“Ai đưa mẹ về vậy?” Thiên Nhã cố hồi tưởng.
“Chú Tử Thích ạ.” Lạc Lăng trả lời.
“À.” Thiên Nhã đáp một câu, lờ mờ nhớ ra lúc sau Kha Tử Thích xuất hiện trong phòng karaoke.
“Tối qua ma mi uống say đã nói rất nhiều chuyện.” Lạc Lăng nhìn cô, nói.
Mặt Thiên Nhã bỗng đầy vạch đen: “Mẹ đã nói gì vậy?” Không phải ngay cả những gì không nên nói đều nói toạc ra hết chứ. Lạc Lăng vờ như nghĩ ngợi: “Hừm, hình như mẹ nói rất nhiều chuyện liên quan đến Chủ tịch.” “Hả...” Cô đã nói gì về Lạc Thần Hi? A! Lẽ nào ngay cả chuyện anh là cha cũng... “Mẹ bảo Chủ tịch là vô lại.”
Thiên Nhã thầm thở phào, lau mồ hôi, may... may là không nói luôn bí mật ra.
“Mẹ còn nói...”
“Mẹ còn nói gì?” Thiên Nhã hỏi trong2căng thẳng. “Mẹ còn nói, sau này không đến tham dự tiệc Hồng Môn nữa.” Thiên Nhã cười khan một tiếng: “À, đúng, các đồng nghiệp của ma minghịch lắm, cứ chuốc rượu ma mi.” “Họ bắt nạt ma mi, con phải khiến họ trả giá.” Lạc Lăng cắn răng nói. Hôm qua rõ ràng là hành động cố tình của Hạ Vân Cẩm, những người phụ nữ lòng đầy đố kỵ trong công ty lại ra sức hợp tác với nhau, chờ mà xem, đến lúc cậu tiếp nhận công ty, nhất định chỉnh đốn lại từng người họ. Thiên Nhã nhìn ánh mắt âm u lạnh lẽo lại sắc bén của Lạc Lăng, cảm thấy giống y như đúc với ánh mắt của Lạc Thần Hi, cô hít vào một ngụm khí lạnh, Trời ạ, con trai thật sự ngày càng giống Lạc Thần Hi8rồi, nếu như hai cha con gặp nhau, không biết còn dẫn đến phiền toái gì. “Họ cũng không tỉnh là bắt nạt mẹ đâu, bé cưng không cần lo cho ma mi, càng không cần đến công ty tìm họ trút giận.” Cô vẫn thật sự sợ con trai sẽ chạy đến công ty làm loạn, nếu bị Lạc Thần Hi nhìn thấy, vậy thì
Lạc Lăng biết Thiên Nhã đang lo lắng điều gì, vừa vỗ lưng của Thiên Nhã vừa nói: “Ma mị yên tâm đi, con sẽ không làm bừa đâu, nhưng nếu ma mi còn bị người khác bắt nạt nữa, nhất định phải nói cho con biết đó.” Trên thực tế công ty có biến động nhỏ nào cậu đều biết cả, ngoài việc gài người của mình vào trong, cậu còn gắn camera tại những chỗ kín đáo, hệ thống báo9tin trên dưới Tập đoàn Lạc Thần, mạng internet đều bị cậu kiểm soát, cậu muốn biết động thái mới nhất của công ty, quả thật dễ như trở bàn tay, chỉ cần mở máy tính ra là được.
Thiên Nhã ôm cậu con trai biết quan tâm cho mình, hôn một cái, một lần nữa cảm ơn ông trời đã ban La Tiểu Bảo cho cố.
Đối mặt với con trai của mình, nội tâm của Hạ Vân Cẩm thì không có kiểu đội ơn này rồi, cô ta đang hối hận, năm đó bản thân chọn ai không chọn, lại chọn ngay thẳng quỷ nhỏ như này làm “con trai” của mình, nếu như chọn được đưa ngốc một chút, lại biết ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì tốt biết mấy. Nhưng bề ngoài cô ta lại không thể không trưng ra bộ dạng của “mẹ hiền”,2bởi vì cô ta muốn thể hiện cho Lạc Thần Hi thấy, cô ta thật sự là một người mẹ tốt“. “Ơ, ma mi, canh này mặn quá rồi, người ta không muốn uống, mẹ nấu lại đi.” La Tiểu Bảo phun canh ra khỏi cái miệng nhỏ, nói với giọng làm nũng. Hạ Vấn Cẩm bị cậu chọc đến bụng đầy lửa giận, bây giờ thằng quỷ nhỏ này ngày nào cũng ở trước mặt Lạc Thần Hi đòi cô ta đích thân xuống bếp nấu cơm cho nó ăn, chờ cô ta vất vả nấu xong, lại chê bai này nọ. “Ôi! Ma mi, con cá này cũng già quá rồi, người ta muốn ăn mềm mềm kia, nhớ là không thể nấu quá lâu đó.” La Tiểu Bảo dứt khoát đẩy đĩa cá kia đến trước mặt cô ta, khoanh tay nói.
“Ma mi, người2ta muốn ăn trái cây, tươi mới á, mẹ đi mua cho người ta nha.” “Ma mi, mẹ mau đến đây tắm cho người ta.” “Ôi chao ma mi, rốt cuộc mẹ có biết có lưng không vậy, da của người ta bị mẹ làm tróc rồi đây này.” Hạ Vân Cẩm bị La Tiểu Bảo sai khiến đến xoay như chong chóng. Lạc Thần Hi nhàn nhã xem tin tức, thấy cô ta sắp sụp đổ rồi. La Tiểu Bảo lại gọi: “Ma mi! Mau đến đây kể chuyện cho người ta đi! Người ta không ngủ được.” Cô ta mệt đến mức tay chân rụng rời, dính vào Lạc Thần Hi làm nũng: “Anh xem con trai của anh, thẳng thừng xem người ta như người giúp việc mà sai bảo rồi.”
Lạc Thần Hi thoáng liếc cô ta, bình thản nói: “Còn không phải em cưng chiều mà ra.” Hiển nhiên anh không có ý định trách tội con trai.
Hạ Vân Cẩm vô cùng giận La Tiểu Bảo, nhưng lại không dám phát tiết ra mà ngấm ngầm tức tối đến sắp điên lên. La Tiểu Bảo nghiễm nhiên trở thành ông vua nhỏ trong nhà, cậu muốn nhân cơ hội này chỉnh đốn Hạ Vân Cẩm thật tốt, thách thức giới hạn chịu đựng của cô ta, khiến cô ta mỗi ngày mệt gần chết, không còn công sức đi tìm Thiên Nhã gây phiền phức nữa.
“Thiên Nhã, không ổn rồi.” Lạc Lăng chuyển iPad cho La Thiên Nhã, để cô đọc bài báo mới nhất trên đó. Thiên Nhã nhận lấy, đọc kỹ: Tập đoàn Lạc Thần thu mua khu cũ Vân Thành, dùng để xây dựng phố thương mại phồn vinh nhất thành phố A.
“Sao lại như thế! Sao mẹ không hay biết gì cả!” Thiên Nhã kinh ngạc. “Tin rằng chính phủ rất nhanh sẽ có người đến bàn chuyện thu hồi nhà.” Trên gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ lo lắng, Tiểu Bảo từng nói đây là nơi Thiên Nhã lớn lên, nơi này chứa hồi ức chung của cô và ông bà ngoại, nên cậu biết bắt Thiên Nhã rời khỏi như vậy nhất định là cô không nỡ. Mà khu vực này thuộc nội thành cũ, theo xu thế phát triển hiện giờ của thành phố A thì đập bỏ và xây lại là chuyện khó tránh. “Chúng ta không thể rời khỏi đây, lỡ như ông ngoại con trở về tìm chúng ta, vậy thì phải làm sao.” Thiên Nhã cảm thấy mất mát, hạ tầm mắt nói. Lạc Lăng chống cằm phân tích: “Theo con thấy nơi này của chúng ta không nhất định bị liệt vào phạm vi đập bỏ và di dời, việc này chủ yếu là xem quyết định và kế hoạch của người thu mua.” “Vậy chúng ta phải làm thế nào?” Thiên Nhã không nghĩ ra biện pháp, cô không muốn chuyển khỏi nơi này, thật sự không muốn. “Bây giờ chỉ đành ngồi nhìn mọi thứ thay đổi, hoặc ma mi cũng có thể hành động, thăm dò ý định của Chủ tịch chúng ta, xem rốt cuộc chú ấy có kế hoạch gì.” Lạc Lăng hiến kế, còn cha cuối cùng có nương tay với ma mi hay không? Hiện tại xem ra vẫn còn là một ẩn số. Thiên Nhã nghe xong lời của con trai, chỉ đành miễn cưỡng đi tìm hiểu thực hư.
“Nghe nói Chủ tịch muốn thu mua khu Vân Thành, có thật không ạ?” Thiên Nhã mang cà phê đến, nhỏ giọng hỏi. Lạc Thần Hi đặt văn kiện xuống, ngước mắt nhìn cô, vẻ soi xét trong mắt anh làm Thiên Nhã hít vào một ngụm khí lạnh. “Xem ra cô vẫn khá quan tâm quyết sách của công ty và kế hoạch phát triển.” Giọng nói lạnh lùng của anh dường như là một kiểu hoài nghi. Thiên Nhã cắn răng, thành thật đáp: “Bởi vì nhà của tôi ở đó, nên mới quan tâm một chút.” Trong mắt Lạc Thần Hi lướt qua một tia thư thái, chợt lại nghĩa gì đó, anh cong khoé môi, như cười như không: “Bạn trai tốt của cô cũng tham gia vào lần thu mua này, cô không biết ư?” Vẻ mặt Thiên Nhã mơ hồ: “Ý anh là, Tập đoàn Kha Thị cũng có ý thu mua?” Lạc Thần Hi nở một nụ cười mỉa: “Có vẻ vợ chồng trẻ hai người quá ít giao lưu rồi.” Thiên Nhã nghe vậy lui ra, Tử Thích cũng tham gia vào lần thu mua này, tại sao cô chưa từng nghe anh nói:
“Phải, lần thu mua này anh đúng thật sẽ tham gia.” Kha Tử Thích khẳng định điểm này. Gương mặt Thiên Nhã lộ vẻ âu lo: “Vậy tức là việc xây lại buộc phải tiến hành rồi.” Kha Tử Thích xoa đầu của cô: “Đó, anh chính là sợ em sẽ lo lắng, cho nên mới không muốn nói cho em biết quá sớm, thật ra chính phủ đã sớm bàn bạc về buổi đấu giá, anh cũng sớm đã biết tin từ những người hiểu rõ tình hình, anh đã chuẩn bị một thời gian rất dài, có niềm tin sẽ thu mua được nó.”
“Nhưng không phải Tập đoàn Kha Thị trước nay không can thiệp vào phương diện bất động sản sao?” Kha Tử Thích nhìn dáng vẻ mơ hồ không hiểu của Thiên Nhã, giải thích: “Dụng ý mà anh muốn thu mua khu vực này là phát triển nó thành một khu văn minh có bản sắc riêng, kiến trúc bên trong ngoài tiến hành các công việc thi công cần thiết thì đều không thay đổi, dân cư ở đó không ai phải chuyển đi.” Cô ngốc, anh làm vậy cũng là vì em.
Thiên Nhã nghe xong vui mừng như điên: “Thật không? Vậy chẳng phải em và Tiểu Bảo có thể tiếp tục sống ở đó rồi sao?”
“Thật, em đừng suy nghĩ quá nhiều trước đã, không cần lo lắng.” Kha Tử Thích trấn an Thiên Nhã, mặc dù đối thủ lớn nhất lần này thật sự rất mạnh, chính là Lạc Thần Hi. Đợt thu mua này đã dẫn đến cuộc tranh giành giữa nhiều tập đoàn và công ty lớn của thành phố A. Các tập đoàn và công ty thi nhau sử dụng chiêu thức cả ngoài sáng lẫn trong tối, áp dụng mọi thủ đoạn và mưu mẹo để có được quyền sở hữu khu nội thành cũ này.
Mà kẻ thắng cuối cùng dĩ nhiên là Tập đoàn Lạc Thần, còn có Tập đoàn Kha Thị.
Lạc Thần Hi hiển nhiên muốn thu mua bằng được khu vực này, còn Kha Tử Thích vì Thiên Nhã, cũng không dám buông tay. Qua một lượt tranh giành gay gắt, chính phủ không dám xem thường ảnh hưởng của hai tập đoàn này, sau khi cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng họ không muốn đắc tội với cả hai bên, nên đã nghĩ ra một biện pháp rất là bình đẳng. Lạc Thần Hi đồng ý với biện pháp hòa giải này, còn Kha Tử Thích, dường như cũng không có cách nào khác. Đó chính là hai tập đoàn cùng thu mua, cùng thảo luận kế hoạch lớn về cải tạo. Với lần hợp tác này, đôi bên phát sinh tranh luận rất nghiêm trọng. Tranh luận đầu tiên bắt đầu từ việc hai vị Chủ tịch, ai nên đến công ty của ai để mở hội nghị đàm phán. “Bảo anh ta qua đây, cô nói với anh ta, cửa lớn của Tập đoàn Lạc Thân rộng mở vì anh ta.” Lạc Thần Hi khoan khoái dựa lên ghế xoay bút máy trong tay, nói với vẻ mặt ngang ngược. Hạ Nhất Y gật đầu đáp: “Vâng.” Trong văn phòng Chủ tịch của công ty con thuộc Tập đoàn Kha Thị, Kha Tử Thích nghe thư ký chuyển lời, nói: “Cô cũng nói với anh ta giúp tôi, cửa lớn của Tập đoàn Kha Thị cũng đang rộng mở vì anh ta.” Đôi bên cứ qua lại như thế, hai vị Chủ tịch đã làm nên một cuộc thi chuyền bóng, mà vẫn chưa chạm mặt nhau. Cuối cùng họ đạt được nhất trí: gặp tại phòng hội nghị của khách sạn thuộc Tập đoàn Lạc Thần. Thiên Nhã và Hạ Nhất Y đi theo sau lưng của Lạc Thần Hi đến gặp mặt Kha Tử Thích, người lúc này đã ngồi đợi ở đó. Lạc Thần Hi đi lên trước lịch thiệp giơ tay ra, Kha Tử Thích thoáng nhìn Thiên Nhã ở sau, mỉm cười sau đó cũng giơ tay ra, hai người đàn ông khí chất khác nhau nhưng lại mang khí thế mạnh mẽ như nhau tạo nên một hình ảnh vừa đã mắt vừa chấn động lòng người.
“Chủ tịch Kha vẫn thật khác người, tập đoàn của hai chúng ta không phải luôn duy trì quan hệ hợp tác sao? Lẽ nào anh còn sợ bên trong Tập đoàn Lạc Thần có gián điệp? Huống hồ cấp dưới tốt của tôi, bạn gái tốt của anh vẫn ở trong đấy.” Lạc Thần Hi châm biếm, đặt bàn tay lớn lên vai của Thiên Nhã.
Kha Tử Thích vươn tay đặt lên vai của anh, thản nhiên dài tay Lạc Thần Hi khỏi vai của Thiên Nhã, vẫn nở nụ cười: “Chủ tịch Lạc nói đùa rồi, không phải hôm nay tôi đã đến rồi sao, lẽ nào chỗ này không tính là đất của Chủ tịch Lac?”
“Sau này Chủ tịch Kha phải thường xuyên đến đấy, hiện tại chúng ta đã là quan hệ hợp tác thân thiết rồi, nói không chừng có một ngày Tập đoàn Kha Thị lại về dưới trướng Tập đoàn Lạc Thần.” Lạc Thần Hi ngồi lên vị trí chính của hội nghị, nói đầy hàm ý.
Kha Tử Thích ngồi xuống vị trí phó, trước sự khiêu khích trong câu nói của Lạc Thần Hi, chẳng hề lộ ra một chút không vui nào, anh châm biếm lại: “Điều này thật sự không chắc, tôi càng hi vọng sau này Tập đoàn Lạc Thần có thể đổi thành họ Kha.” Thiên Nhã nhìn Kha Tử Thích vốn khiêm tốn bỗng trở nên cao ngạo như vậy, cùng với đôi mắt đang toát vẻ giảo hoạt và lạnh lùng khó mà diễn tả của Lạc Thần Hi lúc này, trong lòng rùng mình một cái. Đây là cuộc tranh đấu giữa hai người đàn ông, nhưng cuộc tranh đấu này cô lại mong Kha Tử Thích chiến thắng, bởi vì, một khi Lạc Thần Hi thắng, nhà của cô sẽ không giữ được nữa.