“Mọi thứ đều nằm trong dự liệu của tôi.” Anh nhàn nhạt nói một câu, đám lão già kia rất nhanh sẽ thất bại thảm hại.
Thiên Nhã nhìn dáng vẻ đã tính trước mọi việc của anh, thẩm thở phào: “Vậy Chủ tịch nhanh làm phẫu thuật đi, không thể trì hoãn nữa.”
Vùng giữa chân mày của anh chợt nhíu lại, không vui nói: “Sao nói nhảm lắm thế, không ăn nữa.” Nói xong anh buông bát xuống, bước đến sofa chỗ phòng khách để xem ti vi.
Thiên Nhã chỉ đành không hỏi tiếp nữa.
“Thế nào? Tối nay em định làm bạn giường của tôi chăng?” Lạc Thần Hi nhìn Thiên Nhã đang ngồi ngẩn ra ở sofa đối diện mình bằng ánh mắt trêu đùa, hỏi một cách thích thú.
Thiên Nhã ôm gối ôm: “Anh đừng hòng!”
Lạc Thần Hi cong khoé môi: “Em đừng có mơ.”
“Tôi...2tôi chỉ là lo đầu của anh lại đau.” Thiên Nha nghịch một góc của gối ôm, cúi đầu nói.
“Nên em muốn làm bạn giường của tôi?” Anh lại xoay quanh vấn đề này rồi. “Anh! Anh vô lại!” Thiên Nhã ném thẳng cái gối ôm về phía anh. Lạc Thần Hi bắt lấy gối ôm dễ dàng: “Xem kìa, còn không chịu nổi ném gối đòi ôm rồi.” Thiên Nhã vừa thẹn vừa giận, đứng dậy chu môi nói: “Tôi đi đây, anh tự mình bảo trọng đi.” Toàn nghĩ xấu cho người tốt, người này nghĩ cái gì vậy. Cô đi được vài bước, không ngờ anh lại đuổi theo ôm cô từ phía sau. Thiên Nhã vừa định thoát khỏi anh. “Đừng cử động, chỉ một lúc thôi.” Anh nhẹ nhàng nói. Động tác của cô cứng đờ, ở trong vòng tay rộng lớn8của anh, trái tim Thiên Nhã chẳng kìm được mà đập loạn không dứt. Thời gian ngừng trôi, cô ngẩn ra, sự ấm áp sau lưng khiến cô như đang trong mơ. Lạc Thần Hi tựa vào vai của cô, khẽ nhắm mắt, thời gian lướt qua từng giây từng giây, dường như anh đã ngủ rồi. Chỉ một lúc thôi, La Thiên Nhã, chỉ một lúc, để loại ám muội ấm áp này lưu chuyển giữa hai người, chảy vào tim. Lúc này, chuông điện thoại của cô bỗng vang lên. Thiên Nhã lúng túng lấy tay anh ra khỏi eo của mình, hai bên má ửng đỏ, nhịp tim đập dữ dội vẫn chưa bình thường trở lại. Nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi, cô chợt căng thẳng, là Kha Tử Thích, cảm giác áy náy kia lại trào dâng trong lòng “Tử9Thích.” Cô nghe máy. Lạc Thần Hi nhìn tấm lưng của cô, nghe cách xưng hô thân mật của cô, trong lòng không thoải mái.
Anh đi vài bước qua đó, đưa tay giật điện thoại lại: “Hiện tại cô ấy không có thời gian nghe điện thoại với anh, đừng gọi đến nữa.” Dứt lời anh thẳng thừng lấy pin điện thoại ra, tiện tay ném vào ly nước trên bàn.
Thiến Nhã kinh ngạc nhìn hành động ngang ngược của anh, vô cùng tức giận: “Anh làm cái gì thế!” Cô cuống quýt lấy pin ra, cái tên này cứ độc tài không nói lý lẽ như thế sao? Ngay cả việc người khác nghe điện thoại cũng muốn can thiệp vào?
Lạc Thần Hi lạnh lùng châm biếm: “Em định trái ấp phải ôm đến khi nào?” Gan của người phụ nữ này cũng to thật, bên2này nồng nhiệt với anh như thế, bên kia vẫn thân mật với người đàn ông khác, còn dám ở trước mặt anh, nào có cái lý như vậy.
Thiên Nhã nghe lời nói châm chọc này, vừa giận vừa buồn cười: “Anh nói chuyện có thể dùng làm người khác buồn bực như thế không? Cái gì mà trái ấp phải ôm? Tôi không hiểu.” “Ồ, khá cho một câu không hiểu, em thật sự khôn ngoan nhưng giỏi giả ngốc đấy.” Anh cũng không hiểu, không giải thích được vì sao bản thân lại đột nhiên nổi cáu, những cơn ghen chua xót trong lòng kia khiến anh không kìm được mà đối đáp bằng lời lẽ cay độc.
Thiên Nhã bị câu nói của anh chọc giận: “Tôi không hiểu vì sao mình lại phải ở đây nghe những lời độc ác từ anh? Tôi đi2đây.” Cô cẩm túi định đi, nhưng Lạc Thần Hi lại bước lên trước đóng cửa lớn rồi tự mình chắn trước cửa. Thiên Nhã nhíu chặt đôi mày liễu: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô giận dỗi hỏi, tuy rất muốn tông cửa xông ra, nhưng lại sợ anh quá kích động, lại tái phát cơn đau đầu.
Lạc Thần Hi ấn có vào mép cửa, chống một tay lên cửa lớn, khiến cô không còn nơi nào để trốn: “Sau này không được phép gọi anh ta là “Tử Thích, gọi “Kha Tử Thích" hoặc "ngài Kha!” Hơi thở bức người của anh bao vây cô, nghe thấy mệnh lệnh vô lý lại buồn cười này, cô dở khóc dở cười, ngước mắt nhìn anh: “Sao tôi phải nghe theo anh?” Lạc Thần Hi liếc nhìn cô, vươn tay nâng cằm của cô lên, điệu bộ như lưu manh trêu ghẹo gái nhà lành: “Bởi vì em là người phụ nữ của tôi.” Gương mặt của Thiên Nhã bỗng nhiên nóng bừng, tim đập loạn nhịp, cô đưa tay đẩy anh ra: “Anh đừng nói linh tinh!” Lạc Thần Hi nhìn cô, nói như đã định liệu trước: “Đừng lừa bản thân em nữa, em đã...” “Tôi không có!” Cô vẫn không muốn thừa nhận. “Vậy em từ xa xôi đến đây? Là vì điều gì?” Anh giữ hai bên vai của cô, để cô nhìn thẳng mình. Thiên Nhã nhìn vào ánh mắt không tài nào chống cự của anh, lòng rối như tơ vò, không biết nên làm sao. “Sao cháu có thể thích một trợ lý nhỏ bé, nực cười là người phụ nữ đó lại có thể tin là thật.” Câu nói này đã nhắc nhở cô, không thể được, cho dù đồng ý với suy nghĩ của anh, nhưng cô vẫn không thể thừa nhận điều đó. Bởi vì một nhân vật nguy hiểm như anh, có thể khiến cô ngã tan xương nát thịt bất cứ lúc nào. “Tôi chỉ là... chỉ là... thương hại anh.” Nói xong cô cúi đầu, bởi trong mắt anh thoáng chốc đã trở nên lạnh lẽo như băng. Hai tay anh nắm chặt vai của cô, ngày càng chặt hơn, cơn phẫn nộ trong lòng nhanh chóng chạy tán loạn xâm chiếm toàn thân anh. Thương hại ư? Hừ, Lạc Thần Hi anh trước nay chưa bao giờ cần đến sự thương hại của người khác!
Thiên Nhã cảm nhận cả người anh đang run lên vì giận, dù cô hối hận vì đã nói ra hai từ “thương hại” cũng chẳng còn ích gì, thật sự là vậy sao? Thật sự chỉ là tội nghiệp anh? Thương xót cho anh lúc tám tuổi, cho anh lúc mất đi cha mę? Lý do này ngay cả cô cũng không cách nào thuyết phục bản thân tin tưởng, vậy mà dường như anh đã tin.
Anh hạ tầm mắt, lạnh lùng nói ra một từ: “Cút.”
Tiến hay lùi, hình như cô đều không làm được.
Cô đến đây rõ ràng là vì để khuyến anh làm phẫu thuật, trở về công ty giải quyết cục diện rối rắm, tại sao? Tại sao lại chọc giận anh rồi? La Thiên Nhã, mày cứ thuận ý anh trước không được sao?
“Tôi không cút, lần này tôi có làm sao cũng sẽ không cút.” Cô siết nắm đấm nhỏ nhắn, cắn răng nói một cách kiên quyết. “Cút!” Anh lại ra lệnh, anh không cần bất kỳ ai thương hại, sự thương hại chết tiệt này, xuất phát từ miệng ai cũng không khiến anh phẫn nộ và đau đớn khó chịu như xuất phát từ miệng cô. “Ngày nào anh không làm phẫu thuật, ngày đó tôi tuyệt đối sẽ không đi.” Thiên Nhã quật cường nói. Anh cười lạnh, ánh mắt trở nên sắc bén: “M* nó tôi lại chẳng phải ăn mày, không cần đến sự thương hại của em! Cút đi cho tôi!” Anh gầm lớn, đẩy cô ra ngoài cửa, đóng sầm cửa lại. Anh phẫn nộ vớ được đồ đạc trong nhà liền ném xuống sàn, cảm giác choáng váng quen thuộc đột ngột ập đến, sau đầu lại truyền đến đau đớn kịch liệt, anh nắm sau đầu trong thống khổ, loạng choạng mở tủ ra, uống thuốc giảm đau.
Tiếng nổ lớn khi xe đâm vào nhau, máu trên cơ thể cha mẹ, cùng với hơi ẩm cuối cùng của vòng tay ôm chặt anh vào lòng, lời thông báo tử vong trước phòng phẫu thuật chồng chất lên nhau, còn có, ngày mưa dầm mịt mù, trên con đường đông đúc, bóng lưng xinh đẹp kia, quen thuộc đến thế, lại vô cùng xa lạ. Gió biển tanh mặn và lạnh thấu xương của mùa đông thổi điên cuồng, Thiên Nhã cắn răng, ngồi xổm ngoài cửa, tinh thần không chịu khuất phục đang thúc giục cô, cô không đi, chính là không đi. Cô ngồi bó gối, chịu đựng cái lạnh đáng sợ, chầm chậm chìm vào giấc ngủ chập chờn, đến tận khi cửa đột ngột được mở ra. Lạc Thần Hi nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô trước cửa, tim chợt thắt lại dữ dội, nhưng hai từ “thương hại” lại như quất roi vào trái tim của anh.
“Tối nên làm gì em mới đúng đây?” Anh như đang hỏi chính mình.
Thiên Nhã tỉnh lại, dụi đôi mắt say ngủ mơ màng, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, vịn mép cửa đứng dậy. “Hả?” Cô không nghe rõ câu nói lẩm bẩm của anh, chỉ thấy đầu rất nặng, rất khó chịu, như treo chì. Sau khi đứng dậy thì trời đất xoay chuyển, cô chợt mất thăng bằng, không có sức lực ngã về phía mép cửa, Lạc Thần Hi vươn tay đỡ lấy cô. Anh sờ nhẹ vầng trán của cô, nóng hổi đến có thể chiến trứng gà rồi. “Đồ ngốc này.” Anh nhỏ giọng mắng, bề ngang cố lên. Trong lúc mơ màng nhìn thấy đôi mày đang nhíu chặt của anh, cô giơ tay ra, vỗ về gương mặt anh tuấn của anh, vuốt phẳng chân mày của anh, nói: “Xin lỗi, thật ra lúc nãy tôi đã nói dối, tôi không hề thương hại, mà là...”
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, dịu giọng hỏi: “Mà là gì?” Nội tâm bởi vì lời thật lòng trong lúc mơ màng của cô mà dịu đi, anh muốn đích thân nghe cô nói ra sự thật đó.
“Mà là...” Cô lặp lại một lần, nhưng đầu óc không tài nào hoạt động nữa, hoàn toàn nhắm mắt ngủ trong mê man.
Lạc Thần Hi vuốt trán của cô, khoé môi bất giác cong lên: “Ngốc, em cần gì làm khổ chính mình?” Sự bướng bỉnh từ trong xương cốt của cô, luôn nhóm lên cơn phẫn nộ, đau lòng, thậm chí là cảm động trong anh, khiến cho nội tâm sớm đã đóng băng của anh trở nên ấm nóng, trở nên có sức sống. Chính người phụ nữ trước mắt khiến anh có cảm giác quen thuộc này, không cần tốn sức cũng làm dấy lên mọi loại xúc cảm của anh, khiến anh không còn như trước kia, một người không hề có một chút tình cảm. Nếu em hỏi, tôi sẽ không phủ nhận, chỉ có em có thể khiến cuộc đời của tôi bùng lên ngọn lửa nhiệt tình. “Không được! Anh không được cướp Tiểu Bảo đi!” Trong giấc mơ, Lạc Thần Hi với vẻ mặt lãnh khốc và Hạ Vân Cẩm đắc ý đứng bên cạnh anh, anh bể Tiểu Bảo lên, quay người rời khỏi cùng Hạ Vân Cẩm. “Đừng mà!” Thiên Nhã sợ đến đẫm mồ hôi, tỉnh dậy. Lạc Thần Hi khoanh tay ngồi trước giường, nhướng đôi mày anh tuấn tỏ ý không vui: “Không ngờ em ngoài Kha Tử Thích, còn có những giấc mơ khác.” Mặc dù biết cô có con trai, nhưng cô lại có thể mơ thấy con trai của cô mà không mơ thấy anh, việc này làm anh rất không vui. Thiên Nhã lau mồ hôi trên trán, nhìn ra xung quanh, rồi lại nhìn anh, xác định khi nãy chỉ là nằm ác mộng, mới hơi yên tâm.
Kỳ lạ, sao cô lại có cơn ác mộng như vậy?
“Sao tôi lại ngủ quên rồi.” Cô đỡ cái đầu nặng trĩu, hỏi.
Lạc Thần Hi châm biếm: “Tôi thấy em chính là đến gây rối thêm cho tôi, chạy đến đất của tôi rồi sinh bệnh, là muốn khiêu khích giới hạn nhẫn nại của tôi sao?” Lúc này Thiên Nhã mới nhớ ra chuyện mình bị đuổi ra ngoài cửa, sau đó ngủ quên trong gió lạnh. “Tôi đã bị sốt ư?” Cô sở vầng trán còn hơi nóng của mình.