhưng vẫn giữ nguyên vẻ thâm sâu khó lường: “Cậu chủ hắc đạo, đây là khảo nghiệm anh dành cho người hợp tác với mình? Thể cũng quá trẻ con rồi.
Anh đã hài lòng với tôi nhưng chưa chắc tôi đã hài lòng với anh.” Cậu chủ hắc đạo nhẹ nhàng gõ từng nhịp ngón tay lên mặt bàn: “Chủ tịch Lạc đặt chân tới đây, chắc hẳn đã chuẩn bị tâm lý nắm chắc nhỉ?” Trong phòng làm việc của chủ tịch tại Tập đoàn Lạc3Thần.
“Thần, cậu định hợp tác với bang Thiên Thần?” Dương Tử nghi ngờ hỏi lại.
Giờ anh ta bảo muốn tôi giúp, điều này khá hợp lý.
Địa vị của Tập đoàn Lạc Thần là thứ không thể coi thường, dù là ở trong thành phố A hay trên toàn quốc.
Bang Thiên Thần có lực lượng lớn mạnh đến đâu cũng chỉ là một bang phái giang hồ.
Bang phái giang hồ nào mà không có chống lưng phía sau chứ? Doanh nghiệp hay bên chính trị cũng thế thôi, đều là cây đại thụ cung cấp cho bọn họ.
Bang Thiên Thần có Tập đoàn Lạc Thần đứng sau lưng làm hậu thuẫn không phải càng lớn mạnh hơn sao?” Dương Tử2gật đầu: “Có lẽ đây là nguyên nhân của anh ta.” Lạc Thần Hi lắc đầu: “Trực giác nói cho tôi biết chuyện này không đơn giản.
Tiếp theo là bang Thiên Thần an toàn rút về.
Dương Tử, lẽ nào cậu không cảm thấy cậu chủ hắc đạo đáng nghi?” Dương Tử nhíu mày: “Bang Thiên Thần này rất kỳ lạ.
Cậu chủ hắc đạo không những không dính vào việc kiếm tiền bất hợp pháp mà theo như lời câu nói thì còn ba lần bốn lượt giúp cậu.” “Tập đoàn Lạc Thần rối loạn nội bộ, kẻ thù bên ngoài tấn công, cậu chủ hắc đạo cũng chủ động vươn tay giúp đỡ, muốn hợp tác với tôi.
Tuy Tập đoàn3Lạc Thần cũng có một chút mối liên quan tới xã hội đen nhưng chúng tôi đều là làm ăn nghiêm chỉnh.
Anh ta muốn kiếm lợi trên người tôi không dễ đâu.
Lạc Thần Hi nghiền ngẫm: “Đúng thế, hiện nay bang Thiên Thần đã chiếm cứ thị trường xã hội đen tại thành phố A.
Nhưng lại là cậu chủ hắc đạo của bang này không dính vào việc buôn ma túy hay súng ống đạn dược.
Tôi đã từng hợp tác với anh ta một lần.
Đó là lần anh ta muốn cướp mối kinh doanh của Lạc Dương Hiến nên chủ động yêu cầu hợp tác với tôi.
Nhưng sau đó, đám người kia lại bị bắt, mối làm ăn giữa bang9Thiên Thần và chúng cũng bị bóp chết.
Địa vị của Tập đoàn Lạc Thần là thứ không thể coi thường, dù là ở trong thành phố A hay trên toàn quốc.
Bang Thiên Thần có lực lượng lớn mạnh đến đâu cũng chỉ là một bang phái giang hồ.
Bang phái giang hồ nào mà không có chống lưng phía sau chứ? Doanh nghiệp hay bên chính trị cũng thế thôi, đều là cây đại thụ cung cấp cho bọn họ.
Bang Thiên Thần có Tập đoàn Lạc Thần đứng sau lưng làm hậu thuẫn không phải càng lớn mạnh hơn sao?” Dương Tử gật đầu: “Có lẽ đây là nguyên nhân của anh ta.” Lạc Thần Hi lắc đầu: “Trực giác nói cho3tôi biết chuyện này không đơn giản.
Cậu biết không, lẩn La Tiểu Bảo và Lạc Lăng bị bắt cóc, đám người thần bí che mặt giúp đỡ là người của bang Thiên Thần.” Lạc Thần Hi lấy ra một tấm ảnh chụp, người trong hình là Ngũ gia.
“Người này trông quen quen.” Nhìn hắn, Dương Tử xoa cằm suy nghĩ.
“Dương Tử, cậu nên đọc tài liệu liên quan tới những nhân vật có máu mặt ở thành phố A.
Người này là Ngũ gia, trợ thủ đắc lực của cậu chủ hắc đạo trong bang Thiên Thần.
Bình thường, cậu chủ hắc đạo hay biến mất không rõ tung tích, là hắn giúp anh ta xử lý chuyện trong bang.
Ngũ gia vốn là người cầm đầu bang Thanh Long.
Sau này, bang Thanh Long và vài bang phái nhỏ nữa bị cậu chủ hắc đạo thu phục, lập nên bang Thiên Thần.
Nghe đồn là cậu chủ hắc đạo đã cứu cả gia đình hắn nên hắn rất trung thành và tận tụy với cậu chủ hắc đạo.”
“Sau đó thì sao? Hắn thế nào?”
“Cậu nhìn hình xăm thanh long trên ngực hắn đi.
Tôi nhớ lúc ấy trong đám bịt mặt có người bị lộ ngực, trên người người đó có hình xăm tương tự như vậy.
Mặc dù không lớn lắm nhưng nhìn góc cạnh thôi cũng đoán được hình giống nhau.
Nhìn hình thế thì hình như không chênh lệch nhau mấy.” Dương Tử nhìn anh bằng ánh mắt khâm phục: “Quả nhiên là Thần, rơi vào tình huống nguy hiểm mà lòng không loạn, còn chú ý quan sát được hết sức tỉ mỉ.” Khóe miệng Lạc Thần Hi hơi cong lên: “Nhưng đám người này quá kỳ quái.
Hình như bọn họ còn tới chỗ hai bảo bối nhỏ trước cả tôi.
Cứu hai bảo bối nhỏ ra xong, không nói một lời đã rời khỏi.
Hơn nữa, hôm qua cậu chủ hắc đạo không nhắc lại chuyện này tạo lợi thế.” “Thế nên cậu đồng ý hợp tác?” Dương Tử hỏi.
“Không thử sao biết được.
Hiện giờ công ty cậu đang loan, hẳn là chưa lo xong nổi.
Hạng mục khai thác mỏ dầu của chúng ta cũng chỉ mới khởi động, đưa ra cạnh tranh với Tập đoàn MG và Tập đoàn Kha thi.
Từ giờ đợi đến lúc chính quyển bến Mỹ cấp phép khai thác, chúng ta phải làm rất nhiều động tác đả thông mối liên hệ, không được để xảy ra bất cứ chuyện không hay nào.
Lạc Dương Hiến và ông già ở nhà đang nhìn chằm chằm vào chuyện này.
Giờ có thêm bang Thiên Thần gia nhập, cũng có thể là chuyện tốt.” “Thần, cậu không sợ đó là bẫy hả?” Dương Tử lo lắng hỏi.
“Dù là bẫy thì tôi cũng muốn nếm thử.
Hơn nữa, anh ta không đầu lại tôi.” Lạc Thần Hi tự tin, bình tĩnh đáp trả.
“Cũng đúng.
Thẩn, thần thông quảng đại như cậu chắc chắn có thể khống chế được cậu chủ hắc đạo thần bí.
Hi vọng là hạng mục dầu mỏ của chúng ta không xảy ra sơ sót.
Khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại Trung Quốc để tạo mối quan hệ tốt với vài thương nhân.
Tập đoàn SGB sẽ nhanh chóng lao vào chiếm lấy thị trường Trung Quốc.” “Ừm, tôi sẽ giúp cậu một tay.” Dương Tử cười đầy cảm kích: “Thần, cảm ơn cậu nhé.” “Có họa cùng chịu, có phúc cùng hưởng.
Giờ tôi với cậu cứ như hai con châu chấu bị buộc trên một chiếc dây, không ai thoát được.” “Đúng vậy.
Mà cậu em trai ngoan của cậu khiến người khác lo lắng đẩy.
Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì? Tổ chức Storm không đơn giản, lần này quay về tôi thăm dò được thêm một số chuyện.” “Hả?” Lạc Thần Hi hứng thú, nhíu mày hỏi.
“Hiện tổ chức này đang ra sức thu mua một số doanh nghiệp lớn ở Đông u.
Bọn họ lợi dụng mưu kế để lấy được cổ phiếu với giá thấp.
Hoặc là họ cài người vào trong nội bộ công ty, người đó sẽ giữ vai trò nhân viên cấp cao.
Sau đó, họ dùng một số mưu hèn kế bẩn trở thành cổ đông hoặc chủ tịch, thành người có tiếng nói.” Lạc Thần Hi cau mày, đứng lên: “Có chuyện này hả?” Dương Tử gật đầu: “Đúng thế, có phải Lạc Thần Dương...” Anh ta muốn nói lại thôi.
Lạc Thần Hi cười như không cười: “Sự thật này làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.” Trong phòng tiếp khách tại Khách sạn Lạc Thần.
“Anh, sao đột nhiên anh lại mời em ăn cơm? Hình như ở đây có cái gì không ổn lắm.” Lạc Thần Dương lắc ly rượu vang đỏ.
Đây là hàng cao cấp được giấu kỹ đấy, phải hưởng thụ mới được.
Lạc Thần Hi ưu nhã nâng ly rượu vang đỏ lên: “Vì sự tiến bộ gần đây của cậu, chúng ta uống một ly.”
Lạc Thần Dương cợt nhả nói: “Hiếm khi được anh khen tiến bộ.
Không cần biết anh khen em ở phương diện nào, em uống trước.” Anh ta ngửa đầu uống hết sạch.
Lạc Thần Hi ưu nhã thưởng thức từng ngụm nhỏ, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ hào sảng của anh ta.
Con ngươi sâu thẳm của anh trông nặng nề hơn, tựa như chỉ đơn giản là nhìn chất lỏng trong ly lại cũng giống như là đang suy nghĩ một việc nào đó.
Lạc Thần Dương nhìn anh một cái rồi tiếp tục rót rượu cho mình.
“Anh, sao trong anh nặng trĩu tâm sự vậy? Đang suy nghĩ chuyện của chị dâu à?” Này là do anh ta cố ý.
Lạc Thần Hi đặt ly rượu xuống, ngước mắt lên nhìn anh ta.
Con người ấy quá sâu, làm người khác không đoán ra được anh đang nghĩ gì: “Uống rượu này được không?” Lạc Thần Dương nhếch miệng, đáp: “Được lắm, anh cất rượu ở đâu thế?” “Thể thì tốt, cứ uống đi, tôi còn nhiều lắm.” Lạc Thần Dương được yêu thương mà lo sợ, nói: “Anh, có phải anh có chuyện gì muốn để cho em làm không? Đột nhiên đối xử tốt thế này, người ta sợ lắm.” “Nếu cậu đã biết thì tôi không vòng vo nữa.
Cha cậu đã về, có ý định hợp tác với ông nội để đối phó tôi, cậu thấy thế nào?” Lạc Thần Hi buông ly rượu trong tay xuống, híp mắt lại nhìn anh ta.
Dường như Lạc Thần Dương bị chủ đề này dọa sợ: “Anh càng ngày càng biết cách vào thẳng chủ đề.“.
“Trực tiếp không tốt sao? Đầu năm nay, vòng vo nhiều lời làm gì, cẩn thận bị đá đi đây.
Không biết người đó có phải cậu không?” Lạc Thần Hi nói một câu đầy ẩn ý.
Lạc Thần Dương cười: “Anh biết là em không đi cạnh tranh và không muốn cạnh tranh mà.
Đầu đá giữa cha em và anh là chuyện không thể tránh được, em chỉ có thể nói mình sẽ đứng ở bên ngoài.” Lạc Thần Hi nhíu mày: “Ô? Thật không? Cậu có thể bảo vệ vị trí trung lập của mình?” Lạc Thần Dương nhún vai: “Em sẽ cố gắng.” Lạc Thần Hi lấy từ trong túi công văn ra một chồng tài liệu: “Thể cậu định giải thích chuyện này như thế nào?” Nhìn thấy nội dung trên tài liệu, sắc mặt Lạc Thần Dương thay đổi.
Anh ta cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, làm bộ bất cần đời: “Anh, cái này là cái gì? Em nhìn không hiểu.” “Cậu không hiểu thật hay giả vờ không hiểu đây? Giao dịch trong nội bộ, buôn bán hàng giả, chỉ chút chứng cứ này thôi đã đủ để khiến cậu vào tù ngồi mấy năm rồi.
Cậu tưởng sổ sách của mình đã được giấu kín tới mức không chê vào đâu được, không ai tra ra được hả? Tôi không biết cậu đã nhận được lợi nhuận tài chính ở đâu hoặc là sắp sửa nhận ở đâu, tạm thời tôi không quan tâm tới cái này nữa.
Chúng đang nằm trên tay tôi, cậu đâu còn sự lựa chọn nào khác.” Lạc Thần Dương lạnh hết cả sống lưng vì giọng nói lạnh tanh, bình tĩnh của Lạc Thần Hi.
Cầm đống tài liệu trên tay, anh ta dần mất hết sức lực: “Anh điều tra em?” “Không phải cậu đã sớm biết sao? Đừng giả vờ làm kẻ ngốc.
Đừng tưởng ai cũng ngu ngốc cho rằng cậu ngốc thật.” Lạc Thần Hi cười tà mị, lạnh lùng nói.
Vậy anh đã biết được bao nhiêu? Lạc Thần Hi, anh biết rồi sao còn nói không rõ chủ đích? Sao không nói hết ra?