“Tiểu Bảo nói thế.” Lạc Lăng đáp với vẻ mặt chắc chắn. “Ý cha là, ma mi Tiểu Bảo nói như thế sao?”
“Trái lại không có ạ, này là cách nghĩ của Tiểu Bảo.” Lạc Lăng giải thích cho anh.
Nét mặt của Lạc Thần Hi rõ ràng đã dịu đi không ít: “Xem ra con rất thân với cậu nhóc Tiểu Bảo kia.” Con trai anh lại có thể trở nên thân thiết với con trai của cô, thật không thể tưởng tượng nổi.
“Cũng khá thân ạ.“.
“Vậy hôm nào mời nhóc ấy đến nhà chúng ta chơi nhé.” Anh trái lại muốn xem thử con trai của cô và “người không muốn nhắc đến nữa” kia rốt cuộc trông như thế nào.
“Được ạ, nhưng vẫn chưa phải lúc, chắc chắn sẽ2có cơ hội.” Lạc Lăng cười hì hì, cha ơi là cha, cha nhìn thấy con cũng đồng nghĩa với nhìn thấy Tiểu Bảo rồi, không cần vội, chờ đến khi cả nhà đoàn tụ thì chính là lúc cha và Tiểu Bảo gặp nhau rồi, người ta cũng chờ mong lắm.
Rốt cuộc con trai của cô ta trông như thế nào? Trong văn phòng Chủ tịch, Lạc Thần Hi khoanh tay như đang suy nghĩ.
“Chủ tịch? Chủ tịch?” Hạ Nhất Y khẽ gọi anh.
Lạc Thần Hi bị giọng nói của cô ta đánh thức, trong lòng khó chịu chẳng hiểu vì sao mình lại suy nghĩ một vấn đề vô vị ấu trĩ như thế.
“Có chuyện gì?” Nhưng anh lại mang vẻ ngoài nghiêm túc bình tĩnh trước sau như8một lúc làm việc. “Bà chủ tịch gọi đến, nói nhất định phải để ngài nghe máy.” Trong mắt Lạc Thần Hi toát ra sự lạnh nhạt: “Nói với cô ta, tôi sẽ tìm luật sư trao đổi với cô ta, đừng gọi đến nữa.” Ly hôn đối với người bình thường mà nói, có thể là một chuyện tương đối đơn giản, nhưng anh là Chủ tịch của một tập đoàn xuyên quốc gia, muốn ly hôn với Hạ Vân Cẩm, có thể ảnh hưởng đến hoạt động của cả một tập đoàn và xu thế của thị trường chứng khoán, nhà mẹ của Hạ Vân Cẩm cũng là một trong những cổ đông lớn của tập đoàn Lạc Thần, vì vậy đội luật sư của anh đang tìm kiếm6phương pháp có lợi nhất để giải quyết việc này. Cho dù như thế, anh chắc chắn vẫn sẽ ly dị.
Mà nhân tố quyết định là Lạc Lăng, lúc nghe thấy anh muốn ly hôn với ma mi của nó, cậu bé chỉ thể hiện sự thờ ơ, càng khiến anh chán ghét Hạ Vân Cẩm đến cùng cực, Hạ Vân Cẩm, ngay cả con trai ruột của cô cũng không phản đối, nghĩ thôi cũng biết những việc mà ngày thường có làm với con trai rốt cuộc đáng hận đến thế nào, vậy tôi còn gì để kiên trì nữa?
Hạ Nhất Y lui ra ngoài, một giây sau khi đóng cửa, trong ánh mắt của cô ta để lộ một tia vui sướng không dễ nhận ra, nhưng khi3cô ta nhìn thấy Thiên Nhã đang chuyên tâm xử lý văn kiện ở bàn làm việc bên kia, thì sự oán độc thi nhau ùa đến. “Chủ tịch, cà phê của anh.” Thiên Nhã đưa cà phê, quay người muốn ra ngoài ngay, ở lại đây nhiều hơn một giây cũng là nguy hiểm. “Đứng lại.” Lạc Thần Hi lên tiếng gọi cô, đáng giận là giọng nói ấy lại có thể trầm tĩnh đến thế, êm tai đến thế. Thiên Nhã bị gọi trở về, hỏi: “Chủ tịch còn gì căn dặn không?” Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm cô, cuối cùng vẫn hỏi: “Con trai của cô mấy tuổi rồi?” Nghe anh hỏi về La Tiểu Bảo, Thiên Nhã vô cùng ngạc nhiên, không hiểu nguyên nhân: “Chủ5tịch không phải đã tìm được con trai của anh rồi sao?” Không phải anh ta muốn chuyển trò đùa quái đản sang cho cô chứ?
“Nói thừa, tôi hỏi con trai cô mấy tuổi?” Thật ra anh chỉ cần tìm người điều tra, thì có thể biết những thông tin này một cách dễ dàng, nhưng chẳng hiểu vì sao, anh lại dùng phương thức dò hỏi này để lấy thông tin từ cô.
“Sáu tuổi.” Thiên Nhã cúi đầu trả lời.
“Nó tên Tiểu Bảo đúng không?” Lạc Thần Hi tao nhã uống một ngụm cà phê, tiếp tục hỏi.
Thiên Nhã đáp: “Đúng.” “Ngày mai đưa nó đến để tôi gặp mặt.” Cấp trên căn dặn cấp dưới, thì không cần xem là giờ nào chuyện gì.
Thiến Nhã không hiểu, lưng toát mồ hôi: “Tại sao chứ? Nó... nó không thể đến đây.”
“Lí do?” Lạc Thần Hi nhướng mày hỏi, người phụ nữ này lại dám cự tuyệt anh. “Bởi vì... bởi vì công ty quy định không được mang theo trẻ nhỏ đi làm.” Thiên Nhã tùy tiện tìm cái cớ từ chối. “Vậy cô phải xem thử những quy định này đều là ai đặt ra, có vẻ tôi phải dành thời gian để sửa lại những quy định cũ kỹ này rồi.” Anh là Chủ tịch của Tập đoàn Lạc Thần, quy định đương nhiên là anh đặt ra.
“Nhưng Tiểu Bảo phải đi học mỗi ngày.” Thiên Nhã khó xử nói, đừng nói đưa nó đến công ty, cô tuyệt đối không thể để Tiểu Bảo gặp anh, bởi vì sau khi biết Lạc Thần Hi, sáng nào có thức dậy nhìn Tiểu Bảo đang say ngủ, đều sửng sốt nhận ra ngũ quan của con trai và Lạc Thần Hi lại rất giống nhau. “Vậy tôi đi gặp nó.” Bản thân Lạc Thần Hi cũng không hiểu vì sao mình lại kiên trì như vậy, muốn xem thử thằng nhóc còn hối sữa kia rốt cuộc trông như nào. “Hả? Không được!” Thiên Nhã phản ứng kịch liệt, cô thật sự không hiểu Lạc Thần Hi rốt cuộc lại muốn giở trò gì? Vốn tưởng rằng anh ta sẽ vì chuyện tối qua mà vặn hỏi cô và Kha Tử Thích, nào ngờ anh ta lại không nhắc đến, trái lại bắt đầu có hứng thú với La Tiểu Bảo.
“Vì sao?” Lạc Thần Hi khoanh tay, nhướng mày hỏi cô, chủ đề này dường như chỉ toàn xoay quanh “vì sao” và “bởi vì” mà tiếp diễn.
“Bởi vì Tiểu Bảo nó không thích tiếp xúc với người lạ.” Thiên Nhã ra sức tìm một cái cớ có sức thuyết phục, để từ đó xua tan ý nghĩ kỳ lạ dọa người của anh ta. “Vậy Kha Tử Thích thì sao? Có nằm trong phạm “người lạ” mà cô nói không?” Mặt anh lộ vẻ không vui, suy cho cùng lời của trẻ con không đáng tin, đêm mưa đó chính miệng người phụ nữ này thừa nhận cô ta yêu Kha Tử Thích. “Tử Thích nhìn Tiểu Bảo lớn lên từ nhỏ, từ lâu Tiểu Bảo đã...”Thiên Nhã nhìn thấy sự biến đổi trên mặt anh, ngay lập tức dừng lại. “Từ lâu đã thế nào?” Sắc mặt anh trầm xuống, âm u khó đoán.
“Từ lâu đã như người một nhà.” Điểu Thiên Nhã nói là sự thật, cô rất hy vọng có một người anh trai như Kha Tử Thích.
Những câu này đến chỗ Lạc Thần Hi lại bị biến chất, như đổ vào đó một bình giấm, chua cực kỳ. Anh hừ lạnh: “Cô thấy Tập đoàn Lạc Thần muốn đập nát Tập đoàn Kha Thị, cần mất bao nhiêu thời gian?” Người phụ nữ ngốc này đương nhiên không trả lời được câu hỏi này, bởi chính anh cũng cần ước lượng nghiêm túc. Thiên Nhã chợt biến sắc, hiểu ý trong lời của anh: “Không liên quan đến Tử Thích, tối qua anh ấy chỉ là muốn bảo vệ tôi.” Câu này hiển nhiên lại như thêm dầu vào lửa: “Ô? Bảo vệ cô? Anh ta nghĩ tôi sẽ làm hại cô?”
Thiến Nhã thẩm thè lưỡi, lẽ nào không phải sao? Hại tôi đến nỗi cũng sắp thành vật độc quyền của anh rồi.
“Sao không trả lời?” Lửa giận trong lòng lại bùng lên, anh không biết từ lúc nào bản thân lại trở nên mưa nắng thất thường như thế, điều không thể phủ nhận là ngoài người phụ nữ này ra, không một người phụ nữ nào khác có thể khiến cho tâm trạng của anh lên xuống bất thường, đó chính là điểm cuốn hút nhất của cô ta, nhưng nếu nói đây là yêu, anh sẽ không tin, cũng tuyệt đối không thể nào là vậy.
“Chẳng phải Chủ tịch biết rõ trong lòng sao? Lẽ nào anh cảm thấy anh rất rộng lượng với cấp dưới của mình?” Thiên Nhã nhìn thẳng anh cố làm rõ quan hệ, châm biếm hành động ngang ngược và bất chấp lý lẽ của anh, gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế, không phải đều là “tác phẩm” của anh ta? Thấy Thiên Nhã phút chốc trở nên mềm miệng lanh lợi, anh đã hoàn toàn không nén nổi lửa giận: “Cô biết đắc tội với cấp trên” của mình sẽ trả cái giá thể nào không?”
“Tôi biết, cho dù là cái giá thể nào tôi cũng bằng lòng đón nhận, chỉ cần anh không liên lụy đến người khác.” Thiên Nhã nói một cách chính nghĩa. Anh cười lạnh: “Xem ra cô thật sự rất yêu anh ta.” Lời nói của trẻ con quả nhiên không đáng tin. “Không sai, tôi hy vọng anh có thể nương tay, đừng làm phiền chúng tôi nữa.” Làm vậy chắc anh ta sẽ không muốn nghĩ đến việc gặp mặt La Tiểu Bảo nữa.
“Được, được lắm.” Anh lạnh lùng bật ra hai câu, trái tim lạnh lẽo đến cực điểm, thật sự có một loại kích động muốn ngay lập tức bóp chết người phụ nữ khiến mình chỉ trong thời gian ngắn mà trải nghiệm hai trạng thái lửa nóng băng lạnh,
Trong quán bar khắp nơi dày đặc khói thuốc, mùi rượu và đủ loại hương nước hoa, đèn neon sặc sỡ chói mắt lập lòe quay tròn bốn phương tám hướng. Trên sân nhảy, nam nữ say sưa lắc lư cơ thể theo tiết tấu âm nhạc, mơ mơ màng màng, mỗi người hưởng thụ thú vui riêng của mình.
Các cô nàng trang điểm xinh đẹp diêm dúa mang kỹ xảo của bản thân ra, quyến rũ những anh chàng độc thân ở đó bằng ngôn ngữ cơ thể, còn các cặp tình nhân thì dính lấy nhau, dây dưa quấn quýt như đường bất suy dưới ánh đèn chớp tắt. (*) Một loại bánh làm từ gạo nếp nhân đường với lạc và mè.
Lạc Thần Hi ngồi một mình trong gian phòng lớn chỉ khép cửa buồn bực uống rượu, lạnh lùng nhìn cô nàng lẳng lơ không sợ chết chủ động bước đến câu dẫn trước mặt mình. Cô ta vuốt tóc tạo dáng lắc eo, làm những ám hiệu cơ thể mà bản thân tin rằng có thể mê hoặc được anh.
“Cút.” Anh nói một cách khô khan, phút chốc khiến bầu không khí ám muội trở nên lạnh đến mức có thể đóng băng. Nụ cười xinh đẹp của cô gái cứng đờ, tuy vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng nhìn sắc mặt u ám làm người khác sợ hãi của anh, cô ta chỉ đành chán nản cầm ly rượu rời khỏi. Qua ba lượt rượu, tất cả chai Whisky trên bàn rượu đã đổ hết vào trong bụng, nhưng tâm trạng phiền muộn của anh vẫn không thấy tiêu tan, mượn rượu giải sầu, sâu càng sầu.
Anh đặt tiền rượu xuống, lảo đảo rời khỏi phòng, bước đi xiêu vẹo và thẳng vào một tên xã hội đen minh đầy hình xăm trước mặt.
Vẻ mặt tên xã hội đen hung ác: “Thằng kia, không cần mạng rồi à?” Gương mặt say rượu của Lạc Thần Hi cười lạnh: “Tao là cha mày đấy, thằng mù!” Tên xã hội đen siết nắm đấm, giận dữ trừng anh vì thái độ càn quấy, bọn đàn em xung quanh ùa đến, thoáng chốc đã vây kín Lạc Thần Hi Lạc Thần Hi cong khoé môi: “Được, được lắm, cha mày đang sầu vì không nơi nào trút giận.” Lời còn chưa dứt anh liền vung nắm đấm lên đánh nhau với đám xã hội đen.
Thiên Nhã đang ngủ mơ màng bỗng nghe thấy điện thoại không ngừng reo, cô dụi đôi mắt lim dim nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, do dự một lúc, vẫn quyết định nghe máy. “Cái gì?!” Lạc Thần Hi đang đánh nhau kịch liệt với xã hội đen trong quán bar? Nghe nhân viên phục vụ quán bar nói qua điện thoại, Thiên Nhã không nghĩ nhiều, vội vàng gọi taxi đi về hướng quán bar.
Vẻ mặt Thiên Nhã căng thẳng bước vào quán bar, bên trong tiếng reo hò, tiếng tung hô như dời núi lấp biển dồn đến. Thiên Nhã lao vào giữa đám đông vẫy vòng trong vòng ngoài, chỉ thấy Lạc Thần Hi đang bị mười mấy tên xã hội đen bao vây tấn công, gương mặt anh tuấn đỏ gay vì say rượu đã bị thương, ánh mắt mơ màng như say như không, lộ vẻ lạnh lùng khiến người khác ngạt thở.
Thấy mười mấy tên xã hội đen này rút dao nhọn từ trong tay áo, Thiên Nhã hít vào một ngụm khí lạnh, đầu óc cô trống rỗng, quên mình lao ra bảo vệ Lạc Thần Hi.