Còn không phải sao, mọi người đều đã là hàng xóm với nhau mấy chục năm rồi, sau này phải mỗi người một nơi, hơn nữa những cửa tiệm nhỏ ở đây cũng sẽ bị buộc đóng cửa, mặt bằng ngoài kia lại đắt đỏ như thế, sao mà trả nổi tiền thuê.”
“Thương nhân bây giờ đều chỉ bàn về kinh doanh thôi, có ông chủ lớn nào quan tâm cảm nhận của chúng ta chứ, bảo đập bỏ di dời liền đập bỏ di dời, đâu cần thiết báo cáo với những dân thường như chúng ta, cho chút để bù đã tưởng mình rất giỏi, nếu là tôi, tôi thà sống tại đây cả đời, cũng không muốn đến nơi ở cao cấp gì đó.“. Vẻ mặt của bà chủ ngậm ngùi: “Đây cũng không phải là điều mà chúng2ta có thể lựa chọn, tôi và ông Từ đã bán mì sợi nhiều năm như thế, cũng đến lúc nên nghỉ ngơi rồi.” Bà nhìn xung quanh tiệm nhỏ, gương mặt lộ vẻ không nỡ. Cuộc trò chuyện của nhóm người đương nhiên đã lọt vào tai của Lạc Thần Hi. Thiên Nhã nhìn anh, ra hiệu cho anh nghe kỹ suy nghĩ thật sự trong lòng của những hàng xóm nghèo“. “Anh xem, đó chính là sức mạnh của hồi ức.” Cô nhoài người qua, nhỏ giọng nói. Nhưng Lạc Thần Hi lại khịt mũi coi thường những lời này. “Đây chính là điều mà cô muốn chứng minh?” Anh hừ lạnh, xem những lời cảm động lúc nãy như những lời già mồm.
Thiên Nhã đưa anh đến công viên nhỏ của nội thành cũ, nơi đây là địa điểm8lý tưởng để người già nội thành đi dạo sau bữa cơm và tập thể dục, khi tiết trời nóng nực, rất nhiều người già đều tản bộ hóng gió hoặc chuyện trò tại đây.
Lạc Thần Hi đút tay vào túi với vẻ lãnh khốc, nét mặt u ám đi theo sau lưng cô.
“Cô đang đùa tôi sao?” Đi quanh công viên nửa vòng, khả năng nhẫn nại của Lạc Thần Hi đã đến cực điểm, anh dừng bước, nhướng mày hỏi cô. Anh thật sự không hiểu, bản thân từ trước đến nay luôn ở trên cao, vì nguyên nhân gì mà lại chịu đi theo người phụ nữ này đến đây trải nghiệm cuộc sống của những người nghèo, còn lãng phí thời gian quý báu của anh để dạo công viên, phải biết rằng, hiệu quả và lợi ích9mà Lạc Thần Hi anh có thể tạo ra trong một phút tuyệt đối có thể tính bằng rất nhiều con số. Thiến Nhã “làm lơ” dáng vẻ sắp nổi cáu của anh, ra hiệu cho anh nhìn về phía ông cụ và bà cụ cách đó không xa.
Ông cụ tóc bạc phơ gầy trơ xương, còn ngồi trên xe lăn, bà cụ lưng đã gù, đang ra sức đẩy ông cụ bước đi một cách khó nhọc, đẩy đến cạnh một cái ghế đá, bà cụ dừng lại, thở hổn hển ngồi xuống, ông cụ bên cạnh vươn tay vỗ nhẹ lưng của bà, trong miệng nói gì đó, bà cụ nở nụ cười chỉnh lại ngay ngắn áo khoác đã bị lệch của ông, hai cụ già bắt đầu chuyện trò nói cười với nhau.
“Mười năm trước ông cụ đó2bởi vì cứu bà cụ suýt bị xe đâm, nên đã liệt nửa dưới cơ thể” Thiên Nhã nhìn hai cụ già yêu thương nhau, trong lòng dấy lên một cảm giác ấm áp và ngưỡng mộ. “Bà cụ vì để làm trị liệu cho ông, đã nghĩ mọi cách để xoay sở tiền bạc, mượn hết những nơi có thể mượn, chăm sóc ông cụ từng li từng tí, mười năm như một ngày.” “Nghe nói bà cụ năm đó vì để gả cho ông cụ, đã cắt đứt quan hệ với gia đình giàu có của mình, từ bỏ cuộc sống muốn gì có nấy để gả cho ông cụ sống ở khu Vân Thành, hai người không sinh con, thấm thoắt mà mấy chục năm trôi qua, mặc dù ở giữa đã từng xảy ra rất nhiều việc, nhưng2tình yêu của họ mãi mãi cũng không thay đổi.” Thiên Nhã chậm rãi kể lại, ánh mắt nhìn hai cụ già dần trở nên mơ màng.
Mẹ của cô, năm đó cũng vì gả cho cha mà tranh cãi với gia đình, bà mặc kệ mọi thứ để sống cùng cha, tuy cha thường phiêu bạt bên ngoài, để lại mẹ và cô nhỏ dại nương tựa vào nhau, nhưng mẹ chưa từng oán giận bao giờ.
Tiếc rằng, ông trời đã lấy đi sinh mệnh của bà quá sớm.
Hiện tại, cô đã có La Tiểu Bảo, nếu như có thể tìm cha về, cô đã män nguyện rồi.
Lạc Thần Hi cảm nhận được sự xúc động trong mắt cô, trong lòng thoáng thương xót, nhưng lập tức bị anh kim lại. “Vậy nên? Cô cảm thấy tôi cần có một loại đồng cảm với họ? Vì thế mà từ bỏ kế hoạch xây phố thương mại này, để cho thấy tôi ngu xuẩn như các người, cảm tính lại cảm thông bừa bãi?” Lạc Thần Hi cắt ngang dòng hồi tưởng của Thiên Nhã, giọng điệu lạnh nhạt châm biếm một cách vô tình cái gọi là “tình cảm” và “hồi ức.”
Thiên Nhã quay mặt lại, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của anh, thoáng phẫn nộ, nhưng những việc lúc nhỏ của anh khiến cô bắt đầu thấu hiểu cho anh, anh lãnh khốc tuyệt tình, chỉ nghĩ đến lợi ích như thế, hoàn toàn là vì cái bóng bất hạnh của tuổi thơ, là vận mệnh và những người lòng tham không đáy đã tạo nên anh của hiện tại - thờ ơ và tàn nhẫn với tất cả mọi người, mọi việc, hoặc có lẽ, những điều này đều là vẻ bề ngoài, nội tâm của anh, cô đã từng cảm nhận được, anh là một con người bằng xương bằng thịt, không phải sao? “Con người đáng thương nhất không phải là không có tình cảm, đáng thương nhất là, giả vờ để mình trông như một người không hề có tình cảm.” Lời của cô làm lòng anh chợt run lên, ánh mắt của cô như muốn nhìn thấu tim anh, mở ra cánh cửa kiên cổ bên trong nội tâm của anh.
Người đáng thương nhất ư? Lầm to, anh không phải người như thế, trái tim của anh, đã hoàn toàn lạnh giá, căn bản không cần giả vờ gì cả. Ánh mắt của anh phủ một tầng lạnh lẽo và phẫn nộ, nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: “Đừng tưởng cô hiểu được tôi, một người phụ nữ tự cho mình là đúng, giống như bạn trai cô vậy, tôi sẽ không khách sáo với anh ta.” Anh hung hăng vứt lại câu này, quay người bỏ đi. Sau lời cảnh cáo tuyệt tình ấy, Thiên Nhã dõi theo bóng lưng giận dữ của anh, cố kìm nén nước mắt, đứng một mình giữa gió lạnh.
Bà chủ tịch lại đến điều tra rồi.
Mấy ngày qua tuy Hạ Vân Cẩm bị La Tiểu Bảo giày vò chết đi sống lại, nhưng vẫn cao ngạo ra vào Tập đoàn Lạc Thần, một mặt là vì để tất cả mọi người biết địa vị nữ chủ nhân của cô ta vô cùng vững chắc, mặt quan trọng nhất vẫn là phải trông chừng Thiên Nhã gắt gao, đối với mối nguy hiểm chí mạng tiềm tàng này, cô ta đã quyết định phải loại bỏ thật nhanh. Để cô tiếp tục ở lại bên cạnh Lạc Thần Hi, chẳng phải đang bỏ chuột vào hũ gạo sao? Quá khiến cô ta bất an rồi. Theo cô ta thấy, muốn loại bỏ nhân vật nguy hiểm này, đối với cô ta mà nói thật sự là một chuyện rất dễ dàng, ngay cả đầu ngón tay cũng không cần động vào.
“Nhất Y này, cô ở bên cạnh Chủ tịch cũng đã nhiều năm rồi, hình như tôi chưa từng bạc đãi cô.” Trong nhà hàng cao cấp và sang trọng, Hạ Vân Cẩm khoanh tay, vẻ mặt kiêu kỳ, nhìn Hạ Nhất Y lễ độ cung kính ngồi ở đối diện. Đối với bà chủ tịch này, dù rằng Hạ Nhất Y không phục trong lòng, nhưng vẫn giữ thái độ tôn trọng trước sau như một trước cô ta, mặc dù chỉ thể hiện bên ngoài. Chỉ có như vậy, Hạ Nhất Y mới có thể khiến Hạ Vân Cẩm buông bỏ cảnh giác, cô ta mới có thể tiếp tục ở cạnh Lạc Thần Hi, khi cơ hội đến, sẽ thừa lúc sơ hở để thể chỗ. “Đương nhiên, sự chiếu cố của bà chủ tịch tôi luôn ghi nhớ trong lòng.” Hạ Nhật Y mỉm cười nói, “Với những người hết sức trung thành, tất nhiên tôi sẽ đặc biệt chiếu cố, cô đứng trên vị trí này, thì nên biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm.” Bến dưới tầm mắt xinh đẹp của Hạ Vân Cẩm lộ ra sự xảo quyệt. Hạ Nhất Y hiểu ý gật đầu: “Vậy xin hỏi bà chủ tịch, việc gì mà tôi nên làm?” Khoé môi Hạ Vân Cẩm cong lên một nụ cười âm u lạnh lẽo, trong mắt đầy đắc ý.
Thiên Nhã vừa về công ty, liền bị Lạc Thần Hi gọi vào văn phòng Chủ tịch. Anh tối sầm mặt, miệng nở nụ cười lạnh. Thiên Nhã nhận ra khí chất đáng sợ từ anh, linh cảm lại có chuyện không hay xảy ra rồi. “Chủ tịch, có chuyện gì ạ?” Thiên Nhã bị anh nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, mở miệng hỏi.
“Một bản kế hoạch trị giá một tỷ, bị bạn trai cô nộp lên trước một bước, cô nói xem, cô có được tính là có chuyện không?” Lạc Thần Hi lạnh lùng hỏi.
Gần đây Tập đoàn Lạc Thần và Tập đoàn Kha Thị đều có ý định muốn phát triển kinh doanh dầu mỏ ở nước ngoài, mà công ty họ muốn hợp tác là đối tác lớn nhất ở nước ngoài, vì để có được đối tác thực lực hùng hậu đó, giữa anh và Kha Tử Thích ngoài việc đang tiến hành thảo luận dự án khu Vân Thành ra, cũng đã mở ra một cuộc cạnh tranh khác.
Đối tác yêu cầu hai tập đoàn gửi một bản kế hoạch làm họ đón nhận và yêu thích, mà khi đại diện của hai tập đoàn gặp mặt đối tác, lúc mỗi người trình bày kế hoạch của mình, thì bản kế hoạch được nhóm thiết kế của Tập đoàn Lạc Thần vất vả làm ra theo ý tưởng của anh, sau khi anh duyệt còn chưa kịp gửi đi thì đã bị Tập đoàn Kha Thị nộp lên và trình bày trước rồi, nội dung lại có thể giống nhau như đúc, không sai một chữ nào, khiến đại diện của Tập đoàn Lạc Thần nghe mà nghẹn lời, không chỉ vì bị dẫn trước một bước như vậy, mà còn mất hết thể diện vì chuyện này.
Ý tưởng có thể trùng hợp, nhưng việc bắt chước một cách máy móc như thế, cũng khó tránh quá càn quấy ngang ngược rồi, Kha Tử Thích lại dám gây hấn với anh như thể, rõ ràng là đang nói với anh: Tôi bắt chước anh đấy, thì thể nào? Thái độ càn quấy như vậy hiển nhiên là đang khiêu khích giới hạn của anh.
Anh biết rõ hoàn cảnh nhân viên của Tập đoàn Lạc Thần, nghi phạm lớn nhất tiết lộ kế hoạch này, mũi dùi đã chĩa thẳng vào Thiên Nhã. “Loại thủ đoạn gây án này của cô, cũng quá ngu xuẩn rồi.” Anh lạnh lùng lên tiếng. Trước lời mỉa mai đột ngột này, vẻ mặt Thiên Nhã mù mịt. Cảnh tượng này sao có chút quen thuộc? Kiểu hỏi tội này của anh, biểu cảm như muốn lột da cô,rút xương cô, cực kỳ giống với lần bị hiểu lầm là gián điệp lúc cô vừa vào làm, lẽ nào... “Có phải công ty lại xảy ra chuyện gì rồi không?” Thiên Nhã lo lắng hỏi. Anh hừ lạnh: “Xem ra loại chuyện này còn không phải chỉ một lần.” Nhưng chết tiệt là anh không nhớ, xem ra những lời Hạ Vân Cẩm nói là thật, cô ta, La Thiên Nhã, là người được Kha Tử Thích phái đến.
“Đúng, không phải lần đầu nữa, do Chủ tịch quên hết mà thôi.” Thiên Nhã dở khóc dở cười, nhìn nét mặt của anh, người mơ hồ nhất cũng biết, chắc là cô lại “phạm” lỗi lầm gì rồi.
Lạc Thần Hi nhếch môi, ngọn lửa trong mắt nóng rực đến mức như muốn đốt trụi cô, anh cười lạnh: “Được lắm, có thể thực hiện một cách gọn gàng thuần thục, không tìm ra sơ hở.” Dù anh đã hao tổn hết tâm sức, nhưng vẫn không tìm được bằng chứng cho thấy cô đã tiết lộ cơ mật của công ty.
Thiên Nhã nhìn anh đang cực kỳ giận dữ, nhận ra chuyện này rất nghiêm trọng: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi lại làm chuyện không thể tha thứ gì không?” Lạc Thần Hi nhìn dáng vẻ vô tội của cô, y lạnh trong đôi mắt càng nồng đậm: “Một kẻ lừa đảo như cô, không đi làm diễn viên thật là lãng phí.” Anh giận cô, càng giận bản thân mình, với tính cách trước đây của anh, nhất định sẽ âm thầm giăng một cái bẫy, khiến cô mãi không thể trở mình, khiến cô phải trả cái giá đắt nhất vì hành động phản bội anh, nhưng anh lại không làm vậy, anh lại có thể gọi cô đến trước mặt mình để dò hỏi. Nhưng nếu như cô là một người đầy tâm cơ, vào Tập đoàn Lạc Thần tiếp nhận anh là vì để giúp Kha Tử Thích đánh bại anh, vì sao lại dùng cách ngu xuẩn như thế để phản bội anh? Làm người khác nghĩ ngay đó là hành động của cô?
Tại sao anh lại không tin, việc này chính là cô làm? Tại sao chứ? Thà giết lầm, còn hơn bỏ sót, chẳng phải là thái độ giải quyết mọi chuyện trước nay của anh sao? Thiên Nhã bị câu nói của anh làm tổn thương, ấm ức trong lòng, cúi đầu, hồi lâu, cô ngước mắt nói: “Phải, tôi là diễn viên, thích đóng kịch trước mặt anh và mọi người nhất, bây giờ tôi diễn đủ rồi, tôi không diễn nữa, được chưa?”
Đôi mắt Thiên Nhã ửng đỏ, nói xong câu này liền đóng sầm cửa bỏ đi.
Cô không phải người thiếu trách nhiệm, thái độ làm việc của cô trước nay rất nghiêm túc, nhưng mà... nhưng mà... đừng trách cô, lần này cô muốn bãi công vô cớ rồi, cô không làm nữa. Ấm ức, buồn bã bấy lâu nay bị kìm nén trong lòng, có một mình đi dạo trên phố, nghĩ mãi không thông, cuộc sống vốn dĩ bình thường đơn thuần hơn nữa mỗi ngày còn trở nên ngọt ngào vì có La Tiểu Bảo của cô, vì sao lại biến thành phức tạp, vẩn đục và khổ tâm như vậy? Cô cứ bước đi, không biết làm thế nào đã thấy mình đến sân nhảy của quảng trường, cô dừng lại. Vào buổi tối cách đây không lâu ấy, hai người cùng nhảy điệu Waltz một cách ăn ý, rồi anh giận dỗi chạy đến giữa đường, cô căng thẳng kéo anh về, mà tựa như đã kéo về một phần quan trọng không thể thiếu của cuộc đời.
Duyên phận hỗn loạn, biết nhau là sai lầm.