Thật là một người phụ nữ thích nói dối.
“Tối qua, chúng ta không xảy ra chuyện gì chứ?” Giờ cơm trưa, Thiên Nhã hỏi Lạc Thần Dương với vẻ mặt hoài nghi, tên này, chắc không phải nhận lúc cô say để..
Lạc Thần Dương nhìn cô bằng ánh mắt em thật vô tri”: “Em nghĩ thế nào? Chẳng lẽ em không cảm nhận được sao? Niềm vui sướng rất sảng khoái ấy?” Ánh mắt anh ta trở nên cực kỳ ám muội
Thiên Nhã nghe xong, thẳng thừng bưng đĩa lên muốn đập anh ta
“Này này, anh đùa thôi mà, nghiêm túc như thể làm gì, con gái con lứa không thể thô lỗ như vậy đâu, thả xuống, thả xuống nào.” Lạc Thần Dương đặt chiếc đĩa trong tay cô2xuống, nhìn thái độ nghiêm túc của cô, cái mạng nhỏ của anh ta thật sự khó mà giữ nổi.
“Anh có chắc là anh đang nói đùa?” Thiên Nhã đanh mặt hỏi, tên này, căn bản chính là nguyên nhân chính khiến cuộc sống của cô càng thêm rối rắm
“Có lẽ vậy.” Lạc Thần Dương tỏ vẻ “không chắc lắm”, trong mắt đầy ý cười.
Thấy Thiên Nhã lại muốn ném đĩa, Lạc Thần Dương đưa tay làm động tác tạm dừng, hỏi: “Em thật sự đã quên hết rồi à?”
Vẻ mặt Thiên Nhã nghi hoặc: “Quên gì? Lẽ nào tôi lại làm ra chuyện gì rồi?” Đây chính là điều làm cô lo nhất.
“Ngược lại, em không làm gì cả.” “Lẽ nào tôi lại nói những gì không nên nói?”9Thiên Nhã vẫn vô cùng lo lắng, có trời biết cô là một người phụ nữ tửu lượng kém lại còn tùy hứng làm loạn lúc say, điểm này khiến cô cực kỳ hận chính mình
“À, hình như có.” Lạc Thần Dương khẽ chống cằm bằng ngón trỏ và ngón cái, vẻ mặt sâu xa
Toàn thân Thiên Nhã toát mồ hôi lạnh
Trời ơi! Cô biết ngay sẽ thế mà! Cô lại nói những lời không nên nói trước mặt cái tên này
“Em muốn nghe không?” Lạc Thần Dương lấy điện thoại ra, hỏi với biểu cảm trêu đùa.
“Anh không được làm như thế! Không được làm thế!” Thiên Nhã nhỏ giọng hét lên.
“Chậc chậc, coi bộ dạng căng thẳng của em kìa, chắc là biết những lời đó có liên6quan đến anh của anh rồi.” Xem ra La Thiên Nhã vẫn chưa biết chuyện Lạc Thần Hi liều mạng cứu cô, ha ha, việc này nằm ngoài dự đoán của anh ta đấy, không ngờ anh trai yêu quý của anh ta lại không nhắc tới chuyện đó, rốt cuộc anh ấy đang có ý định gì đây? Tối qua anh ta còn thấy họ yêu đến chết đi sống lại, mà hôm nay đã như thành người dưng rồi, đương nhiên, không tính quan hệ cấp trên và cấp dưới.
“Anh! Anh đáng khinh!” Thiên Nhã mắng anh ta.
“Nói anh nghe, rốt cuộc em và anh trai anh đã xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua...” Anh ta nói ngập ngừng.
“Tối hôm qua?” Thiên Nhã nghi hoặc.
“Tối hôm qua0chúng ta đã gặp anh ấy.” Lạc Thần Dương tỏ vẻ bất lực.
“Tiếp đó thì sao..
Sau khi tôi uống say ấy?” Trời ơi, chắc cô không làm ra chuyện gì mất mặt chứ?
“Tiếp đó em ôm chặt anh ấy.” Lạc Thần Dương làm động tác ôm nhau với biểu cảm khoa trương
Mặt Thiên Nhã đẩy vạch đen, có ư? Cô có làm như vậy sao? Cổ đấu đến nỗi...
Nhưng nhớ lại ánh mắt và thái độ hôm qua của anh, cô cúi đầu nói: “Chắc anh ấy đẩy tôi ra.” Sắc mặt của cô có đôi chút u ám.
“Phải!”
Thiến Nhã nghe xong liền thở phào, may quá, nếu không thì..
cô không biết bản thân sẽ làm ra những chuyện ngốc nghếch gì, không khéo lại còn giẫm lên vết xe7đổ lần nữa.
“Nét mặt của em nói với anh rằng em rất thất vọng.” Lạc Thần Dương chỉ vào cô, nói với vẻ “tổn thương“.
Thiên Nhã mím môi, phủ nhận: “Sao tôi lại thất vọng chứ? Tôi một chút cũng không có.” Từ lúc ban đầu cho đến hiện tại cô đều tuyệt vọng, cho nên không tồn tại điều gì gọi là thất vọng cả.
“Em còn nói là, em có lỗi với anh của anh, lẽ nào, em đã yêu người khác, và người đó là anh?” Lạc Thần Dương hỏi đùa như đang thăm dò.
Thiên Nhã nhìn anh ta bằng ánh mắt “làm ơn đi, chuyện này có thể xảy ra sao?”; “Anh thì thôi bỏ đi.”
“Ôi, anh thất vọng quá, đừng dứt khoát như thế chứ, này cô bé, rất có khả năng em đã yêu anh mà không hay biết đấy, chỉ là em chưa nhận ra thôi.” Lạc Thần Dương nói với vẻ mặt tự phụ.
La Thiên Nhã cười khan hai tiếng: “Trừ phi Trái đất dừng quay.” Cô thẳng thừng đả kích anh ta
Lạc Thần Dương đặt tay lên ngực, cất giọng hát một cách cực kỳ say sưa: “Con tim của tôi thật sự đã tổn thương rồi.” Thiên Nhã đỡ trán nhìn kẻ dở hơi trước mắt, thầm thở dài một hơi, cuộc sống của cô, hình như thật sự ngày càng muôn màu muôn vẻ rồi..
Nhưng mà ông trời ơi, đây không phải điều cô mong muốn, điều cô mong muốn, chẳng qua chỉ là cùng La Tiểu Bảo sống một cuộc đời hạnh phúc đơn giản yên ổn bình thường
Chỉ đơn thuần như vậy thôi
Hu hu, thôi được, cho dù ra sao thì cô cũng phải bắt đầu cuộc sống mới của mình, phải gạt bỏ Lạc Thần Hira khỏi trái tim và tâm trí một cách triệt để
La Thiên Nhã, mày có thể làm được, cổ lên.
“Ma mi, mẹ đoán xem chủ Tử Thích sẽ mang quà năm mới gì về cho con?”
Tại sân bay, Thiên Nhã đưa La Tiểu Bảo đến đón Kha Tử Thích, cậu bé nói muốn mang đến một sự ngạc nhiên vui vẻ cho chủ Tử Thích, nên Kha Tử Thích đang ngồi máy bay hoàn toàn không biết mẹ con Thiên Nhã đã đợi anh ở sân bay
“Nhóc con, mẹ thấy mục đích chính của con chắc là quà rồi.” Thiên Nhã véo nhẹ gương mặt đáng yêu của bé cưng, nói đầy cưng chiều
“Ma mi xấu xa quá à, sao mẹ có thể nghĩ về người ta như vậy chứ, a, chủ Tử Thích.” Cậu bé vừa nói vừa vẫy tay gọi lớn về phía xa
Kha Tử Thích vừa xuống máy bay nhìn thấy mẹ con Thiên Nhã và La Tiểu Bảo, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó là vui mừng
Cậu bé chạy đến ôm chầm lấy anh, mua mua vài cái trên mặt Kha Tử Thích, cực kỳ giống hai cha con lâu ngày gặp lại (cha ơi, cha đừng giận nha)
Thiên Nhã qua đó theo, cười tươi với Kha Tử Thích, bước đến trao anh một cái ôm: “Mừng anh trở về.” “Bé con, chủ nhở cháu chết được.” Kha Tử Thích ôm La Tiểu Bảo, cười dịu dàng.
“Chủ Tử Thích, cháu cũng nhớ chú lắm.” La Tiểu Bảo đáp lại bằng giọng non nớt.
“Nhưng mà, đây là ai vậy chứ?” Cậu bé chuyển mắt sang gương mặt thanh tú chợt ngó ra sau lưng Kha Tử Thích
“Chào bé! Chị là Karen, bé con dễ thương quá, mau qua đây hôn chị cái nào.” Karen bước ra từ sau lưng Kha Tử Thích, cô trang điểm theo phong cách u Mỹ thời thượng, vừa nhìn đã biết là một cô gái phương Tây hoạt bát năng động, gương mặt trong sáng đáng yêu và có đôi mắt to long lanh
“Chào, Karen.” La Tiểu Bảo vẫy tay chào hỏi cô bằng giọng ngọt ngào.
Karen giả vờ nghiêm túc: “Không được, em phải gọi là chị Karen.”
“Karen, cô là ai?” La Tiểu Bảo vẫn xoay quanh chủ đề này.
Kha Tử Thích nhìn Karen, nở nụ cười bất đắc dĩ, giới thiệu: “Cô ấy là em họ của chú.”
“Phải, em họ, kiểu em họ tính ra không có quan hệ thân thích gì đó bé.” Karen bổ sung.
“Đây là Thiên Nhã, đây là Tiểu Bảo.” Kha Tử Thích giới thiệu thêm.
Thiên Nhã lịch sự giơ tay ra: “Chào cậu.” Karen như hiểu ra: “Ồ, cậu chính là Thiên Nhã!? Em chính là Tiểu Bảo, thật không thể tin được, Thiên Nhã, cậu đẹp quá, con trai cậu dễ thương quá.” Cô khen ngợi với giọng khoa trương.
Thiên Nhã cười thẹn thùng, nói: “Cậu vừa đẹp vừa đáng yêu.” Câu này là cô nói thật lòng
Karen bỗng nép vào người Kha Tử Thích như chú chim nhỏ: “Vậy hả? Anh họ anh cũng cảm thấy như vậy đúng không?” Kha Tử Thích lại nở nụ cười bất đắc dĩ: “Đi thôi, không phải lúc nãy trên máy bay em nói rất đói sao?” “Phải! Đồ ăn trên máy bay thật sự không hợp khẩu vị của em gì hết, Thiên Nhã, nghe anh họ bảo cậu nấu ăn rất ngon?” Karen khoác tay Thiên Nhã hỏi với giọng nhiệt tình, khiến hai người trông cực kỳ thân thiết, hệt như đã quen biết mấy trăm năm.
Thiên Nhã cười khiêm tốn: “Không có đầu, là Tử Thích nói hả? Anh ấy cứ luôn khen tớ quá lời.” Cô nhìn Kha Tử Thích bằng ánh mắt quở trách
Kha Tử Thích xòe tay, để lộ biểu cảm vô tội, chuyện này thật sự không phải do anh, mà là ngày thường mẹ anh mang ra chia sẻ lúc rảnh rỗi
Nhìn cô Karen nhiệt tình hoạt bát đột nhiên xuất hiện này, lại nhìn nét mặt bất đắc dĩ của Kha Tử Thích, La Tiểu Bảo cong khoé môi nở một nụ cười sâu xa.
Tại nhà của Thiên Nhã.
“Bé con, cháu xem chú mang quà năm mới gì cho cháu này?” Kha Tử Thích đặt một món quà trước mặt La Tiểu Bảo như dâng vật quý rồi nói
La Tiểu Bảo nghĩ ngợi một lúc: “Cô đoán xem, Karen.” Cậu ra hiệu với Karen đang ngồi ở một bên uống cà phê Thiên Nhã pha
“Sao lại bảo chỉ đoán, là quà của em mà, hi hi, nhưng mà chọn quà thì có phần chị đó nha.” La Tiểu Bảo nghe xong lập tức lộ vẻ thất vọng: “Hừm, sao tự dưng cháu không mong chờ nữa rồi.” Karen trợn tròn đôi mắt to: “Trời ạ, nhóc con này!” Kha Tử Thích và Thiên Nhã nhìn nhau cười, hai kẻ dở hơi này..
“Ôi trời ơi, Karen, lẽ nào có không biết cách làm pizza sao?” La Tiểu Bảo kinh ngạc thốt lên trước quầy bếp
Vẻ mặt Karen vô tội: “Hế, chuyện này có gì lạ đầu chứ!? Chị lại không phải đầu bếp.” Sau đó cô xòe tay nói thêm: “Nhóc à, chị đã nói rất nhiều lần rồi, em phải gọi là chị Karen, đó.” La Tiểu Bảo tỏ vẻ buồn cười: “Ồ? Sao tôi phải gọi là chị Karen, nhỉ? Karen nghe không hay sao?” Thiên Nhã đang nhặt rau với Kha Tử Thích, khuyên bảo con trai: “Bé cưng, không được thiếu lễ phép như thế đâu, con phải gọi Karen là chị, biết không?” La Tiểu Bảo tỏ vẻ không phục: “Nhưng mà trông cô ta ngốc hơn con.” Karen giận đến chống nạnh: “Ơ! Thế em thông minh tới mức nào?” La Tiểu Bảo nhìn cô bằng ánh mắt xem thường: “Tới mức mà cô không hiểu nổi ấy.” Karen bị cậu bé chọc giận đến giậm chân, chạy qua níu góc áo của Kha Tử Thích và nói: “Anh họ! Anh xem đồ quỷ nhỏ này, chỉ biết gây sự với em! Nó bắt nạt em!” Sau đó thì giọng của La Tiểu Bảo vang lên: “Xem kìa, bị người khác bắt nạt thì chỉ biết tìm anh họ, còn không thừa nhận mình ngốc.” “La Tiểu Bảo.” Thiên Nhã không nhịn được mà dùng ánh mắt cảnh cáo cậu
La Tiểu Bảo đưa hai tay che cái miệng nhỏ, vẻ mặt vô tội, rồi, con không nói nữa là được chứ gì
“Anh họ, nào, ăn một miếng, pizza này là em làm đó.” Trên bàn ăn, Karen ân cần muốn đút Kha Tử Thích ăn
Kha Tử Thích thoáng nhìn mẹ con Thiên Nhã đang nhìn mình bằng hai ánh mắt khác nhau, gương mặt lộ vẻ lúng túng, nhận lấy pizza trong tay cô, nói: “Được rồi, để anh tự ăn.”
Karen chống cằm sáp lại gần anh rồi nhìn ngắm: “Vậy anh mau ăn đi, nếm thử tay nghề nấu nướng của em.” Vẻ mặt cô say sưa
“Karen, nên nói đây là tay nghề nấu nướng của tôi.” La Tiểu Bảo mặt đầy vạch đen nhắc nhở, cô nàng này đã bỏ gần hết phần mình làm rồi, nói một cách ngắn gọn, cô chẳng qua chỉ “cống hiến” thêm rác cho thùng đựng đồ ăn thừa mà thôi, còn không thẹn mà nói lớn món pizza này là cô làm
Karen lườm La Tiểu Bảo một cái: “Tại sao đây không được tính là chị làm chứ? Nhóc con, chẳng lẽ chị không bỏ công sức sao?” La Tiểu Bảo tỏ vẻ buồn cười: “Ok, vậy tính là cô làm đi, nhưng tôi tên Tiểu Bảo, không phải nhóc con, Karen ạ.”
“Nhóc con, gọi là chị Karen.”
“Lẽ nào tên chị không phải là Karen?” “Chị! Chị đương nhiên tên là Karen, nhưng mà em phải gọi chị.”
“Lẽ nào cô là con ruột của Thiên Nhã?”
Ba người lớn cùng ngẩn ra, Thiên Nhã lau mồ hôi lạnh, nếu cô có một cô con gái lớn chừng này..
Vậy thì cô mang thai từ lúc mấy tuổi nhỉ? Mẫu giáo chăng?
Sau bữa cơm, trong nhà bếp.
“Anh họ, để em cùng rửa bát với anh
Thiên Nhã, cậu ra ngoài nghỉ ngơi đi, để tớ làm là được rồi.” Karen kéo Thiên Nhã ra khỏi nhà bếp, sau đó mang vẻ mặt hạnh phúc cười híp mắt nhìn Kha Tử Thích xắn tay áo rửa bát.
La Tiểu Bảo khoanh tay ngồi trên sofa, nhìn Karen chỉ mong sao dính vào người Kha Tử Thích, cất giọng than thở: “Chậc chậc, ma mi, xem ra có người đang nhắm vào kỵ sĩ của mẹ.” Nếu cha là bạch mã hoàng tử, thì chủ Tử Thích chỉ có thể làm kỵ sĩ rồi.
Thiên Nhã làm lơ lời của cậu: “Con là trẻ con thì hiểu cái gì, đừng nói linh tinh.”
“Ma mi lẽ nào mẹ không nhìn ra sao?” La Tiểu Bảo khoanh tay hỏi trong kinh ngạc.