Bỗng có đôi tay lớn vòng qua chiếc eo mảnh của cô, từ sau truyền đến cảm giác ấm áp, Lạc Thần Hi vừa ngủ dậy đang ôm chặt lấy cô, cọ cằm lên bờ vai cô
Cơ thể của Thiên Nhã chợt run lên, hành động thân mật này, khiến lòng có bất giác trở nên ấm áp
“Vợ à, đang làm bữa sáng cho anh sao? Hai bé cưng nhà mình đâu rồi?” Mắt Lạc Thần Hi lim dim, anh kề bên tai của Thiên Nhã, nói với giọng lười nhác
“Anh còn đang nằm mơ sao? Ai là vợ anh chứ.” Thiên Nhã lườm anh một cái tên này chơi trò đóng kịch chơi đến nghiện rồi đúng không? Lạc Thần Hi không quan tâm gáo nước lạnh mà cô vừa tạt, trái lại càng2thân mật hơn, cọ cằm vào cổ của cô: “Anh đói bụng rồi, nấu xong chưa em?” Hành động trêu đùa này của anh khiến toàn thân Thiên Nhã tê dại, hai chân cô mềm nhũn, có chút không đỡ nổi
Thôi kệ, cố lưới tranh luận với anh: “Nấu xong rồi, mau đánh răng rửa mặt rồi ăn đi.” Lạc Thần Hi nhìn bữa sáng thịnh soạn mà Thiên Nhã dày công chuẩn bị được dọn lên bàn ăn, anh khẽ nhíu đôi mày anh tuấn: “Vì sao không có sandwich bơ lạc?” Thiên Nhã nở nụ cười bất đắc dĩ, tên này cũng thù dai thật đấy: “Lần trước anh không chịu đổi mà.” Đây có được coi là câu chuyện về sandwich lạp xưởng và sandwich bơ lạc không? “Sau này em chỉ9có thể làm sandwich cho anh ăn.” Anh ăn một thìa cháo thịt do Thiên Nhã nấu một cách ngon lành
“Vậy thì tiếc lắm, tôi còn định mở một quán cà phê chuyên bán sandwich đấy.” Thiên Nhã trêu anh
“Thế anh làm khách hàng duy nhất của em.” Anh đáp không cần nghĩ ngợi
“Khách hàng duy nhất? Anh muốn cả đời toàn ăn sandwich để sống sao?” Cô giả vờ ngạc nhiên hỏi anh
Lạc Thần Hi ngước mắt nhìn cô chằm chằm, người phụ nữ này, lại chuyển sang đối đáp lanh lợi rồi: “Chẳng sao cả, ăn không xuể thì em giúp anh, cả đời.” Thiên Nhã thu lại nụ cười, nói bằng giọng như muỗi kêu: “Sợ rằng chuyện này hơi khó.”
Anh chợt dừng lại một lúc, hiểu ý cô, gương mặt anh6tuấn trở nên âm u, vùi đầu tập trung ăn sáng
“Cảm ơn anh và Lạc Lăng đã mang đến một đêm vui vẻ cho tôi và Tiểu Bảo.” Thiên Nhã ngồi trên xe của Lạc Thần Hi, xe đang chạy về phía khu Vân Thành,
Một đêm như vậy, có thể mãi mãi cô cũng không tài nào quên được, nhưng lúc nên thức tỉnh thì phải thức tỉnh
“Chúng ta thử đi.” Anh thẳng thừng làm lơ lời cảm ơn” và “tổng kết của Thiên Nhã, bỗng nói
Thiên Nhã nghẹn lời, có chút không hiểu ý anh: “Hả?” “Anh nói, chúng ta thử đi, ở bên nhau.” Chưa từng có người phụ nữ nào, có thể khiến anh say mê và để tâm như thế
“Tôi không muốn.” Nghe yêu cầu của anh, Thiên Nhã dứt khoát0từ chối
“Em không có lựa chọn.” Sự ngang ngược của anh lại quay về rồi
“Tôi đã nói rõ rồi, nếu anh ép tôi, tôi sẽ..” Thiên Nhã còn chưa nói hết, Lạc Thần Hi đã phanh gấp, dọa cô giật cả mình, anh quay mặt lại, nhìn chằm chằm cô, nói ra từng từ một: “Em cũng đừng ép anh.” Anh bắt lấy bàn tay đeo nhẫn của cô: “Nhìn đi, em đã đeo nó rồi, thì không thể hổi hận nữa.” Thiên Nhã nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay, giơ tay còn lại gỡ nó xuống: “Trả anh.” Lạc Thần Hi lạnh lùng liếc nhìn cô một lúc, giành lấy chiếc nhẫn, sau đó cưỡng ép đeo lại cho cố: “Nghe kỹ, đây là cảnh cáo, không được tháo xuống nữa, nếu không,7hậu quả em tự gánh.” Thiên Nhã dỡ trán, vẻ mặt bất lực: “Đừng làm loạn nữa được không?” “Làm loạn? Em thử coi lời của anh như làm loạn xem?” Ánh mắt của anh bừng lên “sát khí”
Thiên Nhã lau mồ hôi lạnh, thôi được, phụ nữ giỏi nên tránh cái hại trước mắt, vẫn là đừng cứng rắn trước anh thì hơn
Thấy cô ngoan ngoãn im lặng, Lạc Thần Hi tỏ ý hài lòng, đó mới là người phụ nữ của anh.
Đến dưới nhà Thiên Nhã, nhìn Thiên Nhã nhanh chóng xuống xe, ngay cả hôn tạm biệt cũng không có, như là được giải phóng vậy, mặt Lạc Thần Hi đẩy vạch đen, anh xuống xe gọi cô lại: “Em không mời anh lên nhà ngồi chơi sao?”
Thiên Nhã quay người lại, miễn cưỡng tươi cười: “Tôi biết anh rất bận rộn, cho nên không dám làm phiền anh.” Tên này còn chưa chịu dứt
Lạc Thần Hi nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của Thiên Nhã, nhếch môi: “Nghe em nhắc anh mới nhớ ra anh rất bận, thối được, hôm nay bỏ qua cho em trước, hôm khác lại đến tìm em tính sổ.”
Thiên Nhã tiếp tục cười khan: “Vậy tôi lên nhà đây.”
“Qua đây.” Anh vẫy tay với cô.
Vẻ mặt Thiên Nhã nghi hoặc, tên này còn định làm gì nữa? Những bước chân của cô vẫn tự giác đi qua đó
Lạc Thần Hi cúi người hôn một cái lên má của cô, nói: “Tạm biệt, em yêu.” Anh nở nụ cười vô hại hiếm thấy
Thiên Nhã ngây người tại chỗ, nhìn xe của anh rời đi mất hút.
“Ôi ôi ôi, trời ơi! La Thiên Nhã, không ngờ cậu lại..
lại...!” Đồ Hoa Kỳ không biết xuất hiện từ đâu, mang vẻ mặt không thể tin được
Thiên Nhã phản ứng lại, thấy biểu cảm khoa trương của cô bạn thân, cô cúi đầu ái ngại nói: “Cậu..
cậu đã nhìn thấy hết rồi?” “Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm.” Đồ Hoa Kỳ dùng ánh mắt dò xét Thiến Nhã một lượt, chả trách người ta bảo phụ nữ khi yêu phong thái đặc biệt tốt, cô bé này đúng thật là mặt đầy gió xuân
Thiên Nhã khẽ thở dài một tiếng: “Tớ cũng không biết nên giải thích thể nào nữa.” “Cậu nhíu mày gì chứ, chẳng phải cậu đã lựa chọn rồi sao?” Thiên Nhã lại thở dài, ngay lập tức trông như gà mái bại trận: “Nếu như tớ có thể lựa chọn, thì sự việc đã không đến nước này.” Đồ Hoa Kỳ tỏ ra hoang mang: “Trời! Chẳng lẽ cậu có nhân bánh" rồi sao?” Cô nhìn bụng của Thiên Nhã, hỏi với giọng điệu khoa trương
Mặt Thiên Nhã đầy vạch đen: “Cậu nhỏ tiếng chút! Nói linh tinh gì thể...” Thật ra cô đã sớm có nhân bánh" của anh rồi, La Tiểu Bảo đấy thôi
Hai người về đến nhà của Thiên Nhã, vẫn chưa kết thúc chủ đề này: “Thiên Nhã, tớ thấy cậu nên giữ vững lập trường, kiên quyết từ chối mới đúng.” Là bạn thân, Đổ Hoa Kỳ trước sau đểu đứng về phía Kha Tử Thích, vì cô thật sự không hi vọng Thiên Nhã bị tổn thương, mà Lạc Thần Hi kia ngoài việc có vợ con ra, vừa nhìn đã biết là một nhân vật không dễ đối phó, một người đơn thuần như Thiên Nhã, bị anh ta đàn áp là cái chắc
“Thật ra tớ cũng muốn như vậy...” Vẻ mặt Thiên Nhã ủ rũ, tâm trạng của cô rất rối bời, thật sự rất rối bời
“Ôi trời! Thứ này là sao?” Đồ Hoa Kỳ cuối cùng đã phát hiện chiếc nhẫn kim cương lớn trên tay cô.
Thiên Nhã đỏ mặt đáp: “Chuyện..
chuyện này dài dòng lắm.”
“Hai người ngầm kết hôn với nhau rồi á?” Vẻ mặt Đồ Hoa Kỳ kinh ngạc.
“Đương nhiên không phải...” Thiên Nhã chỉ đành kể hết chuyện đêm qua với Đổ Hoa Kỳ.
Sau khi nghe xong, Đồ Hoa Kỳ chống cằm: “Xem ra, Tiểu Bảo nhà cậu đã hoàn toàn đứng về phía địch rồi.” Anh chàng đẹp trai họ Kha thật đáng thương
Thiên Nhã cười khan vài tiếng: “Cũng không tính là vậy đâu, có thể nhóc con tương đối có duyên với anh ấy.” Suy cho cùng thì giọt máu đào hơn ao nước lã mà
Đồ Hoa Kỳ suy nghĩ gì đó, rồi bỗng như phát hiện ra đại lục mới: “Trời! Sao tớ cứ có cảm giác Tiểu Bảo và Lạc Thần Hi trông rất giống nhau nhỉ!” Khoé môi Thiên Nhã co rút hai cái, lẽ nào Tiểu Bảo thật sự giống Lạc Thần Hi như thế sao? Cô đã có cảm giác sắp mất đi La Tiểu Bảo rồi
Nhìn thấy phản ứng của Thiên Nhã, đại não của Đổ Hoa Kỳ vận động hết công suất, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ mà ngay cả chính cô cũng sửng sốt: “Lẽ nào...” Ánh mắt của Đổ Hoa Kỳ thấp thoáng sự không chắc chắn
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Thiên Nhã thì đáp án đã hiện ra.
“Tiểu Bảo là con trai của Lạc Thần Hi?” Cô vẫn nhớ khoảng bảy năm trước, lúc đó hai người còn đang đi học, Thiên Nhã đột nhiên nói với cô rằng cậu ấy đã mang thai, hơn nữa ngay cả cha của đứa bé là ai cũng không biết thì đã quyết định sinh đứa bé này.
Nhiều năm qua, Thiên Nhã luôn đặt hết tâm tư vào La Tiểu Bảo, ngay cả người đàn ông như Kha Tử Thích vừa là ân nhân lại cực kỳ tốt bụng mà cậu ấy cũng không rung động, thế nhưng lại bị Lạc Thần Hi mê hoặc.
Có lẽ, đây chính là duyên phận.
Thiên Nhã gật đầu không nói gì, chuyện đã ra nông nổi này, cô cũng không muốn che giấu bạn thân nữa, thật ra cô luôn giữ im lặng về phận của cha Tiểu Bảo là bởi vì quá khứ, cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Lạc Thần Hi, nhưng ông trời lại trêu ngươi, không ngờ cô và anh gặp nhau, hiện tại còn có mối quan hệ dây dưa rối rắm nữa
Đồ Hoa Kỳ đỡ trán, cố tiêu hóa việc hệ trọng long trời lở đất này, thì ra cha ruột của La Tiểu Bảo chính là chính là Lạc Thần Hi
“Trời, vậy chẳng phải La Tiểu Bảo đã trở thành một trong những người thừa kế Tập đoàn quốc gia Lạc Thần rồi sao?” Hai mắt Đồ Hoa Kỳ phát sáng, thể thì đời này Thiên Nhã không cần phải phiền muộn rồi
Thiên Nhã thở dài: “Tớ không định công khai thân phận của La Tiểu Bảo, cũng không định để cho con họ nhận nhau.” Cô không thể mất đi bé cưng được, La Tiểu Bảo chính là tất cả trong cuộc đời cô
Đồ Hoa Kỳ như đã hiểu ra, cô là một người thông minh, đương nhiên biết Thiên Nhã đang lo ngại điều gì
“Ai, nếu hai người ở bên nhau, thì bé cưng đã có thể đường hoàng..
nhưng tiếc là, anh ta có vợ con, hơn nữa trông vợ của anh ta còn không phải một người dễ chọc.” Đồ Hoa Kỳ và Hàn Triết Vũ đã từng gặp qua người phụ nữ này tại buổi tiệc tối tìm nhà đầu tư của một công ty quảng cáo, cô ta xinh đẹp, quyến rũ, nhưng lại không thanh lịch như Thiên Nhã, hơn nữa vừa nhìn đã biết không dễ đối phó
“Đừng ngốc, tớ không định tranh giành gì với cô ta cả, tớ có La Tiểu Bảo là đủ rồi.” Thiên Nhã giả vờ không quan tâm, nói.
“Cậu cứ tự lừa chính mình đi, ai không nhìn ra cậu thích anh ta chứ.” Đổ Hoa Kỳ đã nhìn thấy rõ dáng vẻ say đắm của Thiên Nhã ở dưới lầu khi nãy.
Thiên Nhã ôm mặt: “Thật sự dễ nhận ra như vậy sao?” Trời ơi, rõ ràng cổ đã che giấu rất kỹ rồi mà.
“Nếu không thì cậu tưởng thế nào? Nhìn dáng vẻ hạnh phúc như cô gái nhỏ vừa nãy của cậu, kẻ khờ cũng nhìn ra.” Đồ Hoa Kỳ nói với biểu cảm không chịu nổi.
“Không..
không thể cứ tiếp tục như vậy nữa.” Thiên Nhã cắn răng nói, như muốn sửa sai triệt để
Đồ Hoa Kỳ lườm cô một cái: “Thôi đi, hiểm khi cậu có thể vừa ý một người đàn ông, đừng giày vò bản thân như thế, nếu anh ta đã là cha của Tiểu Bảo, vậy thì, cậu cứ cân nhắc thử đi.” Có nhiều thêm một mối quan hệ, dường như Đổ Hoa Kỳ cũng không phản đối chuyện Thiên Nhã yêu Lạc Thần Hi gay gắt nữa, suy cho cùng, một giọt máu đào hơn ao nước lã, cô thân là mẹ nuôi của La Tiểu Bảo, là bạn thân từ nhỏ đến lớn của Thiên Nhã, đương nhiên mong rằng cả nhà họ có thể đoàn tụ
“Đồ Hoa Kỳ, cậu trở mặt còn nhanh hơn lật sách đấy, cậu đâu thể ủng hộ tớ làm kẻ thứ ba của người khác được.” Thiên Nhã huơ hai nắm đấm nhỏ trước mặt mình, nói trong kiên định
“Ai bảo cậu làm kẻ thứ ba, cậu nghĩ xem, giường ai cậu không lên, lại lên nhầm giường của anh ta? Hơn nữa còn “trúng thầu” chỉ trong một lần, sinh ra La Tiểu Bảo, nhiều năm sau lại gặp anh ta lần nữa, vả lại đều có tình cảm với nhau! Đây không phải duyên phận thì là gì? Cậu không thoát khỏi đầu, La Thiên Nhã.” Tuy Đổ Hoa Kỳ cũng thấy tiếc cho chàng đẹp trai họ Kha, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận rằng duyên phận là một điều rất kỳ diệu.
“Đừng nói nữa..
Tớ thật sự rối lắm, chưa chắc anh ấy đã thật lòng với tớ.” Thiên Nhã nói bằng giọng ủ rũ, cô không chắc rằng việc bản thân quay về thành phố A có phải là một lựa chọn chính xác hay không, không tìm thấy cha, trái lại còn gặp Lạc Thần Hi, một người đàn ông yêu nghiệt khiến cô vừa yêu vừa hận.
“Từ từ thôi, bọn mình phải bình tĩnh quan sát sự thay đổi, tuy trái tim đàn ông như kim đáy biển, nhưng thật tâm hay giả dối, nghiêm túc hay chơi đùa, cậu có thể cảm nhận được, không phải sao?” Tuy nói là vậy, nhưng bạn mình đơn thuần như vậy, thật khiến Đồ Hoa Kỳ hơi lo lắng.
“Tớ mãi cũng không nhìn thấu được anh ấy.” Thiên Nhã đáp, ánh mắt trở nên mông lung
“Được! Tớ tìm một cơ hội giúp đỡ cậu!” Đổ Hoa Kỳ nói với vẻ mặt hăng hái
Thiên Nhã ngay lập tức ngăn cản: “Cậu đừng hành động lung tung! Tớ không muốn dây dưa với anh ấy nữa.”
Đổ Hoa Kỳ nhìn Thiên Nhã, hỏi trong phiền muộn: “Vậy tiếp theo cậu định làm gì? Né tránh anh ta sao? Nhưng dường như anh ta lại muốn dũng cảm tiến lên phía trước.” “Tớ không biết, được bước nào thì tính bước đó vậy.” Nếu ở lại, cô không biết phải đối mặt với anh thế nào, còn nếu rời khỏi, cô nên đi về đâu? Cô phải ở đây đợi cha về, trong lòng vẫn chất chứa cảm xúc vương vấn
“Cậu hèn nhát, yêu thì phải cố gắng, chẳng có gì là phá hoại hay không cả, hơn nữa hôn nhân của họ cũng không hạnh phúc.” “Thôi vậy, không nói về anh ấy nữa, mệt lắm, nhưng cậu phải hứa với tớ, không được làm bừa.” Thiên Nhã dặn dò lần nữa
“Yên tâm đi, tớ sẽ không làm bừa đâu.” Đồ Hoa Kỳ vỗ ngực đảm bảo, cô bé này, tình yêu không phải cậu muốn dùng là dừng, xem ra cô thật sự phải nhúng tay vào một chút rồi.