Hạ Vân Cẩm ngoan ngoãn tiến lên trước hai bước.
“Cô trăm phương nghìn kế không phải để xem cảnh này sao? Hiện tại chúng tôi làm cho cô xem.”
Vừa dứt lời, Lạc Thần Hi ôm Thiên Nhã vào trong lòng, sau khi bốn phiền môi áp chặt vào nhau, Lạc Thần Hi càng làm càn gặm cắn cánh môi anh đào của cô một trận. Hạ Vân Cẩm không dám tin trợn to mắt, tức đến toàn thân run rẩy.
Không dừng bị hôn một cách ngang ngược, Thiên Nhã hoảng hốt dùng hết sức đẩy anh ra, che miệng chạy ra ngoài như bỏ trốn, Lạc Thần Hi hai chân bị thương bị đẩy sang một bên, suýt nữa đã ngã xuống sàn. Sắc mặt Hạ Vân Cẩm hết xanh rồi trắng, nghiến răng nghiến lợi cũng giận dỗi bỏ đi theo.
Lạc Thần Hi ngây người tại đó, trong2mắt hiện lên bóng lưng ấm ức rời khỏi của Thiên Nhã khi nãy, buồn bực bứt tóc, siết chặt nắm đấm đánh lên bồn tắm. Sáu năm trước, sau khi anh bị thương vì tai nạn xe tỉnh lại, cô ta ngồi trước giường bệnh của anh, nói rằng: “Thần Hi, anh tỉnh lại thì tốt rồi, em và con của chúng ta không thể không có anh.”
Anh nhìn cô ta quyết một lòng với mình trước mắt, nhìn phần bụng đã hơi nhô cao của cô ta, quyết định vì đứa bé lấy cô ta về nhà.
Nhưng mà, sáu năm qua, anh đối với cô ta lại luôn cực kỳ lãnh đạm, dù vậy cô ta tự nói với mình không sao. Chí ít cô ta vẫn là vợ của anh, giữa họ còn có Lạc Lăng duy trì mối quan hệ vợ chồng vốn không hạnh8phúc này, bên cạnh anh ong bướm vây quanh đàn này rồi lại đàn khác, nhưng anh ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn lấy một lần, cô ta cho rằng, sự một lòng của anh là vì cô ta.
Nhưng mà, tất cả những thứ này đều bởi vì sự xuất hiện của người phụ nữ kia mà thay đổi, người này chính là mẹ ruột của Lạc Lăng: La Thiên Nhã.
Nực cười, quá nực cười rồi, ông trời ơi, ông đang đùa tôi sao?
Ông trời đúng thật là đang đùa cô ta, nhưng cô ta lại không ngờ, trong trò đùa này, người bị cô ta xem như át chủ bài để nắm thật chặt Lạc Thần Hi, cũng chính là “con trai” của cô ta Lạc Lăng đã biết chuyện, vả lại còn đã trở thành người đứng sau trù tính trò đùa này.
“Thiên Nhã, Thiên Nhã?”
Trong6nhà hàng kiểu Pháp ấm áp và lãng mạn, Kha Tử Thích nhẹ giọng gọi Thiên Nhã đang chăm chú nhìn một tiêu điểm nào đó bên ngoài cửa sổ đến ngẩn người. “Hả?” Tâm tư không biết bay đến nước nào bị người trước mắt đánh thức, Thiên Nhã lộ vẻ bối rối.
“Không hợp khẩu vị? Hay có chuyện gì làm em không vui sao?” Kha Tử Thích dò hỏi, giọng điệu tỏ ra lo lắng. Lúc này Thiên Nhã mới cầm dao nĩa lên, cố gắng nở một nụ cười vui vẻ: “Em không sao, chỉ hơi một chút.”
Kha Tử Thích nhận ra cô đang che giấu sự chột dạ, nhưng lại quan tâm thấu hiểu, không gặng hỏi nữa: “Vậy ăn xong anh đưa em về nhé.”
Thiên Nhã nở nụ cười áy náy: “Xin lỗi, anh hiểm khi có thời gian ra ngoài cùng em, em3lại...” “Ngốc, em không cần phải xin lỗi, là gần đây anh công việc bận rộn, không chăm sóc tốt cho em và Tiểu Bảo.” Nhìn biểu cảm tự trách của Kha Tử Thích, nỗi áy náy trong lòng Thiên Nhã càng nhiều hơn: “Thật ra, anh không có nghĩa vụ lo lắng cho hai mẹ con em, những năm qua bọn em đã nợ anh quá nhiều rồi.” Lời của Thiên Nhã giống như một luồng không khí lạnh của ngày đông, vẻ dịu dàng trong mắt Kha Tử Thích lụi tắt, bắt đầu bao phủ một tầng sầu muộn trầm lắng, nhưng rất nhanh đã bị anh tận lực xua tan. “Vì vậy em và Tiểu Bảo đều phải sống hạnh phúc, chỉ cần hai người hạnh phúc, anh sẽ hạnh phúc.” Nhìn ánh mắt thâm tình của Kha Tử Thích, Thiên Nhã hổ thẹn đến nỗi5cúi đầu, cô khẽ cắn môi anh đào, nhớ đến bản thân suýt nữa đã cùng Lạc Thần Hi... trong lòng bỗng khó chịu đến không nói thành lời. Ngồi trên xe của Kha Tử Thích, xe đang chạy về hướng nơi ở của Thiên Nhã, bầu không khí có chút ngưng trệ, Thiên Nhã nhắm mắt vờ như rất buồn ngủ. Kha Tử Thích giống như đang tập trung lái xe, hai người mang tâm tư khác nhau không ai nói gì.
Về đến dưới nhà Thiên Nhã, Kha Tử Thích phá vỡ sự im lặng: “Thiên Nhã, làm bạn gái anh, được không?” Điều anh muốn nói nhất là: Thiên Nhã, gả cho anh được không? Nhưng anh lại sợ cô không tiếp nhận nổi.
Thiên Nhã đang vờ ngủ, tâm trạng chợt rét run, đôi mắt đang khép một nửa sợ đến nhắm chặt lại, tay của cô khẽ động đậy, suy nghĩ hỗn loạn thành một mó, không biết nên làm thế nào, đồng ý anh, hay từ chối anh? Cả hai cô đều không làm được.
“Tiểu Bảo nó cũng cần một người cha tốt, một gia đình trọn vẹn.” Anh biết nỗi băn khoăn từ trước đến nay của cô, nên anh luôn lặng lẽ ở cạnh cô, đảm nhiệm vai hộ hoa sứ giả và người chú tốt, chưa bao giờ vượt rào, không phải bởi vì anh không muốn ở bên Thiên Nhã, không phải bởi vì anh không nóng lòng, mà là bởi vì, anh vẫn luôn đợi, đợi cô và Tiểu Bảo có thể đón nhận anh.
“Tâm ý của anh, tin rằng em luôn biết.” Kha Tử Thích nhìn hàng mi không ngừng run rẩy của cô, nhìn góc nghiêng của cô, nói một cách thâm tình và chân thành. Thiên Nhã mở mắt, cô không giả vờ tiếp được nữa, trước lời tỏ tình của Kha Tử Thích, cô giống như đang đứng cạnh vách núi, sau lưng không có đường lùi, nhảy không được mà không nhảy cũng không được.
“Từ ngày em sinh La Tiểu Bảo, em đã quyết định dùng hết tình yêu của em, dùng hết sức lực và thời gian ở cạnh để nó trưởng thành thật tốt, em sợ em...” “Anh sẵn lòng ở cạnh nó, càng sẵn lòng ở cạnh cùng em nhìn nó trưởng thành, anh yêu em, cũng yêu Tiểu Bảo.” Ánh mắt dịu dàng triền miên vây lấy cô, khiến suy nghĩ muốn nỗ lực khước từ của cô không còn đường nào thực hiện, cô ngập ngừng muốn nói lại thôi, thật sự không tìm ra bất kỳ cái cớ nào để từ chối anh.
Đã sáu năm rồi, khoảng thời gian này, anh cùng cô đi qua những ngày tháng gian nan nhất, nếu không gặp được anh, một mình có mang theo La Tiểu Bảo đến thành phố B hoàn toàn xa lạ căn bản không cách nào thích ứng và sinh tồn, chớp mắt đã sáu năm, người trước mắt cô, khiến cô mắc nợ anh quá nhiều, không chỉ vì sự săn sóc của anh, mà còn vì anh chưa từng bắt ép cô phải làm gì cả. Mà giờ này phút này, cuối cùng anh đã nói ra những lời này, trong mắt của bất kỳ người nào, dường như đều cho rằng cô không nên từ chối.
Nhưng mà cô... vì sao nội tâm cô lại đấu tranh đến thế.
Tìm cho La Tiểu Bảo một người cha, cho đứa con trai vừa ra đời đã định trước không nhận được tình thương của cha một gia đình hoàn chỉnh, không phải là việc mà cô nên làm sao? Kha Tử Thích chờ đợi câu trả lời của cô, đối với anh ấy mà nói, một giây cũng dài đằng đẵng, nhìn thấy ánh mắt bối rối do dự của cô, anh ấy hạ tầm mắt xuống, mang vẻ đau buồn không diễn thể diễn tả. “Em...” Thiên Nhã định mở miệng nói gì đó. Giây tiếp theo, bàn tay ấm áp của Kha Tử Thích liền nhẹ nhàng cho môi của cô, anh ấy từ từ tiến đến, ánh mắt mơ màng, lại tựa như một hồ nước xanh sẫm, bề ngoài yên ả, nhưng bên trong sóng lớn trào dâng. Thiên Nhã ngẩn ra, có lẽ nên đồng ý anh, có lẽ, nên đón nhận nụ hôn này của anh, nụ hôn nhu tình mà cay đắng. Hơi thở của Tử Thích ập đến, cô nhẹ nhàng nhắm mắt, những ký ức lại cuồn cuộn không dứt, nụ cười đen tối cuồng ngạo bất kham của người đó hiện ra trong đầu, còn có gương mặt phẫn nộ của anh, ánh mắt mơ màng sâu thẳm, cùng với lầm lỗi giông bão sáu năm trước.
Ngay trước khoảnh khắc môi của Tử Thích in xuống môi cô, cô đột nhiên mở mắt, quay mặt đi. Nét mặt Kha Tử Thích cứng đờ, anh nhìn thấy lúc cô quay đầu, cô đã né tránh một cách hoảng loạn lại kiên quyết, nói đúng hơn là cự tuyệt. “Xin lỗi.” Thiên Nhã cúi đầu, lòng rối như tơ vò.
“Không sao, anh đợi em.” Kha Tử Thích điều chỉnh lại cảm xúc, trong lòng như bị kim đâm.
“Em lên nhà trước.”
Thiến Nhã cứ thể bỏ chạy, vì sao gần đây cuộc sống của cô đều phải trải qua tình cảnh như trốn vào đồng hoang thế này? Trong lòng của cô rất bất an, nỗi áy náy với Kha Tử Thích gần như sắp nhấn chìm cô rồi.
Nguyên nhân là vì sự thật mà trong lòng cô ngay cả chính bản thân cũng không muốn thừa nhận ư? Không biết bắt đầu từ khi nào, anh dường như xuất hiện ở khắp mọi nơi, dù là trong cuộc sống, hay là trong tâm trí của cô. Thiên Nhã vừa xếp quần áo cho La Tiểu Bảo trong lơ đãng, vừa nghiêng đầu như đang suy nghĩ.
Sau buổi tối đó, Kha Tử Thích vẫn đối tốt với hai mẹ con cô như trước, lúc gọi điện hay gặp mặt hai người đều như trước đây, chuyện trò vui vẻ, nhưng không còn nhắc đến chuyện kia nữa, cô biết mình đã làm tổn thương người đàn ông bao dung mình vô hạn này, những biểu hiện như chưa có chuyện gì của Kha Tử Thích làm Thiên Nhã thở phào, cứ duy trì hiện trạng này vậy, để có điều chỉnh tình cảm của bản thân cho tốt trước đã.
“Ma mi Thiên Nhã, vì sao gần đây mẹ không làm cơm cho Chủ tịch nữa ạ?” La Tiểu Bảo ở phía sau nghiêng đầu, hỏi với vẻ mặt tò mò, thấy quan hệ của cha và ma mi lại rơi vào trạng thái giậm chân tại chỗ, cậu bé thật sự có chút sốt ruột.
Thiên Nhã chu môi, véo nhẹ chóp mũi của cậu bé: “Ma mi lại không phải nữ đầu bếp nhà anh ta, vì sao nhất định phải làm cơm cho anh ta chứ.”
Một lớn một nhỏ đang nói chuyện thì Lạc Thần Hi gọi đến. Thiên Nhã cực kỳ không tình nguyện mà nghe máy: “Chủ tịch, có việc gì sao?” Kể từ lần trước lại bị anh cưỡng hôn trước mặt Hạ Vân Cẩm và tông cửa xông ra ngoài, cô và anh lại tiến vào trạng thái như chiến tranh lạnh, ngoài việc chung quan trọng ra, không ai nói với ai câu nào.
“Đói bụng rồi, đến làm cơm cho tôi.” Ở đầu dây bên kia Lạc Thần Hi căn dặn bằng một giọng trầm khàn, hình như vừa ngủ dậy. Thiên Nhã trợn mắt một cái: “Chủ tịch, hôm nay là Chủ nhật, hơn nữa tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm đầu bếp nhà anh nữa.” Cái tên này khó khăn lắm mới yên ổn một lúc, giờ lại trở chứng?
Bên kia truyền đến một tiếng hừ lạnh, nói một cách châm chọc: “Đầu bếp? Cô đánh giá tay nghề nấu nướng của cô quá cao rồi chăng.”
“Đúng, tôi đương nhiên không có trình độ bằng đầu bếp, nên Chủ tịch, cái miệng cao quý của ngài nên mời một nhân vật đẳng cấp đầu bếp làm cơm cho anh ăn, đừng gọi tôi nữa.” Thiên Nhã bắt lấy cái cớ để từ chối, nếu anh ta nổi giận sa thải cô, vậy thì có thật sự nến cầu Thần bái Phật cảm tạ rồi.
Bên kia trầm mặc một lúc: “Cho cô 20 phút, lập tức qua đây cho tôi.” Thiên Nhã cãi lại anh: “Tôi thật sự...” Đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng tút tút cúp máy.