“Lạc Thần Hi! Anh mở cửa đi!” Hạ Vân Cẩm ra sức ấn chuông cửa, cô ta nóng ruột như lửa đốt, đã không còn tâm trí để quan tâm thể diện bà chủ tịch của mình nữa, cả việc thu hút nhiều nhân viên vây xung quanh cũng không chú
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Lạc Thần Hi mặt mày u ám liếc nhìn cô ta: “Sao cô đến đây?” Hạ Vân Cẩm nào còn thì giờ để khai báo vì sao cô ta lại đến đây, đi thẳng vào trong phòng muốn tìm người, kết quả là lục tung cả căn phòng Tổng thống, vậy mà lại không có ai khác. “Người phụ nữ kia đâu?” Hạ Vân Cẩm nổi giận ném túi xách, nói với Lạc Thần Hi như khởi binh vấn tội.
Lạc Thần Hi chống nạnh lạnh lùng nhìn hành động2của cô ta, vẻ mặt lộ rõ không vui. “Nếu cô không muốn ngày mai nhận giấy thỏa thuận ly hôn, thì lập tức cút về cho tôi.” Anh lạnh lùng nói, người phụ nữ này cho mặt mũi lại không cần mặt mũi, còn dám theo dõi anh. Hạ Vân Cẩm tự cảm thấy thái độ đã càn quấy, cộng thêm bằng chứng phạm tội” vẫn chưa tìm thấy, lập tức dịu sắc mặt: “Chồng, người ta nhớ anh, cho nên mới qua đây, lúc nãy rõ ràng em...” “Nên người cũng gặp rồi, cửa cũng gõ nát rồi, mời cô về cho.” Lạc Thần Hi không định nghe cô ta giải thích nữa. “Nhưng mà người ta muốn tham dự tiệc tối mai với anh, suy cho cùng người ta cũng là bà chủ tịch...”
“Cô nghe không hiểu tiếng Trung?” Trong giọng8điệu của anh ngầm cho biết không được từ chối xen lẫn chán ghét. Lạc Thần Hi không nói gì thêm, cầm điện thoại lên bảo Hạ Nhật Y sắp xếp cô ta ngồi chuyến bay nửa giờ sau rời khỏi thành phố B.
Hạ Vân Cẩm cắn răng, kìm nén một bụng giận dữ, nhìn xung quanh căn phòng lần nữa, đều trách cô ta đã quá kích động, bây giờ không tìm được người, còn khiến cho không kể nào có thể dùng được, chỉ đành nổi giận giậm chân rời khỏi.
“Đừng làm trò gì nữa, cô biết sự khoan nhượng của tôi là có hạn.” Lạc Thần Hi ở sau lưng lạnh lùng bổ sung một câu, lưng của Hạ Vân Cẩm cứng đờ một lúc, sau đó đóng sầm cửa rời đi.
Trong phòng đã yên tĩnh, Lạc Thần Hi khoanh tay6nhìn chiếc giường lớn kia, thong thả nói: “Ra đây đi.” Lúc này Thiến Nhã trốn dưới giường mới bối rối bò ra, vẻ mặt Lạc Thần Hi chế giễu: “Xem ra cô cũng thật sự có chút tố chất tiềm tàng để làm “tiểu tam” đấy, à, tôi biết rồi kiểu tình huống này cô cũng quen rồi, cũng luyện thành sở trường rồi.” Thiên Nhã vừa thẹn vừa giận, chế giễu lại: “Vậy anh cũng xem việc bị vợ “bắt gian” là cơm thường bữa trong nhà rồi.” Lời vừa nói ra cô lập tức ý thức được bản thân lại nói sai, thật hận không thể cắn đứt đầu lưỡi ngu ngốc của mình. Lạc Thần Hi buồn cười nhìn cô, dùng ánh mắt ám muội trêu cô: “Thế nào? Còn muốn tiếp tục làm hoạt động sẽ bị “bắt gian”3không?”
“Anh vô sỉ!” Dứt lời cô liền thẹn đỏ mặt kéo chăn trên giường đi vào phòng tắm. “Tôi ngủ trong phòng tắm, anh đừng mong vào đây! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” Sau đó “rầm” một tiếng, cửa đã bị khóa. “Người nên báo cảnh sát là tôi, cô nàng háo sắc.” Lạc Thần Hi châm biếm với cánh cửa, không nhịn được cười lớn.
Thiên Nhã quay lưng với cánh cửa, che mặt hận không thể tìm một cái lỗ chui vào hoặc đập đầu vào tường chết luôn cho xong, sao cô có thể! Sao có thể bị sức hấp dẫn tà ác của anh ta làm cho mê đắm! Lúc nãy nếu không phải... nếu không phải Hạ Vấn Cẩm đến đập tan hiện trường kịp thời, thì cô đã... trời ơi!
Vừa nãy nhất định là cô đã trúng5tà, bị bỏ bùa, đúng, La Thiên Nhã, chắc chắn là như thế, mày không thể nào thích một ác ma thô lỗ như anh ta.
Ngày hôm sau, Thiên Nhã bị Lạc Thần Hi phái đi phụ giúp thu xếp cho buổi tiệc của tối nay, bận tới mức không kịp thở, mãi đến khi màn đêm buông xuống. Trong phòng nghỉ tạm của sảnh tiệc. “Cô La, đây là lễ phục của cô.” Người phụ nữ mặc đồng phục bưng hộp đựng lễ phục đến trước mặt Thiên Nhã, sau lưng còn có một thợ trang điểm đang đi theo. Thiên Nhã vươn bàn tay nhỏ nhắn lấy lễ phục ra, là một chiếc váy dạ hội màu ngọc sapphire được thiết kế đặc biệt và một chiếc khăn choàng lông thú thuần trắng vô cùng hợp với nó, bên trong còn có một sợi dây chuyền kim cương phát sáng lấp lánh.
“Tôi thật sự phải mặc cái này ư?” Thiên Nhã ngờ vực hỏi.
“Vâng ạ, đây là lời dặn từ Chủ tịch.”
“Nhưng mà những thứ này cũng quá đắt tiền rồi.” Có vẻ như đây không phải là trang phục mà một trợ lý nhỏ như cô nên mặc.
“Trong buổi tiệc mọi người đều ăn mặc long trọng như nhau.”
Nghe câu này, cuối cùng Thiên Nhã đã trút bỏ lo ngại, nhân váy dạ hội.
Người phụ nữ đó ra hiệu cho thợ trang điểm ở lại, đóng cửa phòng nghỉ, cầm điện thoại lên gọi cho chủ nhân: “Chủ tịch La, việc ngài căn dặn tôi đã hoàn thành rồi.” “Tốt, tôi muốn để Thiên Nhã nhà tôi trở thành nhân vật chính khiến mọi người phải nhìn vào của tối nay, vất vả cho cô rồi.” Ở đầu dây bên kia La Tiểu Bảo cúp máy, nở một nụ cười đắc ý.
Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn của công ty con, sảnh tiệc rực rỡ tráng lệ hơn ngày thường, một đài phun nước được đặt ở trung tâm, đồ ăn cao cấp vô cùng đa dạng. Khách mời đến tham dự tấp nập không ngớt, toàn là nhân vật có tiếng tăm trong giới chính trị, còn có rất nhiều ngôi sao ca sĩ nổi tiếng nắm trong tay quyển thể rất mạnh.
“Thư ký Hạ, bạn nhảy tối nay của Chủ tịch vẫn là cô nhỉ? Thư ký Hạ là “vợ hiền" của Chủ tịch mà.” Vương Vân Sinh - Tổng Giám đốc công ty con nâng một ly Champagne, kính rượu với Hạ Nhất Y.
Hạ Nhất Y nhấp một ngụm Champagne nhỏ, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng quen thuộc đang bận xã giao ở bên kia, cô ta hưởng thụ câu nói này trong lòng nhưng lại giả vờ nổi giận dè chừng: “Lời này của Tổng Giám đốc Vương thật sự đã coi trọng tối rồi, cũng may là chủ tịch không ở đây, nếu không tôi sẽ phiền phức to rồi.”
Tối nay cô ta đúng thật đã trang điểm lộng lẫy, không sai, mấy năm qua những buổi tối như thế này đều là những buổi tối mà cô ta mong chờ nhất, bởi vì, Lạc Thần Hi sẽ để cô ta làm bạn nhảy, chỉ có tối nay cô ta mới có loại ảo giác kia, giống như bản thân chính là người phụ nữ quan trọng nhất bên cạnh anh.
Nhưng chính vào lúc trái tim của cô ta như đang từ từ được rót mật, ánh mắt lại bị thu hút bởi bóng dáng xinh đẹp kia, ngay cả cô ta thân là phụ nữ cũng phải ngỡ ngàng.
Tổng Giám đốc Vương cảm thán một tiếng: “Vị này là...” Anh ta ra sức lục tìm trong ký ức, cuối cùng đã nhớ ra: “Không phải cô ấy là trợ lý nhỏ bên cạnh anh Lạc sao, chậc chậc, trang điểm như vậy thật sự là quốc sắc thiên hương.”
Khóe môi Hạ Nhật Y nhếch lên cứng đờ, quan sát bộ trang phục có giá hơn trăm vạn kia của La Thiên Nhã, ngón tay nắm chặt ly, ánh mắt thoáng lóe một tia oán độc, trong lòng đang dấy lên ngọn lửa đố kị.
Lạc Thần Hi đang trò chuyện sôi nổi với khách mời, nghe thấy một đợt xôn xao ở đó, ánh mắt bất giác dừng lại trên dáng người vừa bước vào đã được mọi người nhìn chăm chú.
Ánh mắt anh lộ vẻ ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh đã ảm đạm đi, bởi vì có một người đàn ông đang cười tươi như hoa nở đứng cạnh cô. “Chào cô, không phiền uống một ly với tôi chứ?” Một anh chàng ngoại quốc đẹp trai tóc vàng mắt xanh phong thái hơn người chạy đến bắt chuyện, anh ta đưa cho Thiên Nhã một ly rượu vang đỏ, hỏi một cách nho nhã lễ độ. Thiên Nhã nhìn anh ngoại quốc đẹp trai vừa quen mặt lại có thái độ thân thiết này, nở nụ cười xinh đẹp: “Được thôi.” Cô cởi mở nhận lấy rượu vang.
“Không phải anh là “ Đúng rồi, không phải anh ấy là minh tinh Hollywood nổi tiếng sao? Không ngờ anh ấy cũng ở đây, La Tiểu Bảo thích xem phim của anh ấy nhất. “Xin lỗi tôi và trợ lý của tôi không tiếp chuyện được.” Hai người cùng nhìn về hướng chủ nhân của giọng nói, chỉ thấy Lạc Thần Hi cầm một ly rượu vang bước đến từ đằng sau, giành lấy ly rượu bia trong tay Thiên Nhã, uống hết, sau đó dắt Thiên Nhã đi trước ánh mắt ngây ngốc của chàng ngoại quốc. “Anh làm gì thế! Tôi muốn tìm anh ấy để lấy...” “Anh ta là ai? Cô biết không?” “Đương nhiên biết chứ.” Cô muốn tìm anh ấy để xin chữ ký cho La Tiểu Bảo.
“Cô đến đây làm việc.” Anh quét mắt nhìn toàn thân của cô, váy dạ hội màu xanh sapphire là thiết kế mới nhất mùa này của bậc thầy lễ phục nổi tiếng Vivi, thiết kế của bà rất kén người mặc, những bộ váy này như được đặt riêng cho cô, làn da như tuyết trắng, thân hình xinh đẹp duyên dáng càng tôn lên phong thái thanh nhã của cô, mặt dây chuyền kim cương lớn và lễ phục kết hợp ăn ý với nhau một cách khéo léo tuyệt vời, khoác lên vai khăn choàng lông thú càng thêm mấy phần hoa lệ, mái tóc xoăn dài đen mảnh để xõa hai bên vai.
Cô như cành đào tươi xinh đẹp, hoa nở rực rỡ, nổi bật lên giữa nhiều cô gái diễm lệ tại buổi tiệc. “Tôi biết, không cần anh nhắc nhở.” Chính anh bảo tôi mặc như này. La Thiên Nhã kéo chân váy, hiện giờ đừng nói là làm việc, ngay cả đi lại cô cũng thấy khó khăn, đôi giày cao gót trên chân cao đến nỗi cô không tài nào thích ứng.
Rốt cuộc là “cấp dưới tốt bụng” nào trang điểm cho cô ta thành thế này? Đôi mày anh tuấn của anh khẽ nhíu lại: “Ai bảo cô mặc như thế này?” Đèn của buổi tiệc đột nhiên tắt hẳn, nơi sáng chói duy nhất chính là sân nhảy bên cạnh đài phun nước bảy sắc mà mọi người đang nhìn vào.
“Bây giờ xin để Chủ tịch Lạc của chúng ta và bạn nhảy của anh ấy cùng nhảy mở màn, xin mời!”
Ánh đèn rọi lên người cả hai, mọi ánh mắt phút chốc đều đổ dồn vào một nơi, đủ loại ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị ùn ùn kéo đến, thật sự sắp khiến Thiên Nhã tan ra. Thiên Nhã xấu hổ đến mức cúi đầu, ngón tay mảnh mai đan lại với nhau, trái tim bé nhỏ đập loạn nhịp. Nhưng, bàn tay vươn ra kia lại không dắt bàn tay nhỏ nhắn của cô, Lạc Thần Hi đi lướt qua Thiên Nhã, chầm chậm bước đến trước mặt của Hạ Nhất Y, làm hành động “mời” với cô ta.
Mọi người ồ lên, nhạc valse vang lên, Hạ Nhất Y ném cho Thiên Nhã đang đứng ngây ra một ánh mắt của kẻ chiến thắng, như một con chim công kiêu hãnh xòe đuôi, bước vào sân nhảy cùng Lạc Thần Hi bắt đầu nhẹ nhàng khiêu vü.
Thiên Nhã thầm thở phào, nhưng nhìn bước nhảy ăn ý của hai người tại sân nhảy, trong lòng lại nảy sinh cảm giác hụt hẫng khó mà diễn tả. “Thiên Nhã đúng không? Tôi có thể mời cô cùng nhảy một điệu chứ?” Tổng Giám đốc Vương đưa tay ra một cách lịch thiệp. Thiên Nhã mỉm cười gượng gạo, ngại từ chối nên chỉ có thể miễn cưỡng nhảy một điệu với anh ta.
Tổng Giám đốc Vương dẫn cô đi vào sân nhảy để cùng khiêu vũ, tay của anh ta đặt lên chiếc áo mảnh của cô, Thiên Nhã hít thở sâu một cái, theo sát tiết tấu, thân thể mềm mại của cô tựa như sao băng nhảy múa giữa bầu trời đêm, tư thế khiêu vũ thướt tha khiến người xem tán thưởng sôi nổi không ngớt.
Điệu nhạc vàng được một nửa, sắc mặt của Lạc Thần Hi đã ngày càng khó coi. Dáng vẻ mềm mại nhẹ nhàng của La Thiên Nhã không ngừng lắc lư qua lại trước mắt anh, bàn tay lớn đặt giữa eo cô hiển nhiên vô cùng nhức mắt, chỉ một cái xoay người của Thiên Nhã, biểu cảm như chìm đắm kia càng khiến trong lồng ngực anh bùng lên một ngọn lửa không tên.