Cô ta giơ ngón trỏ nâng cằm của Thiên Nhã, lạnh lùng liếc nhìn cô, điệu bộ như đang thưởng thức: “Gương mặt thật xinh đẹp, chả trách đàn ông đua nhau chạy theo.” Thiên Nhã quay mặt đi, lùi về sau hai bước: “Bà chủ tịch xin tự trọng, đây không phải nơi thích hợp để cổ làm loạn.” Cô nói một cách lạnh lùng
“Ha ha, nơi này là Khách sạn Lạc Thần, chỗ của chồng tôi, cũng chính là chỗ của tôi, tôi muốn làm gì thì làm! Muốn làm loạn thế nào thì làm loạn thể nẩy! La Thiên Nhã, tôi nói cho cô biết, sau này đừng ve vãn chồng tôi, đừng tưởng dựa vào gương mặt này của cô2thì có thể dụ dỗ anh ấy, ở yên bên cạnh Kha Tử Thích của cô, không chừng còn thật sự gả được vào nhà quyền thế đấy.”
Thiên Nhã nhìn bộ dạng dữ tợn của cô ta, cười lạnh: “Bà chủ tịch không cảm thấy những lời như vậy xuất phát từ miệng của cô rất mất thân phận sao? Lẽ nào cô nghĩ dùng những lời vô nghĩa này để ra oai trước mặt tôi, thì cô sẽ giữ được chồng của mình? Chuyện của hai vợ chồng các người không hề liên quan gì đến tôi, cần gì phải ra oai trước mặt tôi chứ? Còn nữa, về chồng của cổ - Lạc Thần Hi, tôi thật sự không có một chút8hứng thú nào.” Thiên Nhã nói hết một mạch rồi quay người bỏ đi
“Hừ, tốt nhất là không có một chút hứng thú nào, sợ rằng trong lòng cô nhung nhớ không quên đấy.” Hạ Vân Cẩm ở phía sau nói một cách âm u lạnh lẽo
Lưng của Thiên Nhã cứng đờ một lúc, sau đó cất bước rời khỏi.
Nhung nhớ không quên, nhung nhớ không quên, có điên mới nhung nhớ không quên anh ta đấy.
Thiên Nhã mắng thầm trong lòng, lấy một ly Champagne từ chỗ nhân viên phục vụ, uống một hơi hết ly rượu.
Kha Tử Thích từ sau bước đến, giành lấy ly rượu trong tay cô, nói: “Đừng uống nữa, anh ở xa đã thấy em uống hết mấy9ly, sao vậy? Có chuyện gì làm em không vui?” Ánh mắt dịu dàng sâu lắng của anh dường như muốn nhìn thấy đám mây nơi đáy lòng của cô
Anh chỉ nói vài câu khách sáo với khách hàng của các công ty khác mà Thiên Nhã đã uống hết mấy ly rượu rồi, anh thật sự sợ cô lại uống say.
Thiên Nhã lúng túng che giấu: “Em rất vui, rất vui vì khu Vân Thành không những không cần đập bỏ di dời, mà còn có hi vọng trở thành khu hưng thịnh văn minh của thành phố A, các cư dân có thể ở bên trong an cư lạc nghiệp, còn có thể trở thành khu vực mạnh về kinh tế, sao2em có thể không vui chứ.” Cô nói linh tinh, không muốn bị anh nhìn thấu sự chột dạ của mình.
Kha Tử Thích nhận ra vẻ lúng túng của cô, không muốn vạch trần cô, anh đưa tay vuốt mái tóc của cô, tình cảm cưng chiều ấy thể hiện rõ mà chẳng cần đến câu từ: “Vậy cô nhóc vui vẻ, có thể cùng anh nhảy một điều không?”
Thiên Nhã giơ tay ra, cười đáp: “Đương nhiên có thể.”
Nhạc Waltz vang lên, từng đôi nam nữ khiêu vũ uyển chuyển trong sân nhảy
Lạc Thần Hi và Hạ Vân Cẩm, Kha Tử Thích và La Thiên Nhã không nghi ngờ gì là hai cặp thu hút nhất trên sân khấu
Trong khi người xem xôn2xao hưởng ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị về phía họ, thì các nhân vật chính trên sân lại mang tâm tư khác nhau
Thiên Nhã cố gắng phối hợp bước chân của Kha Tử Thích, ngăn bản thân nhìn Lạc Thần Hi đang ở gần đó
Ánh nhìn nơi khoé mắt của Lạc Thần Hi di chuyển theo bóng dáng của cô, thấy dáng vẻ ăn ý của cô và Kha Tử Thích, một cơn khó chịu dấy lên trong lòng anh.
Cuối cùng thì khúc nhạc làm giày vò người khác này đã kết thúc, khoảnh khắc âm nhạc ngừng lại, Lạc Thần Hi ôm chặt Hạ Vân Cẩm, đôi môi mỏng lấp kín môi cô ta
Ban đầu Hạ Vân Cẩm ngây người, sau đó đáp lại anh một cách nồng nhiệt.
Hai người ôm hôn nhau ngọt ngào, ánh đèn của sân khấu tập trung lên người họ, đèn led không ngừng nhấp nháy.
Thiên Nhã quay người, vừa nhìn thấy hai người đang ôm hôn say sưa, trong lòng chợt buồn bã.
Từ sau, tay của Kha Tử Thích vòng qua che mắt cô lại, nhẹ giọng nói: “Những lúc thế này, em đừng nhìn, cũng đừng nghe, như vậy là được rồi.”
Viền mắt Thiên Nhã nóng rát, nghe lời anh nhắm mắt lại, để anh dìu mình, cùng rời khỏi nơi này
Lạc Thần Hi dõi theo bóng lưng rời khỏi của cô và Kha Tử Thích thông qua khóe mắt
Ánh mắt thoáng đổi sắc thái, anh buông Hạ Vân Cẩm ra, khắp sân khấu vang lên tràng vỗ tay nhiệt liệt
Cô ta tựa vào lòng anh với vẻ mặt hạnh phúc, nhìn bóng lưng rời đi của Thiên Nhã, nở một nụ cười đắc ý.
“Chồng, bên người ta đêm nay được không?” Hai người trở về biệt thự nhà họ Lạc, Hạ Vân Cẩm ngả lên người Lạc Thần Hi, nũng nịu nói
Anh lạnh nhạt hất tay cô ta ra, đáp: “Anh ở cùng Lạc Lăng.” Hạ Vân Cẩm chu môi nói: “Chồng à, đã lâu anh không bên người ta rồi.” Vì sao trước hay sau khi mất trí nhớ, thái độ thờ ơ của anh vẫn không thay đổi? Lạc Thần Hi lộ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Em có thời gian thì nên bỏ chút tâm tư cho Lạc Lăng, đừng giở thói ngang ngược trước mặt anh.” Hạ Vân Cẩm nổi giận, vẻ mặt ấm ức: “Nhưng em là vợ của anh, là mẹ của con anh, có phải anh đối xử với em quá hờ hững rồi không?” Thái độ của anh hoàn toàn không giống với thái độ ở buổi tiệc khi nãy, lẽ nào lúc đó thật sự là anh đang diễn kịch cho La Thiến Nhã xem? Lạc Thần Hi mặc kệ cổ ta, đi thẳng đến phòng của Lạc Lăng
Hạ Vân Cẩm đuổi theo, ngăn anh lại, nói: “Lúc nãy anh đang đóng kịch, có đúng không?” Trước phát hiện này, cô ta cảm thấy rất phẫn nộ
“Em nhất định phải nói những thứ vớ vẩn trước cửa phòng của con sao?” anh lạnh lùng liếc nhìn cô ta, hỏi
Hạ Vân Cẩm không chịu cho qua: “Anh đừng mang con ra để nói chuyện! Hôm nay anh phải giải thích rõ ràng cho em.” Trong mắt của Lạc Thần Hi phủ một tầng lạnh giá và tức giận, điều này khiến Hạ Vân Cẩm chợt sợ hãi trong lòng, suýt nữa thì cô ta đã quên, trước đây chính vì cô ta quả cương quyết và ngang tàng bạo ngược trước mặt anh, cho nên mới dẫn đến việc anh hạ quyết tâm muốn ly hôn với cô ta
Hạ Vân Cẩm, sao mày có thể phạm cùng một sai lầm chứ? Hiện tại mày cần sắm vai vợ hiền mẹ đảm kia mà
Nghĩ đến đây, thái độ của Hạ Vân Cẩm bỗng chốc dịu đi, trên mặt đầy ấm ức và áy náy
Cô ta cúi đầu nói: “Xin lỗi chồng, đều là em không đúng, em không nên gây sự vô lý.”
Lạc Thần Hi lạnh lùng hỏi: “Vậy còn không tránh ra?” Hạ Vân Cẩm vội vàng dịch người, để anh vào trong
Lạc Thần Hi mở cửa, thoáng nhìn con trai đang say ngủ trên giường, anh nhẹ nhàng đóng cửa, quay về phòng với vẻ mặt u ám
Hạ Vân Cẩm nhìn bóng lưng của anh, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đáng ghét! Đáng ghét!” ở bên trong La Tiểu Bảo vệ ngủ nên nghe thấy hết, cậu trốn trong chăn cười trộm, cha ơi, làm tốt lắm, cha nên đối xử như thế này với người phụ nữ độc ác như Hạ Vân Cẩm, người ta vỗ tay hoan hô cha.
Hôm nay, Thiên Nhã tổng vệ sinh nhà cửa, mùa xuân sắp đến, nên cô tạm dừng tìm việc mới, dự định sang năm mới ra ngoài tìm việc làm
Kha Tử Thích khuyến cổ đến làm ở tập đoàn Kha Thị, nhưng cô vẫn từ chối khéo
Trong những ngày tháng nhàn rỗi thì Tiểu Bảo và ngôi nhà ấm cúng này, chính là nơi gửi gắm duy nhất của cô rồi
Sau buổi tiệc hôm đó, cô không còn gặp Lạc Thần Hi nữa
Cuộc sống dường như đã trở về lúc ban đầu, trước khi chưa gặp anh, trong thế giới của cô chỉ có La Tiểu Bảo, còn có Kha Tử Thích vô cùng tốt bụng, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô và bé cưng
Thiên Nhã khe khẽ hát, phơi quần áo trên ban công, ánh nắng ấm áp của ngày đông len vào nhà, quãng thời gian này thanh thản dễ chịu biết bao
Tuy thi thoảng cô vẫn nhớ đến anh, thi thoảng vẫn thấy buồn..
Bỗng chuông cửa vang lên
Thiên Nhã bỏ quần áo trong tay xuống, chạy ra mở cửa: “Tiểu Bảo con lại quên mang...” “Chìa khóa đúng không...” Nhìn người đang đứng ngoài cửa, những từ sau cùng được cô nói ra gần giống như tiếng muỗi kêu
Sao anh..
lại đến đây..
Lạc Thần Hi nhìn cô mặc áo ngủ gấu Pooh, thắt hai bím tóc nhỏ, đứng trước mặt mình với một nét trong sáng khác ngày thường, ánh mắt anh thoáng đổi sắc thải.
Nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, anh đi thẳng vào trong nhà
Lúc này Thiên Nhã mới phản ứng lại, cô mở lời: “Không biết Chủ tịch Lạc ghé thăm có chuyện gì?”
Lạc Thần Hi không quan tâm cô mà ngồi lên sofa
Thiên Nhã đứng trước cửa, thẳng thừng đuổi khách: “Nếu không có chuyện gì thì mới Chủ tịch Lạc về cho, tôi rất bận, không có thời gian tiếp đón Chủ tịch.” Lạc Thần Hi nghịch nhẫn, nhàn nhã nói: “Tôi khát rồi, rót cho tôi một ly cà phê.” Chết tiệt, anh cũng không biết vì sao lại chạy đến nơi này, trợ lý mới tuyển về vẫn không pha được mùi vị cà phê mà anh có thể chấp nhận, nên anh buồn bực lái xe dạo một vòng trên phố, cứ dạo như thế thì đã đến dưới nhà của cô rồi
Thiên Nhã bất đắc dĩ lườm anh một cái: “Có phải Chủ tịch hồ đồ rồi không, chỗ này của tôi không phải quán cà phê.” Cô không thèm pha cà phê cho anh, bây giờ cô đã không còn là trợ lý của anh nữa.
“Cô cũng không thích tôi đập nát hết dụng cụ pha cà phê của cô mà nhỉ?” Lạc Thần Hi thoáng nhìn bộ dụng cụ cà phê tinh xảo ở quầy bếp, nói như uy hiếp
“Anh!” Thiên Nhã bị lời của anh chọc tức đến cứng họng
Cô thoáng ngắm bộ dụng cụ cà phê cao cấp kia, đây là Kha Tử Thích mua đấy, nếu như bị tên này đập, cô thật sự không biết nên ăn nói thế nào.
Thôi được, sợ anh rồi, pha thì pha
Thiên Nhã chỉ đành đóng cửa lại, ngoan ngoãn đi qua đó pha cà phê cho anh
Lạc Thần Hi nhìn cô pha cà phê một cách thuần thục, hương thơm nồng nàn của cà phê lan tỏa trong nhà, không biết vì sao, anh lại cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc, có một loại cảm giác đã từng gặp qua không thể diễn đạt thành lời
Mà loại cảm giác này, lại có thể làm anh thấy ấm áp, như thể một luồng nước ấm đang chảy trong tim mình.
Ý nghĩ đáng sợ này khiến lòng anh chợt kinh ngạc.
“Cà phê của anh.” Thiên Nhã đặt cà phê trước mặt anh, kéo anh khỏi dòng suy nghĩ.
Lạc Thần Hi nhìn ly cà phê phả hơi nóng trên bàn, mùi hương quen thuộc này mới là mùi hương làm anh hài lòng
Anh bưng cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ mùi vị lâu ngày không gặp
Thiên Nhã ngồi đối diện anh, cô không hề quên cách đây không lâu nhân vật nguy hiểm này đã từng làm gì với mình
Cô nhìn đồng hồ treo tường, trời ơi, hình như La Tiểu Bảo sắp về rồi
“Chủ tịch đã uống xong chưa? Uống xong rồi chắc là có thể về rồi?” Cô hỏi dò, tên này không dùng đến đây rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Lạc Thần Hi uống cà phê, nghe cô nói vậy anh nhướng mày, đặt ly xuống, hỏi: “Có vẻ cô rất không chào đón tôi? Đừng quên là, hiện tại tôi là một trong hai người có tiếng nói tại nơi này.” Tuy rằng người còn lại là Kha Tử Thích
Thiên Nhã thầm phỉ nhổ anh, nói: “Vậy xin hỏi vị có tiếng nói là anh đến nơi này rốt cuộc vì chuyện gì?” Cứ nói thẳng ra đi, trước giờ cô không đoán được tâm tư và suy nghĩ của anh
“Làm trợ lý riêng của tôi đi.” Anh ngước mắt, nhìn chằm chằm cô và nói
Thiên Nhã nghe được yêu cầu này, vẻ mặt mông lung, anh đang đem cô ra đùa giỡn sao?
“Chủ tịch Lạc, làm trợ lý riêng của anh, tôi không có một chút hứng thú nào.” Cô thẳng thừng từ chối, lẽ nào anh đã quên rồi ư? Ban đầu là anh nghi ngờ cô tiết lộ cơ mật công ty, là anh ép cô rời khỏi.
“Cô nghĩ cô có thể lựa chọn?” Lạc Thần Hi nhướng mày hỏi
Quá nực cười, quá nực cười rồi, vì sao cô không thể lựa chọn chứ? “Đương nhiên tôi có thể
Hơn nữa tôi còn có thể lựa chọn để anh lập tức rời khỏi đây ngay bây giờ.” Thiên Nhã nói một cách không cảm tình
Nhưng Lạc Thần Hi vẫn ung dung vắt chéo chân, nói: “Cô đã quên cuộc giao dịch của chúng ta.” Thiên Nhã chợt biển sắc: “Giao dịch đã xong, tôi nghĩ không cần nhắc đến nữa.” “Có những thứ, vẫn có thể tận dụng tối đa giá trị thừa ra của nó, tôi nghĩ chắc là Kha Tử Thích rất hứng thú muốn biết, vì sao tôi lại chấp nhận phương án của anh ta.” Anh nói đầy hàm ý.
Thiên Nhã siết nắm đấm nhỏ nhắn, nhìn người đàn ông đang nở nụ cười đen tối ở trước mặt, cô thật sự hận không thể diệt đường sống của anh ta
Trong lúc cô đang thầm phỉ nhổ và do dự thì Lạc Thần Hi đã đứng dậy, bỏ lại một câu rồi đắc ý nghênh ngang rời khỏi: “Ngày mai quay về làm việc đúng giờ, không đến hoặc đến muộn, hậu quả cô tự gánh lấy.”