Chắc vừa nãy cũng vì nguyên nhân này nên em mới kích động đánh nhau với đám người kia.” La Thiên Nhã dùng ngón tay chỉ vào mũi mình: “Tôi ghen? Anh mơ3 à, chuyện vừa rồi tuyệt đối không phải vì anh.” “Giả vờ làm gì nữa? Em nhìn bản thân đi, toàn thân nồng nặc mùi chua.
Em nói em không ghen c2hẳng ai tin đâu, trừ phi em đúng là đồ điện chạy từ trong bệnh viện tâm thần ra.” La Thiên Nhã vừa bực vừa buồn cười: “Thế à? Làm gì có mùi giấm chua5 toát ra từ người tôi, toàn là anh tự biên tự diễn tự lừa gạt chính mình.” “Tự hỏi lòng mình đi.
Cô gái à, đáp án không giống những gì em nói4 đâu.” Lạc Thần Hi nói với giọng mỉa mai.
La Thiên Nhã biết mình nói không lại anh: “Quên đi, chả buồn nói với anh! Dừng xe thả tôi xuống.” “0Ai da, mới vài ngày không gặp đã biết cách ra lệnh cho người khác rồi à? Không tệ đầu La Thiên Nhã.
Nhưng em biết đấy, anh không phải người đàn ông dễ dàng để người khác ngồi lên đầu mình.
Em càng không cho anh làm, anh càng muốn làm.” “Vậy anh đừng bao giờ thả tôi xuống xe! Cứ lái như vậy đi.” “Được, tuân mệnh.
Đây là do em nói đây nhé!” Lạc Thần Hi thuận miệng đồng ý luôn.
“Anh! Đúng là một tên vô lại!” La Thiên Nhã chỉ vào anh mà mắng, ảo não vô cùng.
Cô lên cướp mất rồi, làm sao bây giờ? Thôi được, gọi điện thoại vậy.
“Thế à? Anh đưa người phụ nữ của mình đi mà cũng gọi là bắt cóc sao?” “Ai là người phụ nữ của anh? Không phải tôi, giờ người phụ nữ của anh là Hậu Sở Nhi.” La Thiên Nhã gằn từng chữ một, nhắc nhở.
“Ồ, em xem trí nhớ của anh này.
Ngay cả việc mình đổi người khác cũng quên, cảm ơn em đã nhắc nhở.” “Anh!” La Thiên Nhã bị anh chọc tức.
“Anh cái gì mà anh, em đừng nói nữa.
Nếu không, anh sẽ không khách sáo đầu.” “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” La Thiên Nhã cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lạnh lùng hỏi.
La Thiên Nhã vừa lấy điện thoại ra, Lạc Thần Hi đã nói với giọng điệu lười biếng: “Đừng gọi cho Kha Tử Thích, nếu không em sẽ hối hận đấy.” “Ai nói là tôi muốn gọi cho anh ấy.” La Thiên Nhã tức giận nói.
“Gọi cho ai cũng không được.” “Thể thì tôi càng muốn gọi.” La Thiên Nhã cắn răng nghiến lợi nói.
Cô đang định mở danh bạ thì điện thoại bị Lạc Thần Hi cướp mất.
Sau đó, anh thuận tay ném nó xuống bên chân mình, đạp một cước làm nó bay hẳn sang cạnh cửa xe.
“Này! Anh quá đáng thế! Anh thế này là đang bắt cóc!” La Thiên Nhã tức mà không làm được gì.
“Ồ, em xem trí nhớ của anh này.
Ngay cả việc mình đổi người khác cũng quên, cảm ơn em đã nhắc nhở.” “Anh!” La Thiên Nhã bị anh chọc tức.
“Anh cái gì mà anh, em đừng nói nữa.
Nếu không, anh sẽ không khách sáo đầu.” “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” La Thiên Nhã cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lạnh lùng hỏi.
“Hẳn là em rất quen đoạn đường này.” Vành mắt La Thiên Nhã đỏ lên: “Tôi không muốn tới ven biển.”
“Em không được lựa chọn.” “Anh còn thể là tôi nhảy xuống xe.” “Em nhảy đi.
Em nhảy anh cũng nhảy theo.
Lạc Thần Hi anh là người như thế nào em biết rồi đấy.
Nói được thì làm được.” “Vô lại.” Cô mắng.
“Vô lại cũng tốt, lưu manh cũng được.” Mũi cô chua xót.
Cô quay sang chỗ khác, không muốn nhìn anh nữa.
Ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhớ tới quãng thời gian tốt đẹp của mình và anh khi sống cùng hai bảo bối nhỏ ở biệt thự ven biển, sự quyến luyến và nhớ mong ngày càng lớn hơn.
Hơi thở, mùi hương, tất cả những thứ thuộc về anh dường như đang quấn chặt lấy cô.
Nó giống như một hạt giống cây đang nảy mầm, nhanh chóng quấn quanh người cô, khiến cô không thể ra ngoài được nữa.
Cô vừa sợ vừa hưởng thụ cái cảm giác này.
Ở nơi có anh, trong thế giới của anh, cô vừa vui vẻ vừa đau khổ, có cả đau đớn lẫn hạnh phúc quấn lấy tâm trạng cô.
Trên con đường này, cô chạy càng lúc càng xa anh nhưng ngoặt một cái, đúng lúc đó lại bị anh đưa tay ra kéo trở về.
Cô lại tiếp tục chìm đắm trong thế giới của anh, lưu luyến, triền miên.
Phong cảnh đường ven biển rất đẹp nhưng cũng làm cho tim cô dần rơi xuống đáy hang động.
“Anh mang tôi tới đây làm gì?” Tới biệt thự ven biển, đứng trước cửa sổ sát đất ngắm biển bên ngoài, La Thiên Nhã hỏi.
Phía sau truyền tới xúc cảm ấm áp.
Anh dùng hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô, vào lúc cô chưa kịp chạy trốn đã tì gương mặt tuấn tú vào sau gáy.
La Thiên Nhã rụt người lại, muốn tránh thoát nhưng cả người đã bị anh ôm chặt cứng.
“Anh, anh làm cái gì thế?” Cô vặn vẹo dùng sức muốn đẩy tay anh ra.
Lạc Thần Hi bần thần dừng lại trước phần gáy trắng như tuyết của cô.
Đã lâu rồi trong khoang mũi anh mới ngập tràn mùi hương của cô.
Đây là mùi hương khiến cho anh ngày nhớ đêm mong.
“Anh nhớ em.” “Lạc Thần Hi! Rốt cuộc anh có nghe hiểu tiếng người không?” Da mặt người đàn ông này quá dày.
Dày tới mức không thể so sánh với người bình thường được.
“Không hiểu.” Anh nhẹ giọng nói, hết sức thẳng thắn.
“Tôi không nhớ anh! Anh, anh đừng như thế.” La Thiên Nhã nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.
Tim đập loạn như chú nai con, khuôn mặt cũng không tự chủ được mà nóng lên.
Bởi vì...
tên này lại giở trò cũ, cố ý hôn lên cổ, vành tai cô, dùng nhiệt độ nóng bỏng đế quyến rũ.
“Anh mau buông ra!” La Thiên Nhã cảm thấy toàn thân mình tê dại, nguyên nhân là do Lạc Thần Hi đang hôn lên vành tai cô.
Hơi thở nóng bỏng của anh đang hành hạ dây thần kinh của cô.
“Không buông.” La Thiên Nhã vất vả lắm mới thoát ra được một chút thì anh lại ôm cô chặt hơn, kiên cố không thể phá.
“Anh mà không buông tay thì tôi không khách sáo nữa.” Cuối cùng động tác hồn của anh cũng dừng lại.
Anh dịu dàng nói: “Em khẩn trương như thể làm gì? Không phải em đã nói là không yêu anh nữa rồi sao? Bây giờ chúng ta thí nghiệm đi, nếu em không có chút cảm giác nào đối với anh thì khiêu khích này em nên thờ ơ mới đúng.” “Lạc Thần Hi, anh đang ngụy biện cái gì thế?” “Ồ, chẳng lẽ không đúng? Chẳng lẽ với đàn ông nào em cũng như vậy...” “Anh đừng có mà nói vớ vẩn!” “Thế thì đúng rồi.
Vì vậy, bây giờ anh muốn bắt đầu.” “Anh buông...” La Thiên Nhã còn chưa nói xong đã bị anh bế lên.
Cô túm lấy bờ vai anh, hung hăng cắn một cái.
Lạc Thần Hi làm như không cảm nhận được đau đớn ở bả vai, ném cô lên ghế sofa rồi đè lên.
La Thiên Nhã hết đập lại đánh anh.
Lạc Thần Hi bắt lấy hai cánh tay của cô: “Sao thế? Sao em lại sợ ở một mình với anh, sợ sự khiêu khích của anh? Nguyên nhân chỉ có một thôi, em không quên được anh.
Không đúng, phải nói là từ trước tới giờ em không hề quên anh.
Em yêu anh, em yêu anh!” “Không phải, tôi không yêu anh nữa!” “Không yêu anh thì không nên có dáng vẻ này.
Em có biết dáng vẻ của em bây giờ hoảng hốt lo lắng tới mức nào không? Hay đây là nửa nghênh đón nửa chống cự? Lạt mềm buộc chặt?” “Anh đang thí nghiệm cái gì đấy? Đây không phải thí nghiệm mà là cường bạo!” La Thiên Nhã hét lớn.
Động tác cúi xuống hôn của Lạc Thần Hi khựng lại.
Con ngươi sâu thẳm lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Cường bạo? Hay cho cái gọi là cường bạo.
La Thiên Nhã run rẩy, sợ những gì mình nói chọc giận anh, khiến cho anh tiếp tục cưỡng ép.
Cô nhanh nhẹn nói: “Anh muốn thí nghiệm đúng không? Thế thì thí nghiệm thôi nhưng không thể trực tiếp bước một bước như này.” Lạc Thần Hi đè lên người cô, trông thấy có như con thỏ nhỏ giật mình trở người nghĩ ra kế hoãn binh.
Anh nhếch miệng nở nụ cười tà mị, tựa như rất hứng thú với đề nghị của cô.
Cô gái này, để xem em nghĩa trò gì.
Anh ngồi dậy, sửa sang lại quần áo của mình, nói: “Được thôi, em muốn thí nghiệm như thế nào? Nói nghe thử xem.” La Thiên Nhã thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô vội vàng ngồi dậy, chỉnh lại bộ quần áo bị anh kéo xộc xệch.
“Chưa tới cuối anh chưa thôi phải không? Vậy tôi sẽ thành toàn cho anh, cho anh một cơ hội vậy.” “Được, nhưng em phải chịu đựng thật tốt đấy, đứng để tình yêu trong lòng mình ăn mòn.
Anh sợ em sẽ nhanh chóng không chịu được mà lao tới ôm ấp yêu thương anh.
Nếu như thế, trò chơi chẳng khó tí nào.”
La Thiên Nhã buồn cười: “Đã gặp qua người kiêu ngạo nhưng chưa thấy ai kiêu ngạo như anh.
Anh muốn tự mình tìm khổ chứ gì? Được thôi, tôi cho anh một cơ hội.
Bây giờ anh bắt đầu nghĩ cách làm tôi cảm động đi.
Nếu tôi rung động, vậy chứng minh là tôi còn yêu anh.” “Thành giao.
Anh không ngại ăn vạ với em, chỉ là sợ em không dám đối mặt với chính mình thôi.” “Thôi đi, tôi sẽ dùng hành động nói cho anh biết tôi không còn yêu anh.” “Tốt nhất là thể.
Không thì tự em đang và mặt mình rồi.” “Đầu tiên, đi nấu cơm cho tôi ăn.” La Thiên Nhã khoanh tay trước ngực, bày ra bộ dáng ra lệnh cho người hầu.
Lạc Thần Hi nhìn dáng vẻ phách lối của cô, vừa bực vừa buồn cười.
Không ngờ Lạc Thần Hi lại có ngày lâm vào tình trạng này.
Có điều, cứ để cô đắc ý đi.
Nhanh thôi, cô sẽ phải đầu hàng hoàn toàn.
Ai bảo đó là người con gái mà Lạc Thần Hi yêu chứ? Không phải chỉ là bữa cơm thôi sao? “Được, em chờ đấy.” La Thiên Nhã đứng tựa vào tủ bếp, chống cằm nhìn Lạc Thần Hi nghiêm túc dùng chảo rán thịt bò.
Dáng vẻ Kha Tử Thích mặc tạp dề đứng nấu ăn đã đẹp trai lắm rồi, không ngờ sang tới Lạc Thần Hi càng làm người khác mê muội hơn.
Có thể nói là đẹp tới mất hồn.
Ngẫm nghĩ lại thì hình như đây không phải lần đầu cô nhìn, lần trước ở nhà cô anh cũng từng nấu cho cô ăn rồi mà.
Cô nhìn tới mức không rời mắt nổi.
Lạc Thần Hi thấy vẻ mặt say mê của cô, nói: “Sao thế? Bị tạp dền dụ dỗ nhanh thế hả?” La Thiên Nhã lườm anh: “Tôi đang giám sát, sợ anh làm hỏng thức ăn.
Thế thì lãng phí lắm.” “Thật không? Em thử đánh giá xem trình rán thịt bò của anh được bao nhiêu điểm?” “Không biết, phải ăn mới biết được.” Nói thật, cô hơi đói bụng rồi.
“Nhìn dáng vẻ thèm chảy nước miếng của em kìa.
Anh biết là điểm của mình sẽ rất cao, ít nhất là trong lòng em.” Lạc Thần Hi nói với giọng điệu cực kỳ tự tin.
La Thiên Nhã nhìn anh như thể nhìn một tên đang làm đỏm dáng: “Hi vọng bao giờ chẳng cao hơn hiện thực.” “Chậc, La Thiên Nhã, khoảng thời gian rời khỏi anh hẳn là ngày nào em cũng đọc sách để tăng giá trị bản thân nhỉ? Trình độ bới móc được nâng lên một chút rồi đấy.”